Tình Cũ - Diệp Kiến Tinh
Diệp Kiến Tinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 19: Chương 19
Không thể phân biệt được cảm xúc trong đó, dường như là chế giễu, cũng có thể là… không cam lòng, hoặc chỉ là điều nằm trong dự liệu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ai mà biết được, có phải chúng ta nói sai gì không?”
Lúc này, bãi đậu xe dưới tầng hầm vắng vẻ đến mức tĩnh lặng, ngay cả bảo vệ ở cửa cũng đã tan ca.
Mẫu người lý tưởng của cô gần như trái ngược hoàn toàn với Phó Tu Ninh.
Tô Ngộ theo phản xạ ngẩng đầu nhìn anh, nhưng rồi lại cảm thấy với nhân phẩm của Phó Tu Ninh thì chắc không đến mức đó.
Không biết có phải do vết thương lần trước chưa lành hẳn hay không, nhưng Tô Ngộ cảm thấy chỗ bị trật chân lần trước hơi đau âm ỉ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đáng tiếc, ánh sáng trong bãi đỗ xe quá yếu, Tô Ngộ không nhìn thấy được sự giằng co và kiềm nén trên khuôn mặt anh.
Điều đó khiến anh cấp thiết muốn xác nhận—xác nhận rằng tình cảm suốt hai năm qua là thực sự tồn tại, hay đúng như cô từng nói khi chia tay, tất cả chỉ là một cuộc giao dịch có giá niêm yết. Vậy nên, khi nhìn thấy xe của Tô Ngộ trong bãi đỗ xe, anh đã không chọn rời đi ngay lập tức.
Ánh mắt Phó Tu Ninh khóa chặt trên mặt cô, nhìn vài giây, bỗng nhiên bật cười: “Ở đây không có ai khác, giả vờ ngốc nghếch thì không có ý nghĩa gì đâu.”
Còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, tiếng cười đó đã bị nhấn chìm trong tiếng bàn tán xôn xao của mọi người.
Tô Ngộ khẽ cười, nghiêng đầu né tránh ánh mắt như có như không kia, giả vờ suy nghĩ: “Chân thành, tràn đầy sức sống, lạc quan vui vẻ, tự tin nhiệt tình, không lạnh lùng, dễ gần… Ừm… có thể hơi bám người một chút.”
Tô Ngộ sững người, sau đó cúi xuống kiểm tra, quả nhiên lốp xe trước vốn bình thường giờ đã hơi xẹp. Khi nãy trời tối quá, cô hoàn toàn không để ý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mọi người cười nói rôm rả.
“Giỡn hả trời! Ai mà nỡ đá Phó tổng chứ?”
Trong bóng tối, Phó Tu Ninh khẽ kéo môi cười tự giễu, chính anh cũng muốn biết rốt cuộc mình đang làm gì.
“Ơ——”
Nhưng chẳng mấy chốc, có người phát hiện ra một điều bất thường. Đến cả Diêu Lộ, người chơi hăng say nhất cũng nhỏ giọng nói: “Chị ơi, hôm nay chị may mắn ghê, chơi cả buổi mà chưa thua lần nào.”
Ban đầu mọi người đều dè chừng vị sếp mới này, không dám quá thoải mái. Nhưng có lẽ do vừa cùng nhau chơi trò chơi nên không khí đã bớt căng thẳng hơn, vài người bắt đầu dần mất đi cảm giác e ngại.
Nhưng thực tế, trước khi ở bên anh, đúng là cô thích kiểu người như vậy.
Anh hạ mắt, ánh nhìn chậm rãi dừng lại trên gương mặt cô: “Quản lý Tô cứ liên tục tránh né tôi, chỉ càng khiến tôi cảm thấy đáng ngờ hơn.”
Không khí im lặng trong hai giây, sau đó có người nhanh chóng lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng: “Thôi nào, chỉ là trò chơi thôi mà, nào nào, quản lý Tô rút bài đi!”
