Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 14: Cô cũng muốn thân thiết với chị gái xinh đẹp (1)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Cô cũng muốn thân thiết với chị gái xinh đẹp (1)


Chiều hôm sau, thương hiệu mà Văn phu nhân đã hẹn giao những mẫu trang phục mới nhất của mùa này đến tận nhà.

“Tìm tôi? Chuyện gì?”


“Anh cả.” Tống Vãn Huỳnh gọi lại, hỏi: “Vậy câu trả lời của anh là gì?”

Tống Vãn Huỳnh mặc vào thử. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quyết định đi theo Minh Vi đến tiệc rượu của Tống Vãn Huỳnh không phải là quyết định nhất thời, mà là kết quả của sự cân nhắc kỹ lưỡng sau lần đầu tiếp xúc với Văn Nghiên.

“Không phiền toái, mẹ cũng đã chuẩn bị ba bộ lễ phục cho Vãn Huỳnh lựa chọn rồi, con cũng là con dâu của mẹ, các con đều giống nhau, nhìn thử xem, nếu không thích thì có thể nói bên nhãn hiệu lại đưa tới hai bộ nữa.”

Hai anh em nhà họ Văn thực ra không giống nhau.

Nhưng Tống Vãn Huỳnh biết, sự kiềm chế hiện tại của anh chẳng qua chỉ là những con sóng dữ dội dưới mặt biển tĩnh lặng, một khi mặt biển tĩnh lặng bị phá vỡ, gió lớn và sóng lớn sẽ phá hủy chiếc thuyền nhỏ của cô mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Lễ phục của Minh Vi lấy gợi cảm hào phóng là chủ, mà lễ phục của Tống Vãn Huỳnh chủ yếu là linh động nghịch ngợm.

Khi Tống Vãn Huỳnh đang do dự giữa ba chiếc váy, bà quyết đoán chọn một chiếc váy đen nhỏ không dây và nói, "Thử chiếc này xem."

Vừa nói anh vừa điều khiển xe lăn rời đi.

Đối với việc Văn phu nhân bất công, Minh Vi đã sớm tập thành thói quen, đặc biệt là khi cô biết người mẹ mất sớm của Tống Vãn Huỳnh là bạn thân nhất lúc còn trẻ của Văn phu nhân, cô liền biết bà đối đãi với mình và Tống Vãn Huỳnh tuyệt đối không bao giờ giống nhau.

“A?” Tống Vãn Huỳnh cúi đầu, “Ồ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong lòng Tống Vãn Huỳnh rõ ràng, Văn Việt dám lấy chuyện này ra mặt đối mặt chất vấn cô thì nhất định là đã biết chân tướng, lại tiếp tục giảo biện thì sẽ chỉ làm ấn tượng của anh đối với mình ngày càng kém.

Một giọng nói lịch sự nhưng xa lạ vang lên, “Cô ở chỗ này làm gì?”

Đây không phải là một chiếc váy đen nhỏ bình thường, mặt vải dệt bằng nhung trông càng sáng hơn dưới ánh đèn, vòng eo dùng vô số vụn kim cương điểm xuyết, từng viên đều là khâu vá thủ công.

Văn Việt chống hai tay lên sườn xe lăn, thân thể ốm đau tra tấn làm anh gầy đi rất nhiều so với ba năm trước, khí tràng đang lộ ra ngoài được kiềm chế đi không ít, anh nhìn Tống Vãn Huỳnh lễ phép cự tuyệt, “Cảm ơn, không cần.”

Cửa phòng khám ở tầng một mở ra, Tống Vãn Huỳnh đứng ở cửa, phòng khám trống không không có một ai, cô còn đang thắc mắc thì vừa quay đầu lại, đột nhiên không kịp phòng tránh đối diện với một đôi mắt lạnh nhạt đến cực điểm.

Đại vai ác muốn gây chuyện tìm c·h·ế·t thì liên quan gì đến một người vô tội như cô!

