Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 52: Vợ thì không ăn được, nhưng bánh bà xã thì ăn được

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 52: Vợ thì không ăn được, nhưng bánh bà xã thì ăn được


Trong đáy mắt Bạch Như Vi toát ra một tia sáng vô cùng vui sướng, giày cao gót "cộp" một tiếng trên mặt đất, cô ta có hơi kích động đi theo sau ông ta.

"Vẫn là mắt nhìn của Hứa tổng ngài tốt hơn ạ." Bạch Như Vi cười vô cùng dịu dàng, trên khuôn mặt vô vị có thêm vài phần thần sắc.

Khóe mắt Hứa Đức Hùng liếc thấy, ông ta hài lòng khẽ cười, bước chân nhanh hơn, như thể Hứa Chỉ đang ở ngay phía trước.

Hứa Chỉ chẳng qua là không muốn nghe nó lảm nhảm.

Hứa Chỉ quay đầu gầm lên, "Mày câm miệng đi. Mày không nghe thấy vợ tao nói mày ồn ào à?"

Người đàn ông dẫn đầu ở dưới lầu gật đầu, nghiêm túc dặn dò vài câu, mấy người lần lượt tản đi.

Hứa Đức Hùng vẫy tay với họ, rồi lại ra một dấu hiệu tay.

Từ tiếng lòng đến tiếng gào khàn khàn.

"Không gian của cô còn dư không?"

Trong đáy mắt tràn đầy sự cuồng nhiệt mong đợi, vô cùng nóng bỏng, gần như muốn thiêu đốt cả mặt đất, mang theo ánh sáng b*nh h**n, vặn vẹo, và đầy chiếm hữu.

Tiểu Lưu không gào nữa, đầu đầy dấu chấm hỏi: Vợ anh ta có nói chuyện à? Có nói cũng không hiểu mà, cái này có thể trách nó sao?

Anh vô thức liếc nhìn Phó Noãn Ý, cô đang ngây ngốc đứng tại chỗ, nghiêng đầu nhìn Tiểu Lưu đoàn tụ với "vợ". (đọc tại Nhiều Truyện.com)

*Bánh bà xã, hay còn gọi là Lao Po Bing (老婆餅), là một loại bánh ngọt truyền thống của Trung Quốc, đặc biệt phổ biến ở vùng Quảng Đông và Hồng Kông.

"Vật tư đã thu dọn xong hết chưa?"

Rõ ràng cô không hiểu, nên vẫn đang nhìn.

Phó Noãn Ý không thích tiếng gọi này, trong mắt lộ ra một tia phiền muộn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói đến đây, Hứa Đức Hùng nhìn người phụ nữ, thấy cô ta nghe thấy hai chữ "Hứa Chỉ", trong đôi mắt phẳng lặng như mặt hồ lại ánh lên một tia cuồng nhiệt, ông ta hài lòng cười, "Ta sẽ để lại một lá thư cho nó."

Người phụ nữ giơ ngón tay thon dài lên khẽ che miệng, như thể ông ta vừa nói một câu chuyện cười gì đó rất vui, cô ta phối hợp cười, "Thủ đoạn này, đầu óc này của ngài. Với năng lực của ngài, e là A Chỉ sẽ chỉ tự dâng mình đến tận cửa, để chúng ta được như ý nguyện."

Tiểu Lưu gần như lao lên, ôm lấy nắp capo chỉ hận không thể hôn hai cái, khóe mắt nó liếc thấy tay Hứa Chỉ vẫn còn chống trên nắp capo.

Cửa phòng của Hứa Đức Hùng rất nhanh đã có người gõ.

【Anh có nhận nhầm vợ mình không?! Đùa à, vợ mình mà mình cũng nhận nhầm được sao?! Báo bối của tôi ơi. Mày chịu khổ rồi. Tao đã tìm mày rất lâu rồi đó!】

Cả gara dưới lòng đất đều là tiếng của nó.

Hứa Chỉ rụt tay lại, liếc nhìn bộ dạng vô dụng của nó một cái, "Chắc chắn là xe của mày không?"

Chẳng ra cái gì - Tiểu Lưu, thật sự chẳng làm được gì, nó ôm hạt nhân, trong đầu toàn là:

Hứa Đức Hùng khẽ cười một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Đi thôi. Bây giờ đi luôn. Khu an toàn này dù sao cũng hơi nhỏ."

