Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chúc Bố Nhàn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 188: Quy củ ở căn cứ các người thật sự không tệ
Tầm mắt bình tĩnh quét qua nhóm Hứa Chỉ, sau đó mới nhìn sang Lão Tống. Đôi môi mím chặt một lát rồi nở nụ cười nhạt:
Vu Minh Lý tuy là dị năng giả hệ băng, nhưng vì tuổi tác đã cao, lại sống đơn độc, chiến đấu thì kém cỏi, thậm chí còn sợ đối mặt với thây ma.
Nghe có người gọi, ông ta dừng lại, mơ mơ màng màng nhìn qua.
Từ hành lang cũ tách ra một lối đi, xây thêm tường vây kín, hình thành một lối hẹp dẫn thẳng tới cầu thang lên tầng hai.
Khi thấy một nhóm người toàn trai xinh gái đẹp, ông ta tỉnh táo được một nửa.
Thành ra ông ta sống rất chật vật.
Anh ta khẽ lắc đầu, ánh mắt liên tục liếc ra phía cổng, tựa như ra hiệu điều gì đó.
“Chào buổi sáng, chào buổi sáng.”
Bước đi ổn định, mạnh mẽ.
Anh đã học cách xử lý mọi việc khéo léo và ôn hòa hơn, vì cô.
Thấy rõ động tác đó, anh dừng bước, xoay đầu nhìn:
Hứa Chỉ chẳng thèm để ý, tiếp tục vẫy tay:
Nụ cười người đàn ông không đổi, ánh mắt lướt qua Noãn Ý, Lê Khí và Du Nghê, lại thoáng nhíu mày, nhưng rồi nhanh chóng dịu xuống, giọng nhẹ nhàng:
“Chào Phó Căn cứ trưởng Tống.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Anh Tống.”
“Cổng vào bên kia, đi thôi đi thôi.”
Nhưng Hứa Chỉ vốn luôn để ý, nhất là kẻ được Noãn Ý khen “mùi rất thơm”, lại còn là Căn cứ trưởng, tám chín phần chắc chắn cũng là dị năng giả.
Lão Tống coi anh ta như không khí, tiếp tục đi thẳng, còn quay lại liếc Lê Khí đầy hả hê, ánh mắt nóng bỏng đến mức không thèm che giấu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đôi mắt người đàn ông mở to, bất giác nhìn về phía Lão Tống đang chờ trên chiếu nghỉ, vẻ do dự hiện rõ.
Hứa Chỉ thoáng liếc gã đang hau háu nhìn Lê Khí, rồi thu lại ánh mắt, tiếp tục đi sau Lão Tống.
Một người đàn ông trạc hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi từ tầng hai bước xuống, dáng vẻ nho nhã, khí chất thư sinh, đường nét tuấn tú nhưng ẩn chút u sầu.
“Quy củ ở căn cứ các người thật sự không tệ đấy.”
“Được rồi, cậu lo việc của cậu đi. Chúng tôi lên lầu nói chuyện trước.”
Người đàn ông lùi lại vài bước, tỏ vẻ khiêm nhường, cúi đầu chờ họ đi qua.
Vu Minh Lý đẩy gọng kính, hồ hởi chào:
Ngay lúc đó, từ góc cầu thang vọng xuống tiếng bước chân.
“Có rảnh không? Phiền bác sĩ theo chúng tôi xử lý chút việc.”
Trước kia, cô chỉ là một tang thi chẳng hiểu gì, trong mắt chỉ có đồ ăn.
Du Nghê cũng chợt nhận ra — Hứa Chỉ và Lê Khí coi trọng Noãn Ý đến vậy, chắc chắn sẽ không để mặc cô bị người ta bắt nạt.
Lê Khí hơi ngẩng đầu, như đang lắng nghe mùi hương trong gió.
“Căn cứ trưởng Giản, chuyện của tôi, đến lượt cậu quản chắc?”