Tô Ngộ gần như ngay lập tức nhận ra có một ánh mắt nào đó đang dừng lại trên người cô.
Vừa dứt lời, cả phòng liền vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
Phó Tu Ninh?
Cô khẽ mím môi, chậm rãi lên tiếng: “Dịu dàng, biết quan tâm, có tam quan đúng đắn…”
“Được được được, vậy giải tán.”
“Thật sao?”
Tô Ngộ lắc đầu: “Không cần đâu, tôi tự gọi xe được rồi, xe cũng sẽ tự xử lý.”
“Đã biết là mạo muội mà còn hỏi!”
Có lẽ do câu trả lời đầy ẩn ý của Phó Tu Ninh khi nãy, nên suốt những vòng sau, đầu óc Tô Ngộ cứ rối tung, không thể tập trung vào trò chơi. May mắn là cô không phải người bị phạt, nên cũng không ai nhận ra sự khác thường của cô.
Nghe vậy, khóe môi Phó Tu Ninh khẽ nhếch lên, giọng điệu lạnh nhạt: “Quản lý Tô không cần cố ý tránh mặt tôi, tiện đường đưa em về chỉ là muốn nói về hợp tác với Phong Đình, dù sao tôi cũng không có sở thích làm tài xế cho cấp dưới hay bạn gái cũ.”
Buổi tụ tập kết thúc, ai về nhà thì gọi xe về nhà, ai cần gọi tài xế thì gọi tài xế, lần lượt rời đi.
“Tôi không có ý đó…”
“Đúng vậy, nếu cậu không nói thì tôi cũng không nhận ra!”
Lời vừa dứt, Tô Ngộ liền nghe thấy một tiếng cười khẽ, nhẹ đến mức gần như không thể nhận ra.
Lời còn chưa dứt, một âm thanh chói tai vang lên, tiếng ghế cọ mạnh xuống sàn.
Nghe vậy, Phó Tu Ninh khẽ nâng mắt, trong ánh nhìn phảng phất có chút bông đùa, nửa thật nửa đùa đáp: “Bao nhiêu câu hỏi rồi đấy?”
Vì đến trễ nên Tô Ngộ gặp ngay giờ cao điểm kẹt xe, trước cửa tiệm Nhật không còn chỗ đậu xe nào, cô đành phải đỗ xe ở tầng hầm của trung tâm thương mại đối diện.
“Vậy giải tán?”
Tô Ngộ mím môi, nhẹ giọng đáp: “Chắc là do may mắn thôi.”
Dừng lại một thoáng, Tô Ngộ thu lại ánh mắt, giả vờ như không thấy, bước nhanh hơn về hướng xe của mình.
“Cũng sắp mười giờ rồi, mai còn phải đi làm, hay là giải tán nhỉ?”
Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều trở nên khác thường.
Một áp lực quen thuộc từ trên cao đè xu.ống, khiến Tô Ngộ theo bản năng nín thở, lưng áp chặt vào cửa xe, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, giả ngây: “Phó tổng đang nói gì thế, tôi không hiểu.”
Trò chơi nhanh chóng tiếp tục.
“……”
Đồng nghiệp cúi xuống nhìn màn hình: “Câu hỏi: Hãy mô tả mẫu bạn trai lý tưởng trong lòng bạn.”
Kỷ Giản Tâm ngẩng lên nhìn Tô Ngộ, ánh mắt dừng trên gương mặt trắng ngần thanh tú của cô vài giây, rồi nhẹ nhàng nhếch môi: “Đúng là không ngờ, quản lý Tô không chỉ may mắn trong công việc mà chơi trò chơi cũng may mắn như vậy.”
“Biết quan tâm, bám người, quan trọng nhất là trẻ——”
Phó Tu Ninh buông cô ra, lùi một bước, mắt quét qua chiếc xe của cô: “Lốp trước của em xì hơi rồi.”
