Tiểu Tiên Nữ Của Lâm Ảnh Đế
Bán Tiệt Bạch Thái
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13
Ngày hôm sau, lúc Kỷ Vi tỉnh lại thì bên ngoài trời đã sáng, một đêm mưa làm mặt đất ẩm ướt, bù lại không khí bên ngoài có phần trong lành hơn. Kỷ Vi ngồi dậy cùng Liêu Mân hai người tranh đoạt phòng tắm, rửa mặt, đánh răng, cuối cùng chuẩn bị xong thì cả hai đã náo loạn với nhau một hồi, cười hì hì bước ra, A Mạo mua đồ ăn sáng bước vào.
Ký túc xá đều là học sinh cao nhị, nhưng Kỷ Vi không quen biết ai, ba người còn lại thì một người học ban tự nhiên, hai người kia học ban văn. Ban văn đương nhiên là cùng lớp với Kỷ Vi, Liêu Mân ở lầu ba, cách Kỷ Vi một tầng, Kỷ Vi không quen chủ động chào hỏi người khác nên sau khi dọn dẹp xong thì cô ngồi trên giường mơ màng.
Lâm lão gia: “Sốt ruột quá.”
Kỷ Vi lau nước mắt, không trả lời.
Sau khi Lâm Trứ đồng ý, Chu Khải lập tức soạn hợp đồng đề phòng anh lại đổi ý, Lâm Trứ nhìn Kỷ Vi, cô ngồi ở trên ghế, chân đung đưa, cười ngọt ngào, Lâm Trứ thấy vậy cũng không lên tiếng nữa, anh vẫn còn cảnh diễn nên đứng dậy tiếp tục quay, để A Mạo lại chỗ này xem hợp đồng cho Kỷ Vi.
Lâm lão gia: “……. Muốn ăn đường.”
“Ừ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dì Trần ‘a’ một tiếng, nhưng vẫn đau lòng Kỷ Vi, dì nói: “Con bé không cha không mẹ chỉ ỷ vào cậu, cậu để cho con bé dính lấy một chút thì sao chứ? Mà thôi, dì cũng không có tư cách nói nhiều, cậu quyết định rồi thì thôi vậy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
A Mạo lập tức biết ý, cậu ta lấy thẻ phòng của Kỷ Vi ra, nói: “Lâm tổng muốn vào nhìn không ạ?”
Kỷ Vi: “…. Không có ạ.”
Dì Trần xoay người nhìn thấy, đau lòng tiến lên, hỏi: “Làm sao vậy?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỷ Vi bĩu môi, ngồi xuống, bắt đầu ăn bữa sáng, nhưng tâm tình vẫn buồn bực.
Kỷ Vi: “Không thể nha.”
…….
Chú Lưu đi vào cầm hành lý của Kỷ Vi, Kỷ Vi nhìn lên lầu, Lâm lão gia mấy hôm trước đã đi đến thành phố B, vẫn còn ở đó chơi với cháu trai nên chưa về, ngoại trừ dì Trần thì Kỷ Vi cũng không thể tạm biệt được với ai, cô lại ôm Trần dì, sau đó mới quay người đi ra cửa, lão Lưu vẫn trầm mặc đi theo Kỷ Vi.
Liêu Mân ngồi nghe một hồi, sau đó cô cô đè lấy vai Kỷ Vi, hỏi: “Cậu đây là muốn làm gì thế?”
Vốn dĩ Kỷ Vi đặt đồng hồ báo thức lúc 10 giờ để xem Lâm Trứ đã về hay chưa, nhưng kết quả khi đồng hồ vừa vang cô đã bấm tắt luôn.
(1) Alipay: là một ví điện tử tại Trung Quốc do tập đoàn Alibaba Group sở hữu và phát triển (giống ví tiền điện tử Momo của Việt Nam).
Kỷ Vi không có mặt mũi phủ nhận, thu dọn xong, Kỷ Vi tiễn chú Lưu xuống lầu, nhìn chú ấy lái xe đi Kỷ Vi mới về ký túc xá.
Dì Trần bất đắc dĩ, gọi: “Lão Lưu, ông lại đây.”
“Dì không sao.” Nói xong, dì Trần cúp điện thoại.
Kỷ Vi lấy điện thoại ra, nhắn tin báo bình an cho Lâm Trứ.