Giờ trời vừa sáng, cuối cùng cũng có người đến thay ca, ông ta chỉ mong nhanh chóng về ngủ một giấc.
Chỉ cần không phải đi g·i·ế·t tang thi thì chuyện gì cũng dễ nói.
Hứa Chỉ vừa rồi không lập tức ra tay, chẳng qua là vì Noãn Ý bây giờ đã khác trước.
Chưa kịp nói xong, mắt Lão Tống đã nheo lại, ánh sáng lạnh lóe lên, đầy vẻ đe dọa:
Hứa Chỉ khẽ xoa đầu ngón tay Noãn Ý, thấy cô không lộ vẻ khó chịu, khóe môi anh lại cong lên.
Noãn Ý nghiêng đầu nhìn về cầu thang phía trước, khẽ thì thầm:
Hứa Chỉ mỉm cười:
Anh có thể làm bất cứ điều gì, thậm chí thay cô đưa ra quyết định.
Cô lập tức bước nhanh lên, khoác lấy cánh tay Lê Khí:
Đoàn người Lão Tống dẫn đầu đi vào trong tòa nhà chợ nông sản.
Ánh mắt đắc ý của Lão Tống lướt qua nhóm Hứa Chỉ, ra vẻ không coi trọng, chỉ phất tay bảo bọn họ mở cổng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô nhìn thế giới này và con người xung quanh bằng một ánh mắt hoàn toàn khác trước.
Vừa nói, gã vừa nghiêng đầu nhìn về phía Lê Khí.
Người đàn ông ngẩng lên, ánh mắt lướt qua nhà họ Phó ba người, lông mày càng nhíu chặt, rồi nhanh chóng thả lỏng.
“Bên trái chính là kho vật tư của chúng tôi, hiện tại do tôi quản lý.”
“Đi thôi. Lên lầu.”
【Đệt, cặp chân dài này, thật mẹ nó phê quá! Cái gã Phó căn cứ trưởng Tống này đào đâu ra hàng cực phẩm thế không biết? Không chừng ta cũng có cơ hội?】
Bên trong, chợ nông sản đã hoàn toàn khác trước.
Nhưng bây giờ, cô đã hiểu nhiều điều, biết đồng cảm, biết tò mò.
Hứa Chỉ cất giọng ấm áp gọi:
Chương 188: Quy củ ở căn cứ các người thật sự không tệ
Lê Khí cũng thuận thế buông tay, nhìn sang Du Nghê và Hứa Viễn:
…
“Người mới tới căn cứ sao?”
“Ồ, đại Căn cứ trưởng của chúng ta tỉnh rồi sao?”
Không còn cảnh bẩn thỉu nhếch nhác, cổng chính được thay bằng cửa sắt, treo tận ba ổ khóa khác loại, khóa kín mít.
Người đàn ông ngẩng mắt, cau mày đáp:
Nhưng hầu hết người ở đây đều là dị năng giả, lời đó nghe rõ mồn một.
Khi Hứa Chỉ vừa ngang qua, anh ta bất ngờ chìa mũi giày, định ngáng chân.
Bên tai Hứa Chỉ vẫn còn văng vẳng những ý nghĩ khó nghe, anh vô thức quay đầu nhìn một vòng.
“Có liên quan gì đến cậu?”
“Đúng.”
Nghĩ đến chuyện họ đều là dị năng giả, lập tức tỉnh táo gần hết.
Người phụ nữ vội vàng kéo cậu ta lại, ghé sát tai thì thào đầy kích động:
Lúc này mới thấy, bên ngoài chợ chỉ còn ba mặt có sạp hàng.
“Đúng là chẳng liên quan.”
Câu chào hỏi hờ hững, giọng điệu còn mang vài phần chế nhạo.
Mặt còn lại dựng thêm một bức tường, trước cửa có hai gã đàn ông đứng gác.
