Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 146: Cậu từng thấy thây ma có nhân tính chưa? Tôi không tin!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 146: Cậu từng thấy thây ma có nhân tính chưa? Tôi không tin!


“Chị Lê, tìm được người rồi, lên đây đi.”

Trong mắt Du Nghê, Lục Ngôn chẳng qua cũng chỉ là một món ăn mới mà thôi.

Mùi hương dễ chịu của nước sốt bưởi chanh vàng, vậy mà lại có hắc tuyến quấn quanh.

“Không thể nào! Cái gì mà tân nhân loại? Rõ ràng đều là thây ma! Nếu bọn họ có thể, thì gia đình tôi cũng có thể!”

Du Nghê không nhịn được, dịu giọng nhắc nhở:

Nhưng ngẫm ra đó là chị dâu mình, anh lại vội quay mặt đi.

Ngửi vào, hương vị chẳng còn thuần khiết nữa.

“Là bạn gái của tôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phó Noãn Ý đợi mãi, phát hiện câu chuyện đã đi chệch hướng, liền chớp mắt khó xử, yếu ớt giơ tay:

Phó Noãn Ý thì nghiêng đầu, mắt dõi theo Lục Ngôn, cứ như đang nghiên cứu chỗ nào mới có thể “cắn” xuống.

“Liên quan gì đến anh?”

Hứa Chỉ nhìn về phía Lục Ngôn:

Hứa Chỉ chắc chắn rằng cậu ta không hề nói về Phó Noãn Ý và mấy người kia:

“Họ có thể n**t t*nh hạch, biết đâu rồi cũng sẽ trở thành thây ma có nhân tính.”

Hứa Chỉ mặt sầm xuống, nhịn không nổi phải nhắc:

Lê Khí gật đầu, quay lại nói với Phó Noãn Ý:

Hứa Chỉ tiến vào, bước thẳng đến ban công, cúi xuống gọi:

Ánh mắt lướt qua phòng, nơi có ba thây ma đang ở, rồi mới nhìn sang Hứa Viễn:

Lục Ngôn khẽ cười, nghiêng đầu quan sát từng người, cuối cùng nhìn thẳng Hứa Chỉ, cố chấp nói:

“Cậu đã thấy hắc tuyến gì ở tôi?”

Hứa Viễn nhìn cậu ta chằm chằm, như thể đang nhìn một đứa em trai thất lạc từ lâu.

Quấn lấy cậu ta.

Không vui chút nào.

Bố mẹ và chị gái cậu chỉ là thây ma bình thường, đã mất hết nhân tính. Dù có nuốt bao nhiêu tinh hạch đi nữa cũng không thể khôi phục lại nhân tính.”

Phó Noãn Ý thật sự không biết phải hình dung ra sao.

Phó Noãn Ý mặc đồng phục JK, trông như một nữ sinh trung học dễ thương, quả thật rất thu hút một thiếu niên ở tuổi này.

“Dù cậu không thích tôi đến mức nào, tôi cũng vẫn muốn chăm sóc cậu thật tốt.”

“Bọn họ chưa c·h·ế·t.” Lục Ngôn ngẩng cao đầu, mỉm cười kiêu hãnh:

Lục Ngôn chẳng thèm để ý đến lời đe dọa ấy.

“Nếu không phải em trai tôi, Hứa Viễn, từng khóc lóc quỳ gối trước mặt sư phụ, hứa rằng nhất định phải chăm sóc cậu, thì chúng tôi cũng chẳng tới đây.

Hứa Viễn thở dài:

Rồi lại chuyển ánh mắt sang Lục Ngôn, người cũng đang sững sờ.

Trong đầu bọn họ giờ cũng toàn hắc tuyến.

Rồi quay sang nhìn Phó Noãn Ý. Thấy cô gật đầu, chị lại nhìn Lục Ngôn, quả quyết hỏi:

Phó Noãn Ý đành phải mô tả lại những gì mình nhìn thấy.

Lục Ngôn không kìm được, lộ ra nụ cười khi được khen, mang theo chút kiêu ngạo và vui sướng.

Du Nghê hơi nhướn mày, cắn môi, thoáng nhìn Hứa Chỉ rồi nhanh chóng dời mắt.