Để mà nói thì Văn Việt càng giống cha hơn, anh hoàn toàn kế thừa lông mày, mắt, mũi của cha, ngũ quan cực kỳ sắc bén, có lẽ vì từ nhỏ đã đi theo bên người ông ấy, mưa dầm thấm đất học được hết mười phần sự cẩn thận và điềm tĩnh của ông, dù đã ngồi xe lăn ba năm nhưng trong xương cốt vẫn có sẵn khí tràng khiến người ta có cảm giác áp bách như cũ.

Chương 14: Cô cũng muốn thân thiết với chị gái xinh đẹp (1)

“Thật là đẹp mắt, Vãn Huỳnh của chúng ta giống như công chúa vậy.”

Văn phu nhân xuất thân danh môn, từ nhỏ đã vô cùng quen thuộc với những thương hiệu này, ánh mắt thẩm mỹ lại tốt, váy dạ hội bà chọn cho hai người cũng dựa theo đúng khí chất của họ.

“Em nghe nói anh đã từ chối điều trị kể từ khi Chung lão đến đây vào hai ngày trước, em có biết một lão trung y rất giỏi, nếu anh cả anh nguyện ý, em mời ông ấy tới xem bệnh cho anh có được không?”

Đêm trước tai nạn xe hơi, hai cha con vừa mới hợp sức xử lý công việc của công ty ở nước ngoài, kiến ​​thức và năng lực của họ đều không giống người thường, nếu không phải vì tai nạn xe hơi, Văn Việt đã sớm tiếp quản mọi thứ trong nhà họ Văn, với thủ đoạn và sự quyết đoán của anh, Văn Nghiên căn bản không có một chút cơ hội nào.

Tống Vãn Huỳnh hạ quyết tâm nói, “Em không cẩn thận hái hoa quỳnh của ông nội, sợ ông sẽ trách mắng lại nghĩ đến ông nội thích chị dâu như vậy hẳn là sẽ không trách chị ấy, cho nên mới định giá họa lên đầu chị dâu, anh cả, em biết sai rồi, về sau những chuyện như vậy sẽ không bao giờ phát sinh nữa, em thề!”

Nói xong anh điều khiển xe lăn rời đi.

Văn Việt không nói gì, chỉ lẳng lặng mà nhìn cô.

Thấy là Minh Vi tới, Văn phu nhân cười hướng cô nói: “Nhìn xem, đây là ba bộ lễ phục mẹ đặc biệt chọn lựa cho con mặc đi tiệc rượu ngày mai, con có thích bộ nào không?”

“Đây là chuyện của cô không liên quan đến tôi.”

“Tôi đã sa thải công nhân nhà ấm trồng hoa, chuyện này dừng ở đây, cô tự giải quyết cho tốt.”

“Đúng vậy, con của lão Trương bị bệnh cần dùng tiền gấp, cho nên em đã cho ông ấy một số tiền để làm giúp em một việc.”

Cô gật đầu liên tục, “Vâng vâng vâng! Anh cả nói đúng!”

Nghĩ đến thái độ của Văn Nghiên đối với sự nghiệp có thể sánh với Mộ Dung Phục, người hết lòng khôi phục đất nước, cô sẽ không khuyên anh ta, cũng không có lập trường đi khuyên.

“Vào đi.”

“Thật ra so sánh với cô, ông nội càng thích cô hơn.”

Không thể không nói, ánh mắt Văn phu nhân quả nhiên độc đáo, chiếc váy giống như được định chế riêng cho Tống Vãn Huỳnh vậy, làn da trắng nõn cùng khung xương thanh mảnh, thiết kế tôn lên đường cong cổ thiên nga tuyệt đẹp, bên hông điểm xuyết vụn kim cương càng làm nổi bật vòng eo thon gọn đến mức một tay có thể ôm hết của cô.

Lời nói của Văn Việt không hề gay gắt và cứng rắn, dường như mũi nhọn sắc bén trước đây của anh đã bị đè nén trong chiếc xe lăn chật hẹp này.

Tống Vãn Huỳnh căng da đầu tiến lên nói: “Em cố ý đến đây tìm anh.”

