Tình Cũ - Diệp Kiến Tinh
Diệp Kiến Tinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 26: Chương 26
Tô Ngộ: “……”
“Bạn?”
Nếu theo lý trí mách bảo, giữ nguyên tình trạng như hiện giờ là cách tốt nhất cho cả hai.
Tô Ngộ lắc đầu: “Không phải.”
Lông mi Tô Ngộ khẽ rung, xem ra là dùng thủ đoạn ép buộc.
Tô Ngộ: “Chuyện của công ty lần này chắc chắn có sự giúp đỡ của anh ấy, về tình về lý, chị đều nên mời anh ấy một bữa để cảm ơn.”
Bề ngoài Tô Ngộ trông bình thản, nhưng trong lòng đã rối như tơ vò.
Năm năm trước, khi tình cảm giữa họ đậm sâu nhất, Phó Tu Ninh cũng từng gác lại công việc và các cuộc xã giao, giống như một sinh viên bình thường đang yêu, đứng trước cửa tòa giảng đường đợi cô tan học vào buổi tối.
Anh hơi ngẩng cằm: “Vào đi, bên ngoài lạnh đấy.”
Phó Tu Ninh bật cười khẽ: “Tôi đùa thôi.”
Khi cô định giữ cửa cho Phó Tu Ninh, thì bất ngờ thấy anh rất tự nhiên giơ tay chào bác bảo vệ. Điều kỳ lạ là bác bảo vệ vốn ít khi quan tâm đến ai lại cười tươi vẫy tay chào anh.
Tô Ngộ: “……”
Tô Ngộ: “Anh thực sự mua nhà trong khu này à?”
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, tim Tô Ngộ bất giác đập mạnh một nhịp, bỗng có cảm giác như thời gian quay ngược về năm năm trước.
Cuộc đời vốn là quá trình thử và sai, dù có sai lầm thì đã sao? Cùng lắm thì làm lại từ đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khoảnh khắc dừng lại, trong lòng cô dường như có hai con người đang giằng co mãnh liệt—một người bảo cô phải tỉnh táo, đừng giẫm lên vết xe đổ; người còn lại lại thì thầm rằng đời người chỉ vỏn vẹn ba vạn ngày, muốn làm gì thì cứ dũng cảm mà làm.
Sau khi tự thuyết phục bản thân với logic hợp lý này, Chu Diệc Dao thu hồi ánh mắt, xoay người đi vào phòng ngủ.
Tô Ngộ: “Vậy ăn món Tứ Xuyên đi.”
Đột nhiên, cô cảm thấy lời vừa rồi của Phó Tu Ninh có vẻ đáng tin hơn một chút.
Anh liếc nhìn khu chung cư đối diện, giọng điềm đạm cất lên: “Hôm nay cũng không mời tôi lên uống chén trà sao?”
“Cái gì?” Phó Tu Ninh hỏi.
Tô Ngộ: “???”
Ngừng một chút, Tô Ngộ mím môi, chắc chắn lên tiếng: “Khúc Đồng Chu đột nhiên rút đơn kiện là vì anh đúng không.”
Tô Ngộ: “Phó tổng muốn ăn gì?”
Ngay sau đó, cửa ghế lái bị ai đó từ bên trong đẩy ra, Phó Tu Ninh chậm rãi bước xuống, sải những bước chân dài tiến đến trước mặt cô.
Tô Ngộ cúi mắt: “Tôi thực sự ở ghép cùng bạn cùng phòng.”
Tô Ngộ khẽ hít một hơi, như thể cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
“…”
Xe nhanh chóng khởi động, bầu không khí trong xe vẫn luôn im lặng.
Dù biết lời này của Phó Tu Ninh chẳng đáng tin bao nhiêu, nhưng tai Tô Ngộ vẫn thoáng nóng lên.
Ngón tay thon dài của anh nhẹ gõ vài cái lên vô lăng, suy nghĩ mấy giây rồi nói: “Thế nào cũng được.”
Có quá nhiều lần họ cố tình giả vờ hồ đồ dù trong lòng đều hiểu rõ.
Cảm giác ấy khi cô đến phía bên kia đường, gần như bóp nghẹt lấy cô đến mức khó thở.
“Ngấy quá.”
Ngừng một chút, cô bổ sung: “Thật ra là bạn trai cũ.”
Chu Diệc Dao xua tay: “Chị phải ra ngoài à?”
