Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chúc Bố Nhàn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 193: À, đúng rồi, bọn tôi…
Phải chịu đủ dày vò mới được.
“Hợp tác vui vẻ!” Giản Lương Tuấn nắm chặt tay anh, thậm chí chẳng thèm lo lắng, hoàn toàn tin tưởng.
Vu Minh Lý thấy họ ra cửa, vội vàng gọi to:
Tôi là thây ma, tôi trông cũng chẳng cần ăn uống, đi vệ sinh, chẳng sao cả.
“Được. Nhưng càng sớm càng tốt. Hôm nay anh đưa tôi danh sách, tôi đưa lại anh danh sách, ngày mai chúng tôi xuất phát.”
“Lát nữa đưa tôi danh sách căn cứ, tôi sẽ dẫn bạn gái đi một vòng, sau đó trả lại cho anh một danh sách mới. Về sau, mỗi lần lấy máu, anh chỉ cần theo danh sách đó, đưa máu của những người trong đó cho tôi.”
“Ý cậu là?”
Ai ngờ nghe thấy đổi máu, liền ngớ ra:
“Tôi…”
“Hợp tác vui vẻ?”
“Cậu nghĩ sao?”
“Không hỏi thì anh được nhiều hơn, còn nếu anh hỏi, chúng tôi đi ngay lập tức.”
“Cả đêm tôi chưa ngủ, có thể đổi người khác không…”
Anh ta đã bận đến mức mồ hôi nhễ nhại, một rổ ống máu sắp đầy, nhưng vẫn không dám mở miệng, sợ làm phiền cuộc nói chuyện.
Hứa Chỉ vươn tay ra, mỉm cười thân thiện:
Anh ta không dám hỏi.
Hứa Chỉ giơ bàn tay trống không lên, trong tay bỗng xuất hiện một con dao găm, xoay nhẹ cổ tay, con dao biến mất:
Anh ta lập tức nghĩ thông suốt, cũng không hỏi nữa:
Phải, song hệ cường giả.
Đừng nói là rung động, Giản Lương Tuấn hận không thể để Hứa Chỉ hành động ngay lập tức.
“Không thành vấn đề, tôi cũng muốn càng nhanh càng tốt.”
“Đúng rồi, chúng tôi còn có thể mang về thêm chút tinh hạch, có thể cung cấp cho anh. Dù sao căn cứ trưởng không phải kẻ mạnh nhất, quản lý cũng đâu dễ dàng.”
Chương 193: À, đúng rồi, bọn tôi…
Yết hầu Giản Lương Tuấn trượt lên xuống, ánh mắt đánh giá rồi chần chừ:
“Điều tôi cần chỉ là trong thời gian ngắn, mỗi người trong căn cứ, mỗi ngày rút một ống máu, đưa cho tôi.”
Sắc mặt Giản Lương Tuấn toát lên biểu cảm muốn hỏi nhưng cố nhịn, thật sự khó nhịn, rất muốn hỏi.
Hứa Chỉ phất tay:
Giản Lương Tuấn lập tức ngậm miệng, nhìn thẳng vào mắt Hứa Chỉ:
Nụ cười của Hứa Chỉ thêm vài phần chân thành, anh thích làm việc với người thông minh.
“Không, ý tôi là, người có thể chưa đủ, đợi họ về, tôi sẽ cho họ đến tìm các cậu để phân biệt.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giản Lương Tuấn nhướng mày, khó hiểu:
Anh ta gật đầu không do dự:
“Không có giường à? Mệt thì ngủ đi, có chị Lê ở đây, đảm bảo không ai dám làm ồn.”
“Em?” Hứa Viễn chỉ vào mình.
“Tôi sẽ để chút đồ ăn ở ngoài cửa. Bác sĩ rút máu xong, phiền chị Lê và Cổn Cổn ở ngoài trông nhé.”