Minh Vi hơi sửng sốt, “Không cần phiền toái vậy đâu, con đã chuẩn bị lễ phục cho tiệc rượu ngày mai rồi.”

Cô biết dưới loại tình huống này, đã không thể tranh luận cũng không thể giảo biện, thì thẳng thắn xin khoan hồng mới là cách làm vãn hồi hình tượng chính xác nhất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chị dâu chị đừng cự tuyệt tâm ý của mẹ nữa, chị xem mẹ thật sự rất có mắt nhìn, em cảm thấy ba bộ lễ phục này chị mặc bộ nào cũng đều đẹp.”

Một ngày sau khi chuyện hoa quỳnh phát sinh, Văn Việt đã tra xét được chuyện “Tống Vãn Huỳnh” mua chuộc công nhân nhà ấm trồng hoa, còn làm rõ mọi chuyện trước mặt đầu sỏ gây tội, không cho một chút mặt mũi nào.

Không có giảo biện cũng không có giả vờ đáng thương.

Không có bên trọng bên khinh, hai người Tống Vãn Huỳnh cùng Minh Vi đều có ba bộ trang phục để lựa chọn.

Còn không bằng nỗ lực xoát hảo cảm của nam nữ chính, đảo ngược ấn tượng xấu về “Tống Vãn Huỳnh” trong tâm trí họ.

Văn phu nhân thời trẻ một lòng muốn sinh con gái để có thể thắt bím tóc, mặc vào các kiểu váy, trang điểm đến xinh xinh đẹp đẹp, đáng tiếc lại liên tiếp sinh hai đứa con trai, điều này còn làm bà tiếc hận một đoạn thời gian, hiện giờ nhìn nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn tươi sáng của Tống Vãn Huỳnh thì càng nhìn càng thích.

Trong lòng Tống Vãn Huỳnh lộp bộp một tiếng.

Văn Việt vô thức xoa đầu ngón tay, ánh mắt trầm ổn nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngây thơ và bối rối của Tống Vãn Huỳnh, anh ta không trả lời trực tiếp Tống Vãn Huỳnh mà hỏi: “Nghe nói hai ngày trước cô đã cho lão Trương ở nhà ấm trồng hoa một số tiền.”

Mà Văn Nghiên trông giống mẹ mình hơn, ngũ quan thanh tú, mặt mày mơ hồ có thể thấy được dáng vẻ của Văn phu nhân hồi trẻ, nhưng có lẽ là do tính cách nên Văn Nghiên thoạt nhìn luôn là bộ dạng lạnh lùng xa cách, làm người khác khó có thể tiếp cận.

Minh Vi đẩy cửa bước vào.

Tống Vãn Huỳnh cười gượng, “Anh cả.”

Rất kỳ lạ là ở trước mặt những người khác của Văn gia, cho dù là Văn Nghiên thì cô cũng có thể bày ra tư thái vô cùng đường hoàng thoải mái, nhưng ở trước mặt Văn Việt thì cô luôn có cảm giác áp bách không dám nhìn anh.

“Thật ra trong lòng cô biết rõ ông nội và mẹ thích cô hơn, cho nên cô mới không sợ hãi như vậy.” Anh nhẹ giọng nói: “Nếu ông nội lựa chọn tha thứ cho cô, mẹ lựa chọn bảo vệ cô, Văn Nghiên cũng không ly hôn với cô, vậy tôi sẽ không nói thêm gì nữa, nhưng tôi hy vọng cô hiểu rằng sự khoan dung là có hạn. Đừng làm tổn thương tình cảm của mọi người, tiếp tục làm loại chuyện hại người hại mình như vậy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vì sao?”

Muốn hoàn toàn phân rõ giới hạn với đại vai ác thì phải nghĩ biện pháp trở thành một trong những thành viên trong nhóm vai chính.

Tiếng đập cửa vang lên.

Có câu nói rất đúng, phu thê vốn là chim liền cánh, tai vạ lan đến tôi phi phi phi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Cô cũng muốn thân thiết với chị gái xinh đẹp (1)