A Mạo thu dù, nói: “Tiểu tiên nữ đã ngủ rồi ạ.”
Dì Trần xoa ngực, “Lúc nãy con bé đi đã khóc đấy, Lâm Trứ, cậu thấy Kỷ Vi quá dính cậu sao?”
Liêu Mân cũng có chút mất mát, trước khi đi vẫn không thể thấy nam thần được một lần nữa, nhưng mà thấy sáng nay tâm tình Kỷ Vi không tốt, cô cô cũng ra sức chọc ghẹo, Kỷ Vi bất đắc dĩ bị chọc cười, tâm tình tốt hơn một chút, cô có chút mong chờ đến ngày chụp tạp chí kia, ăn xong bữa sáng, thu dọn hành lý.
Kỷ Vi ngây người, “Anh ấy đi đóng phim rồi ạ?”
Lâm Trứ đi ra cửa.
Kỷ Vi lắc đầu: “Không sao ạ, chính là con…con có chút buồn thôi.”
Dì Trần hít mũi, nói: “Hôm nay Vi Vi đến trường học, cậu ấy vẫn còn bận sao?”
Chương 13
Khoảng mười phút sau, điện thoại nhà vang lên, dì Trần lập tức nhận lấy, bên kia, giọng nói trầm thấp của Lâm Trứ truyền đến: “Kỷ Vi khai giảng rồi ạ?”
“Dạ có.” Kỷ Vi lấy điện thoại ra tìm tài khoản của mình đưa cho Chu Khải, Chu Khải lập tức thêm vào văn kiện hợp đồng. Kỷ Vi thở dài nhẹ nhõm, đứng lên trở về ghế ngồi xuống, Chu Khải tiếp tục soạn hợp đồng, cô nhóc của Lâm gia muốn chụp hình tạp chí, bọn họ nào dám qua loa, phải đưa ra một điều khoản hợp lý, có như vậy, phòng làm việc của Lâm tổng mới có thể thông qua.
Trắng nõn, thon dài.
Dì Trần và Lâm lão gia tử đã chờ sẵn ở nhà.
Cảnh quay của Lâm Trứ rất nhanh đã thông qua, buổi tối không ở đoàn phim dùng bữa mà đi ra ngoài ăn, dùng bữa xong Lâm Trứ có một buổi xã giao gặp mặt bàn về phim điện ảnh mới, do đó anh không dẫn theo Kỷ Vi đi. Kỷ Vi và Liêu Mân quay về phòng tự ngồi nói chuyện cười đùa, mệt rồi cả hai mới đi ngủ, hai người nằm chung một giường, vừa vặn ấm áp.
Câu này vừa thốt ra bên Lâm Trứ lại yên tĩnh, một lúc sau anh trả lời bằng ngữ khí thanh đạm: “Không có, học tập quan trọng hơn.”
A Mạo cười hắc hắc, đưa tay sờ mũi, “tích” một tiếng cửa mở, Lâm Trứ đi vào, A Mạo nhanh chóng đi lấy hợp đồng đưa Lâm Trứ.
Đầu tiên Kỷ Vi đến trường điểm danh, sau đó mới đến ký túc xá, chú Lưu một bước cũng không rồi, ông giúp Kỷ Vi đem hành lý lên phòng, còn giúp cô thu dọn, Kỷ Vi muốn nói không cần nhưng chú Lưu cứ thế trực tiếp làm, người trong ký túc xá ai cũng tưởng chú Lưu là ba của Kỷ Vi.
Dì Trần cũng không nhịn được, hốc mắt đỏ lên.
Nhưng cô vẫn nhớ rõ những biểu tình ngày đó, cô rời khỏi vòng tay dì Trần, nói: “Con đi ký túc xa ạ.”
Giữa trưa khoảng 12 giờ, máy bay tư nhân đáp xuống sân bay Kim Thành, lão Lưu lái xe đến đón Kỷ Vi, trước đó chở Liêu Mân về nhà trước rồi mới quay về Lâm gia.
Lên lầu, đi ngang qua phòng Kỷ Vi, bước chân Lâm Trứ dừng lại.
A Mạo đuổi theo, sau khi đóng cửa lại, A Mạo cười nói: “Lâm tổng, vừa rồi em nghĩ anh sẽ hôn cô ấy một cái.”
