Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Nhu Nạo Khinh Mạn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 507: Chương 507
Chu Di Sướng hơi sững người.
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Cái gì mà "giải quyết không được thì tìm tôi"?
Chương 507: Chương 507 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng chưa kịp hỏi, Hứa Mân đã đi xa, Chu Di Sướng đành vội vã chạy theo.
"Oanh Oanh, xin lỗi, chắc tâm trạng cậu ấy không tốt. Tớ đi xem thế nào."
"Thôi, bỏ đi. Lúc vào khách sạn cậu còn chọc tớ mấy câu đấy." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Di Sướng thấy cô ta không phản bác, liền hỏi:
Trong lúc chờ đồ ăn lên, Hàn Kiện cũng nhắn tin cho Hứa Mân hai tin, không trách móc gì cô ta, chỉ bảo cô ta về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đừng suy nghĩ nhiều.
May mà sau đó, mọi người cũng dần điều chỉnh lại tinh thần. Không khí trong phòng từ từ trở nên náo nhiệt hơn, những chuyện vừa xảy ra nhanh chóng bị quên lãng.
Mặc dù không rõ lắm, nhưng Vệ Phồn tin chắc – Oanh Oanh không bao giờ nói chuyện vô nghĩa.
Chu Di Sướng chần chừ một lát, cuối cùng cũng đứng dậy theo. Trước khi rời đi, cô ấy quay sang Oanh Oanh, áy náy nói:
Cậu ta là người tổ chức buổi tụ tập này, cũng là lớp trưởng, đương nhiên không thể để bầu không khí trở nên tệ hơn.
Sau khi cả hai rời đi, Vệ Phồn lập tức ghé sát tai Oanh Oanh, nhỏ giọng hỏi:
Chu Di Sướng nhìn cô ta, trầm ngâm một lát rồi nhẹ giọng:
Oanh Oanh gật đầu, chỉ đáp gọn một câu: "Gần như vậy."
"Tớ..." Hứa Mân mím môi, giọng nói có chút ấm ức, "Tớ cũng không biết nữa, cứ không kiềm chế được."
Mân Mân có thể gặp chuyện gì chứ?
Rõ ràng trước đây cô ta không hay nói năng lung tung như vậy, nhưng không hiểu sao hôm nay lại cứ buột miệng nói ra những lời kỳ lạ.
"Trên người Hứa Mân có gì không ổn à?"
Hứa Mân vẫn còn tức, hừ một tiếng:
"Cậu tức giận bỏ đi như vậy, tớ sợ cậu xảy ra chuyện. Hơn nữa… hôm nay cậu hơi quá rồi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cậu không ở đó ăn đi, chạy theo tớ làm gì?"
"Được rồi, được rồi, mọi người đừng để ý đến Hứa Mân nữa. Có lẽ cậu ấy thi cuối kỳ không tốt, áp lực lớn nên tâm trạng không tốt thôi. Lát nữa tôi sẽ nhắn tin hỏi thăm." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Lớp trưởng Hàn Kiện lập tức đứng ra xoa dịu tình hình, cười nói:
"Mân Mân, cậu không ở lại ăn mà chạy ra ngoài làm gì?"
Sau khi rời khỏi khách sạn, Hứa Mân xách túi, tức giận đi về hướng ngã tư.
Chu Di Sướng nhanh chóng chạy đến, thấy cô ta đứng bên đường, không nhịn được hỏi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Oanh Oanh chỉ cười nhạt, khoát tay: "Không sao, đi nhanh đi. Nhưng cẩn thận đấy, đừng để cô ta gặp chuyện gì."
Nghe sao mà quái dị quá vậy?
"Bây giờ cậu về nhà à? Để tớ đưa cậu về nhé."
Hứa Mân im lặng.
Đúng giờ cao điểm, xe cộ đông nghịt, cô ta đứng đợi một lúc lâu vẫn chưa bắt được xe.
Dù các bạn học trong phòng không ai hiểu tình hình, nhưng không khí có chút gượng gạo. Ai cũng cảm thấy câu nói vừa rồi của Oanh Oanh có gì đó không ổn.
Không muốn ở lại thêm dù chỉ một giây, cô ta nghiến răng, trừng mắt nhìn Oanh Oanh rồi cầm túi chạy thẳng ra ngoài.
Cô ta cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Chu Di Sướng thở dài, giọng dịu xuống:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.