【"Vợ" có ăn được không?】

Yết hầu Hứa Chỉ trượt lên xuống hai vòng, môi anh run run, tim cũng run lên.

Phó Noãn Ý đổi bên nghiêng đầu, không nhìn cặp đôi khác loài này kể lể nỗi lòng nữa, cô nhìn vào gáy của Hứa Chỉ.

Bị cô nhìn như vậy, Hứa Chỉ vội vàng tiến lên kiên nhẫn hỏi, "Đói rồi à?"

Người phụ nữ đi vào có dáng người cao ráo, trông rất bình thường, là loại bình thường mà đi trên đường sẽ không bị ai nhìn thêm một cái.

Hứa Chỉ chỉ hận không thể đập nát trái tim nó, để khỏi phải nghe tiếng lòng ồn ào.

Dáng đứng chuyên nghiệp, thần thái cung kính lại pha chút ngưỡng mộ, "Người cũng đã sắp xếp xong. Ngài xem, khi nào xuất phát thì thích hợp hơn ạ?"

"Dĩ nhiên sẽ đến. Nó hận ta như vậy, chẳng lẽ không đến để tự tay g·i·ế·t ta à?"

"Những thứ ngài muốn mang theo, đều đã lấy xong rồi ạ." Người phụ nữ mặc một bộ vest công sở, như thể đang báo cáo công việc với tổng tài trước mạt thế.

Bạch Như Vi nghiêng đầu gật, khẽ cười, mím môi e thẹn, "Có ngài ở đây, cậu ấy chính là con diều trong lòng bàn tay ngài, sợi dây không thể cắt đứt ấy, đang nằm trong tay ngài."

Bạch Như Vi đứng thẳng người, hai tay đan vào nhau, làm ra tư thế rửa tai lắng nghe.

Người phụ nữ nghi hoặc nhìn ông ta, nhìn thẳng vào mắt ông ta, khẽ hỏi, "A Chỉ sẽ đến sao?"

Anh đi đến trước chiếc xe mà mình đã nhắm từ đầu, nhẹ nhàng gõ gõ lên nắp capo.

Hứa Đức Hùng cười lớn, tiến lên một bước, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn chằm chằm cô ta, "Bạch Như Vi, cô có biết ta ngưỡng mộ cô nhất ở điểm nào không?"

Be Be là ai? Là cái gì? Cũng không thấy có con cừu nào đâu…

Trong ánh mắt ông ta không có một chút hoài niệm nào, ngược lại còn toát ra vẻ ghét bỏ, ông ta quay đầu, liếc nhìn căn phòng một cái, rồi đi ra ngoài.

"Còn ạ. Hiện tại không gian chỉ chiếm một nửa, dọc đường tôi cũng sẽ nỗ lực nâng cao bản thân. Ngài yên tâm, tôi sẽ là nhà kho an toàn nhất và rộng rãi nhất của ngài."

Ông ta hoạt động đốt sống cổ qua lại, quay người, giọng nói nhẹ nhàng, "Vào đi."

Bạch Như Vi giả vờ e thẹn, mím môi cúi đầu cười.

Anh keo kiệt đưa cho Tiểu Lưu vài viên hạt nhân, giọng điệu toát ra vẻ mất kiên nhẫn, "Học tập Be Be đi, một ngày chỉ ba viên hạt nhân. Mày thì sao? Ba mươi viên là ít nhất? Chẳng làm được gì, cũng chẳng ra cái gì!"

Hứa Đức Hùng quay đầu nhìn cô ta, như một trưởng bối hiền từ đang nhìn con cháu, "Cô cũng yên tâm, cô sẽ là con dâu cả mà ta yêu thương nhất."

Má Hứa Chỉ đỏ bừng, anh căn bản không dám quay đầu nhìn Phó Noãn Ý, sợ sẽ nhìn thấy ánh mắt gì đó khiến anh kinh hoàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiếng lòng và tiếng gầm thay phiên nhau hành hạ, một ngày của Phó Noãn Ý còn không nhiều lời bằng một giờ của nó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Tiểu Chỉ à. Sai lầm của nó chính là, tưởng rằng rời khỏi ta là sẽ được tự do. Cứ để nó ở bên ngoài chơi đùa một lát đi."

