Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Công Tử Văn Tranh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 52: Ngày mai anh đến đó một chuyến gặp Tống Vãn Huỳnh? (2)
“Văn Nghiên con về rồi?” Văn phu nhân như thể vớ được cọng rơm cứu mạng. “Con đã xem video chưa? Mẹ vẫn chưa liên lạc được với Vãn Huỳnh và Minh Vi.”
“Tống Vãn Huỳnh và Lý Đô Mật đều bị cướp túi, chắc sợ c·h·ế·t khiếp rồi.”
Minh Vi đỡ Tống Vãn Huỳnh vẫn còn bàng hoàng trong lòng mình, đổi chỗ ngồi với cô rồi cẩn thận quan sát, “Không sao chứ?”
Đây là lần đầu tiên cô gặp chuyện nguy hiểm đến vậy. Dây xích túi xách siết vào lưng cô đến bây giờ vẫn còn đau, hiện tại cô vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn. Nhìn thấy Minh Vi vừa đi lấy thuốc về, cô không nhịn được mà nhào tới ôm chặt lấy chị ấy, trong lòng vẫn còn sợ hãi, “Chị…”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía lưng ghế của Tống Vãn Huỳnh.
Bà nhấn vào xem, tiếng hét thất thanh của Tống Vãn Huỳnh và âm thanh kính xe vỡ vụn đồng thời vang lên.
Chiếc xe lao vun vút dọc con đường ngoại ô, chẳng mấy chốc đã vào đến trung tâm thành phố. Nhìn dòng người đông đúc hai bên đường, cả nhóm người đang run rẩy vì sợ hãi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Quá đáng sợ! Cướp trắng trợn, liều mạng thật sự.”
Nhà họ Văn.
“Đừng bao giờ nghĩ rằng an ninh nước ngoài cũng giống như trong nước. Ra ngoài vào buổi tối rất dễ bị cướp! Đặc biệt là người châu Á, nhất định phải cẩn thận!”
Sao lại xảy ra chuyện thế này!
Lý Đô Mật òa khóc, “Túi xách của tôi bị cướp mất rồi, đó là chiếc túi đắt nhất, đẹp nhất của tôi!”
May mắn là bệnh viện không xa, vết thương trên tay Trương Chi Ngang cũng không sâu. Sau khi xử lý xong, bác sĩ chỉ dặn dò đơn giản vài câu rồi không nói thêm gì nữa. Lúc này cảnh sát cũng đã đến bệnh viện. Sau khi trao đổi ngắn gọn, Tô Cẩm cùng Hứa Bạc Chu và những người còn lại đến đồn cảnh sát làm biên bản, để lại Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi ở bệnh viện chăm sóc Trương Chi Ngang.
“Dạo này tình hình nước ngoài không ổn lắm, đoàn chương trình nghĩ gì vậy, sao không có biện pháp bảo vệ nào cả?”
“Không sao là tốt rồi.” Minh Vi nhìn quanh những người khác, “Mọi người thế nào? Không ai bị thương chứ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn cánh tay bị băng bó kín mít của Trương Chi Ngang, Tống Vãn Huỳnh cảm kích nói: “Cảm ơn cậu hôm nay đã giúp tôi trên xe, nếu không thì người bị thương đã là tôi rồi.”
Vừa định thoát ra, bà chợt nhìn thấy một video với tiêu đề giật gân trên kết quả tìm kiếm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không thể biết diễn biến tiếp theo trong video vụ cướp, Văn phu nhân sốt ruột đến mức đi đi lại lại, liên tục gọi cho Minh Vi và Tống Vãn Huỳnh nhưng vẫn không ai bắt máy. Điều này càng khiến bà lo lắng hơn, như thể có ai đang đổ thêm dầu vào lửa trong lòng bà vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Minh Vi, mọi người có sao không?”
“Tống Vãn Huỳnh và Lý Đô Mật bị cướp túi, những người khác… không có vấn đề gì nghiêm trọng.”
Văn Nghiên nhíu chặt mày, vẻ mặt nghiêm nghị, “Con xem rồi. Mẹ yên tâm, hai người họ không sao.”
Điện thoại của Minh Vi đột nhiên vang lên, là Tô Cẩm gọi đến.
Mặc dù biết được tin không ai bị thương nhưng mỗi khi nhớ lại cảnh Tống Vãn Huỳnh bị giật túi trong video, Văn phu nhân vẫn không khỏi sợ hãi. Bà lo lắng nói: “Văn Nghiên, ông nội con dẫn Văn Việt đi chỗ Chung lão để phục hồi chức năng rồi. Chuyện lớn thế này mẹ không thể nói với họ được. Nước ngoài lại loạn lạc như vậy, mẹ thật sự không yên tâm về con bé Vãn Huỳnh và Minh Vi. Thế này đi, ngày mai con đến đó một chuyến xem tình hình của Vãn Huỳnh thế nào. Nếu không ổn thì con hãy đảm bảo an toàn và đưa hai đứa nó về đây.”