Khóe môi cong lên, mất đi vẻ mỉa mai, thay vào đó là sự non nớt, ngây ngô.

Hứa Viễn định nói lại thôi, cuối cùng vẫn giữ im lặng.

Hứa Chỉ lập tức hiểu ra, nhưng lại kinh ngạc nhìn Phó Noãn Ý.

Lục Ngôn gật đầu:

“Đúng, chuyện hắc tuyến.”

Lại khiến người ta có cảm giác như cả thế giới này đều mắc nợ cậu, hoặc như cậu muốn hủy diệt cả thế giới.

“Chúng ta… thật sự không bàn tiếp về chuyện hắc tuyến sao?”

Anh tuyệt đối không thua một thằng nhóc con.

“Ý cậu là gì?”

“... Tôi đến muộn rồi, Lục Ngôn! Tôi đến, nhưng thật sự đến muộn rồi. Lúc tôi tới, sư phụ đã—”

“Cậu đang nói cái gì thế?”

“Ờ… người này là ai vậy?”

Lục Ngôn cúi đầu nhìn bản thân, rồi lại ngẩng lên nhìn Phó Noãn Ý:

“Sao chị biết?”

“Có hắc tuyến bao quanh cậu đó.”

Lục Ngôn hơi động lòng, môi run run, chau mày, cuối cùng nhìn về phía Phó Noãn Ý:

Cuối cùng, Lục Ngôn buông tay khỏi nắm cửa, lùi lại vài bước, để mặc bọn họ bước vào.

Hứa Viễn nghẹn họng, nuốt nước bọt, lén nhìn Phó Noãn Ý.

“Khoan đã… Tiểu Noãn nói, thấy cậu có hắc tuyến sao?”

“Chúng ta vào trong nói chuyện đi.”

Nhưng đó là bạn gái anh.

Hứa Chỉ mỉm cười ôn hòa với Lục Ngôn:

“Tạm gác chuyện người nhà cậu. Giờ nếu cơ thể cậu có vấn đề, thì gia đình cậu cũng chẳng còn hi vọng gì nữa.”

Khóe môi Lục Ngôn nhếch lên, lộ ra nụ cười giễu cợt, quay sang nhìn cô:

“Không thể nào.”

Lời này khiến Hứa Chỉ liếc nhìn Phó Noãn Ý, mắt đảo nhẹ, sau đó mới hỏi:

Nhưng…

Lục Ngôn sững sờ, mắt mở to:

Hứa Viễn ngơ ngác nhìn cậu ta, lại quay sang Hứa Chỉ, vẻ mặt cũng chẳng hiểu gì:

Hứa Viễn nghe cô nói mấy chữ “đẹp trai” thì liền nhướn mày, lén liếc nhìn cô một cái.

Không đợi Lục Ngôn phản bác, chị đi thẳng tới, đứng đối diện cậu ta: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lê Khí vừa bước vào từ cửa liền dứt khoát lắc đầu phủ nhận.

Lê Khí bước lên một bước, nhìn Lục Ngôn từ trên xuống dưới.

“Cậu xem, Tiểu Noãn của Hứa Chỉ đúng là lợi hại như thế đó.”

“Tôi đã nói rồi mà, Tiểu Noãn nhà tôi vẫn còn rất nhiều tiềm năng chưa được khai phá.”

Nhưng một khi mở miệng— (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lê Khí nhìn Phó Noãn Ý, trên mặt đầy vẻ tự hào:

Hứa Viễn cau mày.

“À… cái anh dị năng giả đẹp trai đó? Thì ra gọi là Nhiên ca à...”

Hơn nữa…

“Cứu các người, cứu chị, thì có liên quan gì đến tôi?”

Phải thừa nhận, Lục Ngôn có gương mặt thanh tú, làn da trắng trẻo, khí chất nhã nhặn, thậm chí còn mang theo chút non nớt.

Câu nói của Phó Noãn Ý khiến mọi người đều nghi ngờ nhìn về phía cô.

Lục Ngôn trừng to mắt, không ngừng lắc đầu:

Hứa Chỉ bật cười khẽ, lại nhìn cậu ta một lượt:

“Thây ma có nhân tính? Thây ma làm gì có nhân tính?”

“Quả nhiên là các người đã làm loạn nhà tôi.”

