Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 13

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13


Cô Trương nghe Tô Tịch Vãn nói vậy cũng không ngạc nhiên. Cô mỉm cười nhìn Tô Tịch Vãn dù đạt được thành tích lớn vẫn tỏ ra bình tĩnh, cùng chủ kiến, trong lòng không khỏi cảm thán. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cậu bạn đứng bên cạnh thấy bộ dáng này của bạn tốt, liền bật cười: "Này Cảnh Hạo, cậu không phải bảo có chuyện muốn tìm tớ sao?"

Ánh mắt cô Trương tràn đầy sự tự hào và thán phục. Thấy Tô Tịch Vãn có vẻ khó hiểu, cô tiếp lời:

Nói rồi, cô Trương lấy từ trong ngăn kéo ra một tấm bằng khen và một xấp tiền mặt dày cộp.

Tô Tịch Vãn nhẹ nhàng đẩy cửa, nhìn thấy cô giáo dạy Toán đang ngồi ở bàn làm việc, chăm chú chấm bài thi.

"Vậy được rồi. Cô sẽ báo lại quyết định của em với nhà trường. Còn mười ngày nữa là thi đại học rồi, cô mong em lần này dốc hết sức, đừng như những bài kiểm tra bình thường nữa nhé!"

Đến trước cửa, cô gõ nhẹ. Từ bên trong vọng ra tiếng nói: "Vào đi!"

"Tịch Vãn, ba bạn đạt giải cao nhất trong kỳ thi Olympic Toán lần này sẽ được đặc cách vào thẳng Kinh Đại. Em có muốn dùng suất đặc cách này không?"

Sáng hôm sau, vừa bước vào trường, Tô Tịch Vãn đã nghe lớp trưởng ở phía trên gọi: "Tô Tịch Vãn, cô giáo dạy Toán bảo cậu lên văn phòng gặp cô ấy!"

Thẩm Chí Thần khoát tay, điềm tĩnh đáp: "Tớ thấy Nhị Trung yên tĩnh hơn. Với lại, chỉ còn chưa đầy hai tuần nữa là thi đại học rồi, tớ nghĩ ở đâu cũng như nhau thôi."

"Đây là giấy chứng nhận giải Nhất của em, và một vạn tệ tiền thưởng. Em giữ cho cẩn thận, đừng để mất nhé!"

Nhưng ngay khi cô ấy quay người rời đi, Mộc Cảnh Hạo cuối cùng cũng nhìn rõ. Một cảm giác quen thuộc ập đến, cứ như đã từng gặp ở đâu rồi.

Mấy ngày trước Thẩm Chí Thần vừa về nước, ban đầu gia đình sắp xếp cho hắn vào Nhất Trung để làm quen lại với môi trường trong nước trước khi tham gia kỳ thi đại học. Nhưng sau nhiều năm ở nước ngoài, hắn cảm thấy khó hòa nhập với những người bạn từng thân thiết trước đây, vậy nên hắn quyết định đến Nhị Trung để có vài ngày "thư giãn" trước.

Cô Trương nhìn bóng lưng Tô Tịch Vãn, trong lòng không khỏi thầm nghĩ:

Chương 13

Bên này, Mộc Cảnh Hạo nhìn theo hai bóng người đang khuất dần. Lúc nãy, cô gái tên Vãn Vãn quay lưng lại với hắn nên hắn không để ý đến gương mặt cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Nhìn xem, năm nay Nhị Trung không chỉ có quán quân Olympic Toán toàn quốc, mà có lẽ sau khi thi đại học, Tô Tịch Vãn còn có thể giành được cả danh hiệu Thủ khoa hay Á khoa nữa chứ!"

"Đợt trước em đi thi Olympic Toán ấy, đã giành giải Nhất toàn quốc đấy! Chờ một lát, cô lấy giấy chứng nhận và tiền thưởng cho em."

Nghe câu hỏi của cô Trương, Tô Tịch Vãn hơi cúi mặt xuống, trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi mới nói ra quyết định của mình: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tô Tịch Vãn cười khúc khích, nghiêm túc chờ đợi cô nói tiếp.

Dù có suất đặc cách vào thẳng Kinh Đại nhờ thành tích Olympic Toán, nhưng những sinh viên đặc cách thường chỉ được chọn một vài ngành học, rất hạn chế. Cô hoàn toàn tự tin vào khả năng của mình, có thể thi đỗ vào Kinh Đại mà không cần suất đặc cách, lại còn được thoải mái lựa chọn ngành học mình yêu thích. Vậy nên, suất đặc cách này đối với cô không có nhiều ý nghĩa.

Khi cô Trương nói câu cuối, ánh mắt vẫn còn một tia trêu chọc. Tô Tịch Vãn cũng ngại ngùng cười, rồi hứa với cô rằng lần này chắc chắn sẽ cố gắng hết sức. Cô chào cô giáo rồi rời khỏi văn phòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giọng nói của Tô Tịch Vãn trong trẻo nhưng đầy kiên định và tự tin.

"Chí Thần, không phải tớ muốn nói cậu đâu, nhưng cậu bỏ Nhất Trung danh tiếng không đi,cố tình tiến Nhị Trung là có ý gì ? Cậu nhìn xem nơi này toàn là những người gì đâu!" Mộc Cảnh Hạo nghi hoặc hỏi bạn tốt mới về nước.

Mộc Cảnh Hạo ngước mắt nhìn Thẩm Chí Thần, thấy vẻ mặt trêu chọc của cậu bạn, trong lòng vẫn còn chút không phục, bực dọc nói:

Nghe thấy tiếng Tô Tịch Vãn, cô Trương ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô, liền nở nụ cười rạng rỡ: "Tịch Vãn, em đến rồi à? Vào đây, vào đây, cô có chuyện muốn nói với em. Lần này em đã làm rạng danh trường mình rồi đấy!"

Mộc Cảnh Hạo thấy cậu bạn đã nói vậy thì cũng không khuyên nữa. Dù sao Thẩm Chí Thần đã vào Nhị Trung rồi, có nói thêm cũng vô ích. Hai người bắt đầu đi trò chuyện. Dù sao thì họ cũng là bạn thân từ thuở nhỏ, nhưng từ sau cấp hai, Thẩm Chí Thần đã sang nước ngoài. Nếu không phải gia đình ép hắn về nước thi đại học, có lẽ giờ này hắn vẫn còn đang hưởng thụ ở trời Tây.

Sợ Tô Tịch Vãn cầm nhiều tiền mặt không an toàn, cô Trương còn cẩn thận dặn dò cô về nhà đưa cho người thân hoặc gửi ngân hàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghe vậy, Tô Tịch Vãn nhanh nhẹn đặt cặp sách xuống, nói cảm ơn lớp trưởng một tiếng rồi đi ra khỏi lớp, hướng thẳng tới văn phòng của cô giáo dạy Toán.

"Tịch Vãn, khoan đã. Vẫn còn một chuyện quan trọng nữa, cô quên chưa nói với em."

"Cô Trương, em vẫn muốn thi đại học ạ!"

"Cô Trương, cô gọi em ạ?"

Bất quá, mấy cái đó đều không quan trọng. Quan trọng là, hắn vừa mới nghĩ ra cả một "bài biện luận" trong đầu, chuẩn bị "tranh luận 300 hiệp" vơi họ. Ai ngờ, hai nữ sinh kia cứ thế mà xoay người rời đi, không cho hắn cơ hội "khai khẩu", lời chưa kịp nói nghẹn lại trong lồng ngực. Loại cảm giác này, khiến hắn bực bội không thôi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13