“Sao có thể không sao được? Giữa ban ngày mà bọn cướp dám ra tay trắng trợn như vậy! Nhất là Vãn Huỳnh, bọn cướp giật túi của con bé còn kéo nó trên cửa xe, mảnh kính vỡ rơi đầy lên người!” Văn phu nhân đột nhiên nhớ ra gì đó, nắm chặt tay Văn Nghiên lo lắng hỏi, “Đúng rồi, mẹ thấy trên hot search nói có người bị thương. Là Vãn Huỳnh hay Minh Vi bị thương?”
“Em không có.”
Văn Nghiên khựng lại, “Con không biết.”
“Trời ơi! Giữa ban ngày ban mặt mà dám cướp giật? Loạn đến mức này rồi sao?!”
Văn Nghiên im lặng một lúc rồi dưới ánh mắt thấp thỏm lo lắng của Văn phu nhân, anh khẽ gật đầu: “Được, ngày mai con sẽ qua đó xem tình hình ra sao.”
Văn phu nhân chuẩn bị xem livestream của Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi trước khi đi ngủ, nhưng vừa mở kênh lên đã thấy hiển thị dòng chữ “Livestream đã kết thúc.”
Văn Nghiên kiên nhẫn trấn an bà: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng. Trên đường về con đã liên lạc với người của đoàn chương trình rồi. Cả hai không ai bị thương.”
Trương Chi Ngang xua tay, không hề để tâm, “Không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi không cần cảm ơn. Chút vết thương nhỏ vài ngày là khỏi. Quan trọng là chị không sao. Hôm nay chắc chị bị dọa sợ lắm đúng không?”
“Alo, Văn Nghiên, con đang ở đâu?”
Tống Vãn Huỳnh hoảng sợ nhìn ra ngoài cửa sổ xe th* d*c từng hơi, một lúc lâu sau mới trả lời Minh Vi, “Em không sao.”
Minh Vi lắc đầu với cô.
“Trời ơi, con mau xem đi! Túi của Vãn Huỳnh bị cướp mất rồi, mẹ không biết con bé có bị thương không nữa. Mẹ gọi mãi mà không ai nghe máy, chẳng biết tình hình thế nào rồi!”
“Mẹ đừng lo, con sẽ về ngay.”
“Thế vết máu phía sau lưng cô là từ đâu ra?”
Minh Vi vỗ nhẹ lưng cô an ủi: “Ổn rồi, đừng sợ.”
Tống Vãn Huỳnh gật đầu.
“Tôi đã báo cảnh sát rồi, lát nữa họ tới thì chúng ta sẽ đến đồn làm biên bản. May mắn là không ai bị thương…” Chưa nói dứt lời, Tô Cẩm bỗng nhìn thấy vết máu trên lưng ghế của Tống Vãn Huỳnh, sắc mặt lập tức thay đổi, “Vãn Huỳnh, cô bị thương rồi?”
Bà cuống cuồng lấy điện thoại gọi cho Tống Vãn Huỳnh nhưng không kết nối được.
“Ừ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 52: Ngày mai anh đến đó một chuyến gặp Tống Vãn Huỳnh? (2)
“Con có biết chuyện Vãn Huỳnh và Minh Vi bị cướp giật ở nước ngoài không?”
Nửa tiếng sau, Văn Nghiên trở về.
Cảnh tượng chương trình gặp cướp giật đã được phát trực tiếp lên mạng, lập tức làm bùng nổ dư luận.
Bà nhìn giờ, mới chín giờ rưỡi, sao livestream kết thúc sớm vậy?
Tô Cẩm thở phào nhẹ nhõm, “Thế thì tốt. Tôi đang ở phía sau mọi người. Đây vẫn là khu vực ngoại ô, dặn tài xế đừng dừng xe, cứ về thành phố rồi tính tiếp.”
Trương Chi Ngang sắc mặt tái nhợt, tay còn lại ôm lấy cổ tay đang thấm đẫm máu, “Tôi bị mảnh kính xe cứa vào tay.”
“Tôi thấy Trương Chi Ngang hình như bị kính xe cứa tay khi bảo vệ Tống Vãn Huỳnh, chắc không sao đâu nhỉ?”
“Đến bệnh viện ngay!”
Chiếc xe của bọn cướp sau khi cướp được tài sản liền giảm tốc độ đột ngột, nhanh chóng bị bỏ lại phía sau xe của đoàn du lịch một khoảng xa.
Lại gọi cho Minh Vi, chuông reo rất lâu nhưng không ai nghe máy. Những suy nghĩ tồi tệ nhất lập tức tràn vào đầu bà, bà vội vàng gọi cho Văn Nghiên.
Hai chiếc xe dừng lại ở một ngã tư. Tô Cẩm xuống xe, vội vàng chạy về phía mọi người, “Không sao chứ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Con đang ở công ty, có chuyện gì vậy mẹ?”
— #Toàn cảnh đoàn chương trình bị cướp giật giữa phố#
“Trong tình huống này, cách an toàn nhất là ném túi cho bọn cướp xe máy, tuyệt đối đừng cố giằng co với chúng!”
“Haiz, mấy năm trước tôi cũng từng bị cướp. Báo cảnh sát cũng vô ích, đồ không tìm lại được.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.