Vì Tô Ngộ ra ngoài ăn tối, hôm nay trong nhà chỉ còn lại Chu Diệc Dao một mình. Cô lười nấu ăn, bèn cầm điện thoại đặt một suất cơm niêu. Cô nhớ Tô Ngộ từng giới thiệu cho mình, nói rằng nó rất ngon.
Nhưng trong lòng Tô Ngộ như có một chiếc cân, cô không dám chắc lần này “tâm tư” của Phó Tu Ninh thực sự nghiêng về phía nào.
Qua làn tuyết bay đầy trời, cô nhìn người đàn ông đối diện, lặng lẽ suy nghĩ vài giây rồi khẽ mỉm cười: “Anh cho tôi một lời rõ ràng đi, muốn quay lại hay chỉ đơn giản là muốn ngủ với tôi?”
Không ngờ, Phó Tu Ninh thản nhiên nói: “Ăn ngán rồi, đổi chỗ khác đi.”
Nói xong, cô xoay người về phòng thay quần áo.
Tô Ngộ trầm mặc giây lát, rồi chậm rãi gật đầu, sau đó xoay người bước đi.
“Hả?” Chu Diệc Dao hoàn toàn không ngờ tới diễn biến này, tò mò hỏi: “Vậy hai người định nối lại tình xưa à?”
“……”
Sau khi vào cửa, nhân viên phục vụ dẫn họ vào một phòng riêng khá yên tĩnh.
Cô không biết chính xác Phó Tu Ninh đã làm cách gì, nhưng một khi anh ta đã ra tay thì chắc chắn đã chuẩn bị kỹ càng.
Bước chân Tô Ngộ thoáng khựng lại, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.
“……”
Mười lăm phút sau, Tô Ngộ thay đồ xong, chỉnh trang lại bản thân rồi mang giày xuống lầu.
Tô Ngộ mím môi: “Cảm ơn Phó tổng đã nể mặt.”
“…”
Cô mím môi, không nói gì thêm.
Trong lòng Tô Ngộ như có thứ gì đó khẽ gõ nhẹ.
Nhưng không hiểu vì sao, mỗi bước cô đi, trong lòng lại dâng lên một cảm xúc phức tạp khó diễn tả.
Phó Tu Ninh ngước mắt, ánh nhìn chậm rãi rơi trên gương mặt cô, lặng lẽ quan sát vài giây rồi trầm giọng nói: “Tôi đã nói rồi, tôi cũng có tâm tư.”
Bước chân Tô Ngộ dần chậm lại.
Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng thì tiếng gõ cửa báo món ăn đã dọn lên cắt ngang, câu hỏi chưa kịp thốt ra cũng bị cô âm thầm nuốt xuống.
Chỉ là… sao trông có chút quen quen…
Nói xong, cô đẩy cửa xe bước xuống.
Phó Tu Ninh thu lại ánh mắt, nửa đùa nửa thật đáp: “Tôi bảo là đến tìm bạn gái cũ để quay lại, rồi đưa cho bác bảo vệ một bao thuốc.”
Phó Tu Ninh chậm rãi bước ra khỏi khu chung cư, ánh mắt hờ hững lướt qua cô, vẻ mặt như muốn nói: Tôi đã bảo rồi, là do em không tin.
Chu Diệc Dao cười híp mắt đầy tò mò: “Là bạn trai à?”
Giữa màn đêm, Tô Ngộ bỗng quay người lại, nhìn về phía bên kia đường.
Tô Ngộ lười để ý đến anh, dứt khoát dựa vào ghế xe, nhắm mắt dưỡng thần.
Tô Ngộ gật đầu: “Ừm, sáng nay chị Hứa đã gọi cho tôi, nói là Khúc Đồng Chu đã chủ động rút lại đơn tố cáo từ sớm.”
Tô Ngộ khẽ hít vào một hơi, như thường lệ bước ra khỏi thang máy.
Cô điều chỉnh sắc mặt, bước tới: “Đợi lâu rồi à?”
Không thể không nói, ghế da trên xe của Phó Tu Ninh thực sự rất thoải mái, vừa tựa vào đã cảm thấy dễ chịu đến mức hơi buồn ngủ.
Cô đã nghĩ rằng có thể Phó Tu Ninh sẽ không kiềm chế được mà liên lạc với mình, nhưng cô không ngờ anh lại bất ngờ xuất hiện dưới nhà.
Đẩy cửa đơn tầng dưới, người đàn ông cách đó không xa nghe tiếng liền ngẩng đầu nhìn sang.
Người đàn ông dưới nhà rất cao, mặc áo khoác đen, dù không nhìn rõ mặt nhưng có thể thấy dáng người rất đẹp, ước chừng cao hơn 1m85. Từ người anh toát lên khí chất thâm trầm, phong thái bất phàm.