Anh ta nói với tôi rằng, loại thây ma này nuốt càng nhiều tinh hạch thì càng mạnh. Nên chỉ cần tôi cho người nhà ăn tinh hạch, họ cũng sẽ biết nói, cũng sẽ không ăn người.”

Hứa Chỉ ngắm nhìn gương mặt nghiêng của cậu ta vài giây, sau đó liếc sang Phó Noãn Ý.

Hứa Chỉ cũng không hiểu Phó Noãn Ý đang nói gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Thứ cậu thấy, không phải thây ma, mà là tân nhân loại. Bề ngoài giống hệt thây ma, cũng có dị năng, nhưng vẫn giữ được nhân tính.

“Wow, thây ma không ăn thịt người, lợi hại ghê.”

Chỉ đến khi bị Du Nghê kéo tay, anh mới ngoan ngoãn ngồi xuống.

Hứa Viễn và Du Nghê cúi đầu cười khẽ.

Lục Ngôn hơi do dự, nhìn Phó Noãn Ý vài lần, rồi lại ngượng ngùng quay đi, môi mím chặt, tay siết lấy nắm cửa.

“Trước tiên, cậu hãy nói xem gần đây đã làm gì đã!”

Cậu nhìn sang Du Nghê:

Hứa Chỉ tự tin nhếch môi.

Đương nhiên anh phải giúp cô tìm ra món ăn mới rồi.

Bạn gái tôi nói cậu bị hắc tuyến bao vây, điều đó có nghĩa cơ thể cậu chắc chắn có vấn đề. Tôi chỉ muốn giải quyết vấn đề. Nếu cậu còn tiếp tục thế này… tôi chỉ có thể ‘giải quyết’ cậu.”

“Gần đây cậu đã làm gì?”

“Chị còn nhớ người tên Nhiên ca chứ?”

Phó Noãn Ý là hệ ánh sáng trị liệu.

“Ngôn Ngôn, họ không phải người xấu. Họ đã cứu người ở khu an toàn, cũng đã cứu chị nữa.”

Một người không thể vừa có quang trị liệu vừa có quang thanh lọc.

Nghe thấy vẫn còn có người khác, Lục Ngôn liền cau mày, lộ rõ vẻ phiền chán.

Theo lý thuyết, những tạp chất trong tinh hạch chỉ có hệ quang thanh lọc mới cảm nhận được.

“Tôi đã thấy rồi. Có thây ma có nhân tính, mạnh hơn cả chúng ta, biết nói chuyện, thậm chí không cần ăn thịt người!”

“Họ vẫn có thể sống lại!”

“Tôi không tin!”

Hứa Chỉ từ ban công bước về phòng khách, đánh giá Lục Ngôn:

“Có phải cậu đã trực tiếp hấp thu tinh hạch để tăng dị năng đúng không?”

Chương 146: Cậu từng thấy thây ma có nhân tính chưa? Tôi không tin!

“Hắc tuyến gì cơ?”

Còn Tiểu Lưu thì mù mờ, rụt rè giơ tay, chỉ vào Lục Ngôn:

Hứa Viễn chớp mắt, hít sâu, rồi chậm rãi thở ra, kìm nén cảm xúc, khẽ cười khổ:

Hứa Chỉ và Lê Khí lại đồng thanh.

Hứa Viễn nhớ lại chuyện món ăn mới mà Phó Noãn Ý từng nói, liền căng thẳng nhìn chằm chằm cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai người nhìn nhau, rồi Lê Khí lùi lại một bước, làm động tác nhường lời.

“Cậu đã nói là thương bố tôi đến thế, vậy sao không cứu ông ấy?”

Còn anh, chính là bạn trai của Phó Noãn Ý!

Phó Noãn Ý lại vô cùng tò mò, nghiêng đầu nhìn Lục Ngôn:

“Chính là anh ta. Anh ta muốn đưa tôi đi. Tôi đã thấy trong đội của anh ta có thây ma biết nói, bề ngoài không khác gì thây ma bình thường, nhưng không ăn người, còn biết nói chuyện.

— Hắc tuyến gì cơ?

— Không đúng.

“Xin lỗi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 146: Cậu từng thấy thây ma có nhân tính chưa? Tôi không tin!