Ai cũng hiểu rõ, hai người này bề ngoài duy trì quan hệ hòa hảo, nhưng thực chất lại ở thế đối đầu. Đặc biệt là trong thời điểm cạnh tranh vị trí trưởng phòng, hai bên càng như nước với lửa. Không ngờ ngay lúc này, Kỷ Giản Tâm lại bất ngờ đá xéo.
Theo từng vòng chơi, hầu như ai cũng đã bị chỉ định ít nhất một lần, có người xui xẻo còn bị chọn đến hai, ba lần.
Tô Ngộ mấp máy môi, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy giọng nói trầm thấp, hờ hững của Phó Tu Ninh: “Không lẽ em vẫn chưa quên được tôi?”
“Trời đất, không ngờ Phó tổng lại là chiến thần tình yêu thuần khiết luôn đấy!” Diêu Lộ lẩm bẩm nhỏ giọng.
Tô Ngộ nghe vậy liền ngẩng đầu, hóa ra khi cô và Diêu Lộ đang thì thầm trò chuyện, vòng mới đã bắt đầu. Và lần này, miệng chai lại nhắm thẳng vào cô.
Cũng đúng, hôm nay chỉ có hơn chục người tham gia tiệc liên hoan của phòng ban, dù có lần lượt chỉ định từng người thì sớm muộn gì cũng đến lượt cô.
Tô Ngộ không tiếp lời, chỉ lặng lẽ uống nước.
Dừng lại một chút, Phó Tu Ninh nhanh chóng khôi phục dáng vẻ thờ ơ thường ngày, hờ hững mở miệng: “Giúp người là niềm vui.”
“Tránh tôi à?”
Khoảnh khắc chạm mắt nhau, có lẽ do sự ăn ý từ trước đây, Phó Tu Ninh gần như ngay lập tức đọc hiểu suy nghĩ của cô.
Tô Ngộ ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của anh: “Nửa đêm chặn đường nữ cấp dưới của mình trong bãi đỗ xe, Phó tổng, ý của anh là gì đây?”
“Sao vậy? Vừa nãy còn bình thường mà, sao tự nhiên lại…”
Dù ai cũng muốn tiếp tục hóng chuyện, nhưng ít nhiều cũng lấy lại chút lý trí. Đào chuyện đời tư của sếp đâu phải chuyện muốn là làm được!
“Quản lý Tô may mắn ghê, cả buổi tối mới bị chọn một lần, còn tôi thì ba lần rồi đây này! Ai giúp tôi đòi lại công bằng đi!”
“Câu này nói ra mà cũng phải hỏi à, ai mà không thích em trai chứ?”
Anh bật cười, cảm thấy nực cười: “Em nghĩ tôi là loại người gì? Đến mức phải làm ra chuyện hèn hạ đó sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“…”
Anh vốn không phải người dễ mất bình tĩnh, nhưng không hiểu sao khi nghe thấy mẫu người lý tưởng của Tô Ngộ hoàn toàn trái ngược với mình, lồng ng.ực anh như bốc cháy, tựa hồ có thứ gì đó sắp bùng phát, không thể kìm nén được.
“Câu hỏi hay đấy!”
“Nghe quản lý Tô mô tả thì hình như thích mấy cậu em trẻ tuổi nhỉ?”
“Đến cả Phó tổng còn bị đá, tự nhiên tôi thấy mình bị đá cũng chẳng có gì to tát nữa.”
Tô Ngộ cúi mắt, mím môi nhìn chằm chằm vào ly nước, cảm giác như đang ngồi trên đống lửa.
“Đây chẳng phải là tiêu chuẩn cơ bản khi chọn bạn đời sao? Nói chút gì khác đi.”
Chắc không phải như cô nghĩ đâu.
Tô Ngộ thật sự không hiểu anh lấy đâu ra kết luận đó, dù hơi cạn lời nhưng vẫn cố gắng giải thích: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi không có bất kỳ suy nghĩ không phù hợp nào với anh. Vừa nãy anh cũng nghe thấy rồi, mẫu người lý tưởng hiện tại của tôi không phải kiểu như anh, nên anh yên tâm đi.”
Nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân trên giày cao gót tăng tốc, Phó Tu Ninh khẽ cong môi, như tự giễu, lại giống như đã đoán trước được.
Phó Tu Ninh khẽ cười, ngay sau đó lười biếng nâng mí mắt nhìn cô, giọng điệu mang theo ý châm chọc: “Vậy thì ánh mắt của em bây giờ… cũng không tinh tường cho lắm.”
“Phó tổng sao thế?”
—— Từng bị đá.
Nhưng làm sao Phó Tu Ninh biết lốp xe cô bị xì hơi?
“Không thể nào, Phó tổng đẹp trai thế này mà cũng bị đá sao?”
Chương 19: Chương 19
“?”
Nhưng bây giờ khi thật sự đối diện với cô, lòng tự tôn và kiêu hãnh lại khiến anh không thể hỏi ra câu đó. Câu hỏi “Em đã từng yêu anh chưa?” cứ lăn qua lộn lại trong cổ họng, cuối cùng vẫn bị nuốt xuống.
Tô Ngộ cũng nhận ra phản ứng của mình có phần không thỏa đáng, dừng lại một chút rồi nói: “Cảm ơn anh đã nhắc, nếu không tôi không phát hiện ra, nếu ban nãy cứ thế mà chạy xe đi có khi xảy ra chuyện thật.”
Tô Ngộ thu lại ánh mắt từ cửa ra vào, khẽ mím môi không nói gì.
“Tôi mạo muội hỏi một câu được không, Phó tổng bị mối tình đầu đá à?”
“Vậy chúng ta có tiếp tục không?”
Phó Tu Ninh mặt không biểu cảm đứng dậy: “Tôi chợt nhớ ra buổi tối có một cuộc họp cần tham gia, đi trước đây, hoá đơn tôi đã thanh toán, mọi người cứ chơi vui vẻ.”
Cô vừa cúi đầu định cởi dây giày cao gót để thả lỏng thì bỗng nghe thấy tiếng “cạch” vang lên từ xa.
“Wow——”
“Ôi trời, tôi mới để ý, hình như đây là lần đầu tiên Tô Ngộ bị phạt sau từng ấy vòng chơi đấy.”
Những người tinh ý vội vàng đổi chủ đề: “Đúng rồi đấy, Phó tổng đã trả lời hai câu rồi, đừng có được đà lấn tới, mau tiếp tục chơi thôi!”
“Chẳng lẽ đến giờ Phó tổng vẫn chưa quên được mối tình đầu?”
Theo phản xạ, cô ngẩng đầu nhìn qua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Ngộ: “Ý gì?”
Tô Ngộ không rõ Kỷ Giản Tâm đang ám chỉ điều gì, nhưng cũng lười đôi co, cô đưa tay nhận lấy điện thoại từ đồng nghiệp, rút ngẫu nhiên một lá bài rồi trả lại điện thoại.
Không phải anh đã đi rồi sao, sao vẫn còn ở đây?
“Đúng đấy, mấy tiêu chuẩn như dịu dàng, biết quan tâm, tam quan đúng đắn thì khỏi cần nhắc rồi.”
“Thì tò mò thôi mà.”
Anh khẽ cười một tiếng, dập tắt điếu thuốc rồi sải bước tiến tới, chặn cô lại ngay trước khi cô kịp lên xe.
Như để trêu chọc cô, ngay khi cô vừa dứt lời, cả phòng lập tức rộ lên tiếng reo hò.
Người đàn ông có chiều cao nổi bật, khẽ nheo mắt, tựa nghiêng vào cửa xe, cổ áo hơi xộc xệch, ánh sáng lúc sáng lúc tối khiến biểu cảm của anh không rõ ràng, lạnh nhạt và xa cách.
Phó Tu Ninh: “Giờ này khó gọi xe, tôi sẽ tìm người đến xử lý xe của em.”
“Rầm” một tiếng, cửa xe bị đóng chặt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.