Tô Ngộ: “Cũng không phải…”
Tô Ngộ cúi mắt cười nhẹ: “Tôi còn tưởng Phó tổng bận trăm công nghìn việc, không có thời gian ăn bữa cơm này với tôi.”
Thừa nhận đi, Tô Ngộ. Bức tường phía trước chính là bức tường mà dù đã từng đâm vào một lần, cô vẫn cam tâm tình nguyện đâm vào lần thứ hai.
Ba mươi phút sau, xe chậm rãi dừng lại trước một nhà hàng Quảng Đông nổi tiếng ở Bắc Kinh. Nghe nói đầu bếp ở đây là do ông chủ đặc biệt mời từ một khách sạn năm sao ở Quảng Châu về.
Tô Ngộ: “Vậy ăn món Quảng Đông nhé?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giá nhà ở đây tuy không rẻ, nhưng với Phó Tu Ninh thì chẳng đáng kể.
Năm năm rồi, đây là lần đầu tiên họ tái ngộ mà không đấu khẩu, không khúc mắc, bình yên ngồi xuống ăn cùng nhau một bữa cơm.
Tô Ngộ lại hỏi: “Anh đã làm thế nào để anh ta không chỉ rút đơn mà còn chịu đứng ra làm chứng chống lại Kỷ Giản Tâm?”
Tô Ngộ thu lại ánh mắt, quay lại phòng khách: “Sao vậy, Dao Dao?”
Món ăn của nhà hàng Quảng Đông này trông rất bắt mắt, há cảo tôm nào cũng căng tròn, trong suốt, gà luộc xắt lát bóng mượt, vàng ươm, rất kí.ch th.ích vị giác.
Phó Tu Ninh hơi nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua cô một cách thờ ơ, giọng nói trầm ấm: “Hiếm có dịp em chủ động.”
Giọng của Chu Diệc Dao kéo cô trở về thực tại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Diệc Dao ra vẻ bừng tỉnh: “Là người theo đuổi chị.”
Có lẽ tiếng quẹt thẻ làm bác bảo vệ chú ý, Tô Ngộ khẽ gật đầu chào rồi bước ra trước.
Phó Tu Ninh hạ mắt nhìn cô, khẽ cười: “Cũng không lâu lắm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy anh vào đây bằng cách nào?”
Không biết từ khi nào, bầu trời bắt đầu có tuyết rơi. Tuyết không lớn, từng bông xoay tròn rơi xuống, lặng lẽ đậu trên mặt đất.
Phó Tu Ninh: “Hứa Tri Vi chắc đã thông báo với em về việc ngày mai đi làm lại rồi chứ?”
Phó Tu Ninh: “Vậy thì ăn món Quảng Đông đi, thanh đạm một chút, tránh nóng trong người.”
Có lẽ là vì người từng tự xưng là “anh trai” của cô cũng đã từng mặc chiếc áo tương tự, nên cô có ấn tượng và cảm thấy quen mắt thôi.
Chỉ là, Cảng Thành không có mùa đông, trên vai anh cũng chẳng bao giờ có tuyết rơi.
Hai ánh mắt bất ngờ giao nhau giữa không trung.
Từ khi gặp lại đến giờ, giữa hai người luôn là một trò đuổi bắt – anh tiến, cô lùi.
“Đinh——”
Một lúc sau, Tô Ngộ cố gắng phá vỡ bầu không khí im lặng: “Anh nói thật hay đùa đấy?”
“Ồ, hiểu rồi.”
Ngay cả chính cô cũng không nhận ra, lần này khi lắc đầu, cô đã không còn kiên quyết như trước.
Hai người cứ thế đi song song về phía cổng khu chung cư.
“Phó tổng.”
Tô Ngộ có chút tiếc nuối nói: “Hôm nay không thể ăn tối cùng em rồi.”
Phó Tu Ninh khẽ cười, cúi đầu nhìn cô: “Không có.”
…
Tô Ngộ: “…”
Tô Ngộ buộc phải thừa nhận, khi cúp máy, tim cô vẫn còn rối loạn.
Lên xe, Phó Tu Ninh hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
Tô Ngộ cạn lời: “Chẳng lẽ bây giờ tôi đi chợ mua đồ về nấu cho anh sao?”
Cô nghĩ, có lẽ cô đã hiểu cái gọi là “tâm tư” của Phó Tu Ninh.
Chương 26: Chương 26
“Ừm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngừng một chút, cô áy náy nói: “Xin lỗi em, Dao Dao, chị không thể ăn tối với em được.”