Bạch Như Vi lộ ra nụ cười mong đợi, nhìn thẳng Hứa Đức Hùng, "Vậy tâm nguyện của Như Vi, cũng chỉ trông cậy vào Hứa tổng ngài thôi."

Tiến triển cũng chưa nhanh đến bước này.

Cô còn tủi thân liếc nhìn Hứa Chỉ.

"Đó chính là, mắt nhìn của cô cũng tốt giống như ta."

Hứa Đức Hùng quay đầu đi, trong đáy mắt nhìn về phía trước tràn ngập sự khinh miệt, nhưng lời nói ra lại hiền hòa dễ gần, "Cũng chỉ có cô mới xứng làm con dâu cả nhà họ Hứa."

"Từ quá khứ đến hiện tại, ta rất ngưỡng mộ sự thức thời này của cô. Đi, cùng đi chơi món hàng nhái."

Khụ khụ, dù sao thì, vợ tương lai của anh, anh sẽ không nhận nhầm.

"Tôi sẽ cố gắng khai chi tán diệp cho nhà họ Hứa." Má Bạch Như Vi ửng lên một vệt hồng, rõ ràng là nghĩ đến Hứa Chỉ, cô ta vô cùng kích động. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiểu Noãn đáng yêu như vậy, trên đời này chỉ có một.

Lúc họ đi bộ về phía siêu thị, Nhan Lữ đã dẫn theo dị năng giả có khứu giác nhạy bén ra khỏi khu an toàn.

Anh không ôm nhiều hy vọng vào chỉ số thông minh của nó.

Anh vừa nói xong, cả gara dưới lòng đất đột nhiên yên tĩnh.

Sau khi vào, cô ta mở toang cửa phòng, cung kính hành lễ, "Hứa tổng. Xe đã sắp xếp xong rồi ạ."

Nó cứ gào khan, kể lể nỗi lòng với "bà vợ" không thể lên tiếng, lại còn bám đầy bụi của mình.

Hứa Chỉ chỉ hận không thể phản bác một câu: Sao tôi lại có thể nhận nhầm vợ được?

"Tính thời gian xem. Con ngu Nhan Lữ kia tìm được Hứa Chỉ, cũng phải đợi đến tối."

Dưới bệ cửa sổ có mấy người đàn ông đang đứng, ngẩng đầu nhìn lên.

【Su Su. "Vợ" là gì ạ?】

Đi đến bên cửa, ông ta quay đầu nhìn Bạch Như Vi, "Đúng rồi. Hứa Viễn, cô có hứng thú không?"

Hứa Đức Hùng đứng bên cửa sổ, nhìn chiếc xe của Nhan Lữ đi xa, ông ta lạnh lùng cười.

Cho Phó Noãn Ý ăn no xong, bản thân anh còn chưa ăn sáng, anh thong thả gặm bánh quy, dắt Phó Noãn Ý đi dạo.

【Aiya. Muốn ăn ạ!】

Anh không muốn chạm mặt họ, nên đi rất chậm.

"Chẳng qua chỉ là một món hàng nhái." Bạch Như Vi nói xong câu này, lại cười với Hứa Đức Hùng, "Nhưng mà, có thể cùng hưởng với Hứa tổng, là vinh hạnh của tôi."

Nó khàn giọng gào lên: Đừng đụng vào vợ tao! Đừng đụng!

Hứa Chỉ không biết đội của Tô Thụy Lăng đã chạy suốt đêm.

Hứa Chỉ lúc này đang đứng trong gara dưới lòng đất của siêu thị, cẩn thận đánh giá một vòng, xác định chiếc xe của Tô Thụy Lăng đã không còn.

【Su Su, nó ồn quá. Thứ xấu xí ồn quá.】

Nhưng hai chữ "vợ", khiến má anh đỏ lên, anh liếc nhìn Phó Noãn Ý vài cái.

Tiểu Lưu chỉ hận không thể khóc lên, nhưng nó cũng là một con zombie, đôi mắt kia chỉ có thể trợn to, mí mắt không động được.

Hứa Chỉ nghẹn lại, với gò má ửng hồng, anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt có chút chột dạ, "Vợ thì không ăn được, nhưng bánh bà xã thì ăn được, em, có muốn nếm thử không?"

Chương 52: Vợ thì không ăn được, nhưng bánh bà xã thì ăn được

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 52: Vợ thì không ăn được, nhưng bánh bà xã thì ăn được