Anh ta còn muốn xem náo nhiệt khi phân biệt tốt xấu cơ.
Người bị thương nặng chưa kịp truyền máu đã c·h·ế·t rồi.
Hờ hững bổ sung:
“À, đúng rồi, bọn em…”
“Hả?” Giản Lương Tuấn còn định hỏi khi nào thì gỡ bức tường kim loại.
Xem đủ trò rồi, Hứa Viễn phản ứng nhanh, thấy Hứa Chỉ gật đầu thì lập tức bước tới, đặt tay lên tường, mở ra một cánh cửa nhỏ.
“Được rồi, bọn em sẽ ngoan ngoãn ở lại.”
Nghe tới đây, cô thản nhiên nhắc nhở:
Ý gì? Họ phải ăn uống, bài tiết…
Đám người dưới đất tràn ngập oán hận, ánh mắt theo dõi bọn họ chằm chằm.
Hứa Chỉ quay đầu:
“Đổi… đổi máu gì?”
Hứa Chỉ ló đầu nhìn vào, liếc mấy kẻ còn chưa bị rút máu, đặt mấy rổ ống máu xuống:
Chưa kịp hỏi hết.
Ánh mắt Giản Lương Tuấn mở lớn hơn, càng tỉnh táo:
Cũng tốt.
Hứa Chỉ đi đến trước mặt Lão Tống, ngồi xổm nhìn khuôn mặt nhếch nhác của ông ta:
Chẳng lẽ cô thì không?
Dù sao anh vốn không thích trò này, cũng không giỏi tra tấn.
Nói xong liền đứng dậy, nắm tay Phó Noãn Ý, đi thẳng ra ngoài.
Một câu này khiến lòng Giản Lương Tuấn hoàn toàn nghiêng hẳn, hận không thể coi Hứa Chỉ như Bồ Tát mà thờ.
“Vậy tôi đi lấy danh sách nhé?” Giản Lương Tuấn chỉ vào bức tường kim loại.
“Điều kiện tôi đưa ra đã đủ phong phú, những gì tôi có thể cho cũng rất nhiều. Anh còn muốn tôi giúp quản lý căn cứ à?”
Chưa kịp nói xong.
Hứa Chỉ lại tiếp tục thả thêm mồi.
Không ai dám mở miệng, chỉ có vài kẻ miệng sùi bọt trắng.
Thành tiên rồi à?
Lỡ sau này sang căn cứ khác cần máu, số máu dự trữ mà Phó Noãn Ý không cần, chẳng phải sẽ có ích sao?
“Căn cứ các người không phải có ngân hàng máu sao? Trong đó tích trữ không ít máu chứ? Lấy máu của đám này đổi vào, coi như cho anh một lời giải thích.”
Dùng máu của mọi người xây dựng tương lai, quá đáng sao?
“Ý cậu là để bạn gái cậu phân biệt tốt xấu, sau đó đưa lại cho tôi một danh sách. Tốt hay xấu?”
Hứa Chỉ nở nụ cười rực rỡ hơn:
Hứa Chỉ chậm rãi nhấn mạnh lại:
Không hề.
Du Nghê mở to mắt, nhìn Hứa Chỉ nắm tay Phó Noãn Ý, sau đó cũng gật đầu ngắc ngứ:
Vu Minh Lý nghe vậy khựng lại, đẩy gọng kính, nghi hoặc nhìn cô.
Giản Lương Tuấn hiện giờ đã cùng thuyền, chắc chắn sẽ không ngăn cản.
Giản Lương Tuấn rời đi.
Không chỉ thế, rút nhiều để dự phòng cũng chẳng thừa.
“Không cần đổi, ngân hàng máu tôi quản lý, chẳng ai để ý đâu.”
Hứa Viễn và Du Nghê nhìn nhau, tự giác đi theo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lê Khí ngồi trên ghế sofa, mắt nhìn chằm chằm đám người dưới đất.