Lão Tống dẫn bọn họ đi trong hành lang chật chội, giọng nói đắc ý vang vọng:
“Đi theo là biết ngay thôi.”
Lão Tống cất giọng the thé.
“Thẻ thân phận của người mới đã làm chưa? Nếu làm rồi thì không cần—”
Thấy Phó Noãn Ý đồng ý đi vào nói chuyện, người phụ nữ và gã đàn ông liếc nhau, ánh mắt tràn đầy hưng phấn lẫn tính toán.
Hứa Chỉ mỉm cười lễ độ, gật nhẹ:
Người đàn ông vốn định xuống nhường đường, giờ lại đứng tại chỗ, hơi do dự rồi hỏi:
Vu Minh Lý ngẩn ra, không chắc chắn, còn đưa tay chỉ vào mình:
“Bảo Bảo à, chị gái con trở về rồi, sau này nhà ta sẽ có ngày lành rồi!”
Thằng bé đang nằm đất giả vờ ngất cũng lập tức bò dậy, khó chịu liếc Noãn Ý vài cái rồi nhanh chóng chạy đến cạnh bọn họ.
“Bác sĩ Vu.”
“Được được, làm gì thế?”
Người đàn ông sững người, rõ ràng không hiểu ẩn ý trong lời Hứa Chỉ, vẫn âm thầm ra hiệu bằng ánh mắt.
“Tôi á?”
“Có thể mời Căn cứ trưởng cùng chúng tôi lên trên không?”
Chẳng mấy chốc, một đôi chân dài xuất hiện trước mắt mọi người.
Tình cờ trông thấy Vu Minh Lý đang ngáp ngắn ngáp dài đi ngang qua.
“Làm phiền bác sĩ nhé.”
“Xứng cái gì mà gọi tôi là anh? Tôi chẳng qua là phó thôi.”
“Lão Vu thì giúp được gì cho các người? Chỉ vậy thôi sao? Hahaha.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hai người về đi, đừng chạy theo ồn ào nữa.”
“Em cũng đi.”
Nói rồi anh kéo Noãn Ý đi về hướng Lão Tống chỉ.
Anh ta hơi nhíu mày, dường như đang trầm ngâm, ánh mắt dán chặt bậc thang.
“Anh là Căn cứ trưởng?”
Hứa Chỉ lại mỉm cười ôn hòa, gật đầu:
“Thơm quá…”
Chỉ có thể dựa vào dị năng của mình, mỗi ngày trực đêm rút máu để đổi chút vật tư ít ỏi.
Lê Khí liếc qua hai tên canh cổng, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt thèm khát lẫn kinh ngạc của bọn chúng, rồi bước theo đoàn.
…
Vu Minh Lý ngớ người một lát, nhớ đến việc tinh hạch vẫn phải nhờ Noãn Ý thanh lọc, liền siết chặt cái chăn trên người, lon ton chạy lại: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Huống chi trong lòng còn nghẹn tức, anh ta chỉ mong được xem màn kịch lớn để hả giận.
Khi thấy Lão Tống đi tới, hai người vốn đứng uể oải liền lập tức đứng thẳng, kính cẩn chào:
Bàn tay đặt bên đùi của người đàn ông siết chặt rồi thả ra, ánh mắt thoáng nhìn về phía Hứa Chỉ và Hứa Viễn, khẽ lắc đầu, trong mắt hiện lên tia phức tạp.
Hứa Chỉ đáp bằng nụ cười:
Giọng điệu xốc nổi, khiến nụ cười trên mặt người đàn ông tắt ngấm. Anh ta há miệng định nói gì, rồi chỉ khẽ lắc đầu:
Lão Tống tỏ ra vô cùng tích cực, phất tay với đám người phía sau, rồi chỉ về một hướng:
Hứa Viễn đã đoán ra họ định làm gì, sao có thể chịu rút lui.
Lão Tống liếc qua Vu Minh Lý, khinh miệt bật cười:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.