Từ nhà hàng Quảng Đông đến nhà Tô Ngộ chỉ mất chưa đến hai mươi phút, chẳng mấy chốc xe đã dừng lại trước cửa khu chung cư.
Chiếc xe dừng lại, không ai lên tiếng, như thể đang lặng lẽ chuẩn bị cho một cơn bão sắp đến.
Chu Diệc Dao lơ mơ gật đầu, hỏi thêm thì có vẻ không lịch sự lắm, nên cô chỉ cười nói: “Vậy chị mau đi thay đồ đi, đừng để người ta đợi lâu.”
Đã từng có lúc, Tô Ngộ nghĩ rằng cả đời này họ cũng không có cơ hội như thế nữa.
Sau khi món được dọn lên đầy đủ, cả hai rất ăn ý mà không nhắc lại chuyện đó nữa, bữa ăn diễn ra trong không khí hoà hợp.
Thang máy dừng ở tầng một, cửa từ từ mở ra.
Nghe vậy, Tô Ngộ im lặng vài giây, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: “Không.”
Kỳ lạ thay, trái tim vốn dĩ bình tĩnh của cô lại đập nhanh hơn khi thang máy càng gần đến tầng một.
Phó Tu Ninh nhướng mày, khẽ cười: “Tôi quên mất hôm nay mình là người được mời.”
Trong lúc trò chuyện, hai người đã một trước một sau đi tới cổng khu chung cư. Tô Ngộ lấy chìa khóa từ trong túi ra để quẹt thẻ mở cổng.
“Không sao.”
Ngừng một chút, Tô Ngộ thăm dò: “Vậy ăn ở quán lần trước nhé?”
Phó Tu Ninh: “Tùy.”
Ngừng một lát, Tô Ngộ nghiêm túc nói: “Lần này cảm ơn anh.”
Chu Diệc Dao quan tâm hỏi: “Là chuyện công việc à?”
Sau bữa ăn, Phó Tu Ninh ga lăng đề nghị đưa cô về nhà, Tô Ngộ cũng không từ chối mà tự nhiên ngồi vào ghế phụ.
Phó Tu Ninh nhàn nhạt “ừ” một tiếng, không nói gì thêm.
Cô còn tưởng anh thực sự đang suy nghĩ.
Dù sao Trần tổng của Phong Đình cũng đãi khách ở đó, chắc chắn là đủ đẳng cấp. Lần đầu tiên mời Phó Tu Ninh ăn cơm, cô cũng phải chọn chỗ nào ra dáng một chút.
“……”
Tô Ngộ yên lặng tháo dây an toàn, là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: “Tôi đến nơi rồi, cảm ơn anh đã đưa tôi về. Trên đường về nhớ cẩn thận, chúc ngủ ngon.”
Nhưng lý trí nhắc nhở cô rằng, vào lúc này, cô không nên có nhịp tim rộn ràng như vậy.
“Chị Tô Ngộ?”
“Nhạt quá.”
Tô Ngộ gật đầu, lịch sự nói lời cảm ơn.
Phó Tu Ninh không phủ nhận, coi như ngầm thừa nhận.
Tô Ngộ: “Không phải.”
Tô Ngộ chần chừ một chút rồi mới nói: “Bạn chị đang ở dưới nhà.”
Vẫn khó chiều như thế.
Đặt xong đồ ăn, Chu Diệc Dao đứng dậy về phòng. Khi đi ngang qua ban công, sự tò mò khiến cô dừng lại trước cửa sổ nhìn xuống dưới.
Cô ở Kinh thị không có người thân họ hàng gì, làm sao có thể quen bạn trai cũ của bạn cùng phòng được chứ?
Trong chuyện lần này, Phó Tu Ninh không chỉ ra mặt mà còn ra sức giúp đỡ, cái “tâm tư” của anh ta cũng quá rõ ràng rồi.
Thời gian chờ món lên là thời điểm thích hợp nhất để bàn chuyện chính.
“Vậy anh muốn ăn gì?”
Người đàn ông nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn, giọng trầm thấp: “Ai cũng có điểm yếu, không có ai là ngoại lệ.”
Phó Tu Ninh đẩy đĩa há cảo tôm về phía cô: “Nghe nói há cảo ở đây rất ngon, thử xem.”
Phó Tu Ninh gọi bốn món đặc trưng của nhà hàng, thêm một phần há cảo tôm vì Tô Ngộ thích ăn.
Chu Diệc Dao chớp mắt mấy lần, rồi nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.