Huống hồ, cả nhà Lão Phó từng đối xử với Phó Noãn Ý như thế.
“Tôi là người công bằng, lấy bao nhiêu thì trả lại bấy nhiêu.”
Có không gian hệ, thiết bị gì mà không lấy được?
“Tôi mặc kệ sống c·h·ế·t của những người khác.”
“Hơi phiền chị Lê ở lại trông cho đến khi rút máu xong. Lát nữa chúng ta đi ngân hàng máu đổi máu.”
Nếu cứ để bọn họ c·h·ế·t yên lặng vậy, thật chẳng đáng.
Giản Lương Tuấn gật đầu liên tục:
“Trừ mạng của mấy người này, còn lại giao cho anh quyết định.”
Như vậy cũng hay, ít ra ngân hàng máu vẫn còn đủ dự trữ.
Sự chênh lệch thực lực đã định sẵn, giữa bọn họ không thể nào nói chuyện công bằng.
“Tò mò có thể g**t ch*t mèo đấy.”
Hà cớ gì còn phải bận tâm đến mục đích thật sự của Hứa Chỉ?
Ngân hàng máu lưu trữ nhiều vậy, chẳng qua chỉ để mọi người yên tâm.
“Họ còn phải ăn uống, bài tiết nữa!” Lê Khí nhắc.
Hứa Chỉ mỉm cười buông tay, quay đầu nhìn về phía Vu Minh Lý.
Bọn họ vừa xuất hiện, mọi khó khăn của anh ta đều được giải quyết.
Ban đầu còn định để Phó Noãn Ý tự ra tay, ai ngờ cô hoàn toàn quên mất.
Anh ta khẽ ho vài tiếng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, để có thể trao đổi công bằng.
“Được, tôi đi lấy danh sách cho cậu. Hôm qua có ba đội ra ngoài, đến giờ chỉ có đội của Lão Tống quay về.”
Giản Lương Tuấn rốt cuộc cũng là đàn ông, cũng có dã tâm.
Nhưng bọn này thì cần ăn, cần thải, tôi chắc bị hun c·h·ế·t mất! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù sao căn cứ này cũng chẳng có hệ Ánh Sáng trị liệu, chỉ có hệ Ánh Sáng thanh lọc.
Nói cho cùng, giao dịch này đối với anh ta mà nói, gần như là nửa mua nửa tặng.
Chắc định chửi mấy câu, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị Lê Khí bịt lại, ngoan ngoãn im lặng.
Giản Lương Tuấn vội vàng lắc đầu.
Lê Khí bóp khối sương trắng trong tay, thong thả đứng dậy:
“Đừng… đừng đi mà! Ống máu chưa đủ, hơn nữa…”
Giọng anh ta nhỏ dần:
“Vì sao…”
Còn dày vò thế nào, Hứa Chỉ chưa nghĩ ra.
Giản Lương Tuấn muốn nói thêm vài câu, nhưng lại kìm xuống, điều chỉnh tâm trạng, khàn giọng mở miệng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh sẽ thay cô xả giận một lần.
“Tôi chỉ cần máu của người tốt.”
Nhưng từ đầu đến cuối.
Màn sương trong đầu lập tức tan biến, ý thức tỉnh táo:
“Xong chưa?”
“Được. Chỉ cần một ống máu thôi đúng không? Không cần mạng của họ.”
Dùng thứ chẳng đáng giá để đổi lấy tương lai của cả căn cứ.
Hứa Chỉ cười khẽ: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bị Hứa Chỉ liếc một cái, anh ta lập tức cụp tay, ngoan ngoãn gật đầu, tủi thân dịch gần Du Nghê thêm mấy bước:
“Cho nên cậu nói, mạng của những người khác, do tôi quyết.”
“Nếu không phải vì nhà họ Phó, ông vẫn là Phó căn cứ trưởng đấy, thật đáng tiếc.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.