Kỷ Vi: “……”
Cô mặc váy ngủ, chân từ trong chăn lộ ra, rũ xuống sàn nhà.
Dì khom lưng cầm điện thoại lên, nhấn số Lâm Trứ, bên đầu kia bắt máy, là A Mạo, A Mạo nói: “Lâm tổng đang họp, dì Trần có gì việc sao?”
A Mạo: “…….” Thật ôn nhu.
Trong phòng chỉ bật mỗi cây đèn ngủ ánh cam, Lâm Trứ đứng ngoài cửa, đôi mắt dừng lại chỗ Kỷ Vi.
“Đúng vậy.”
Cô nhóc cầm trong tay balo nhỏ, đi về phía công lớn, bóng dáng có chút tiêu điều cô đơn.
Sau đó Lâm Trứ đưa tay chỉnh đèn ngủ đầu giường nhỏ lại, ánh mắt đặt trên giương mặt nhỏ nanh của cô nhóc, cô nhắm chặt mắt ngủ say, hơi thở đều đặn, lông mi rất dài tạo thành một cái bóng. Lâm Trứ nhìn một lúc mới đứng dậy, xoay người rời đi, A Mạo nhanh chóng theo chân anh.
Bên kia truyền đến tiếng bật lửa của Lâm Trứ, một giây sau, anh dập điếu thuốc, nói: “Dì vất vả rồi.”
A Mạo: “Đúng vậy, thời gian này càng vội hơn, một lát nữa con sẽ kêu Lâm tổng gọi lại cho dì nhé.”
Chu Khải sửng sốt, một giây thì cười rộ lên, hạ giọng đáp: “Có chứ, không ít đâu. Em cần tiền sao?”
Kỷ Vi thở dài một tiếng sau đó mới l**m môi gật đầu, Chu Khải thấy vậy chỉ cảm thấy cô thật đáng yêu, Chu Khải nói: “Bên anh có thể chuyển tiền qua Alipay (1) cho em, em có tài khoản không?”
Kỷ Vi vừa nhìn thấy thì tim đập nhanh một chút, cô đi đến hành lang, đứng đó nhận điện thoại.
A Mạo cầm theo hành lý dẫn theo hai cô nhóc đi ra khỏi khách sạn.
Bên kia trầm mặc một lúc, Lâm Trứ mới nói: “Cao nhị cao tam quan trọng, đến ở ký túc xá có thể tập trung học.”
Lâm lão gia: “……”
Dì Trần nói: “Đúng vậy, mới vừa đi. Tại sao một hai phải kêu con bé ở ký túc xá chứ?”
Kỷ Vi thấy Lâm Trứ đi rồi thì tiến đến ngồi xổm bên cạnh Chu Khải, Chu Khải thấy tiểu tiên nữ lại đây thì hơi hoảng, bàn tay đang gõ bàn phím run lên, chút nữa là gõ nhầm chữ.
Dì Trần cười rộ lên, xoa đầu Kỷ Vi, nói: “Dì đã nấu sẵn cho con rồi đó, để dì lấy lại đây.”
Một lần nữa cô cô Liêu Mân cảm thấy Kỷ Vi siêu cấp đáng yêu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mà ngay sau đó, tháng chín khai giảng.
Bên ngoài xe đã đậu sẵn, ba người lên xe , đi thẳng ra sân bay tư nhân.
Hai người cùng nhau thở dài, dì Trần bưng đồ ăn ra nghe được, nhịn không được cười rộ lên, hai cái người dở hơi này.
Dì Trần ‘ừ’ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, mấy năm nay Lâm thị là do một mình Lâm Trứ gánh vác, ngoài ra anh cũng bận rộn với sự nghiệp của chính mình, cả ngày chạy đi nơi nơi, thường mấy tháng mới về nhà một lần, cúp điện thoại. Lão Lưu lái xe đi rồi, Kỷ Vi ngồi ở phía sau chỉ nhìn được thoáng qua.
……
Lúc này, điện thoại lại vang lên.
Sau khi quay lại Kim Thành, Kỷ Vi tiến vào kỳ nghỉ hè, mùa hè này Triệu Trình lại giúp Kỷ Vi học bổ túc, đem thành tích của cô củng cố, Kỷ Vi cũng rất ngoan, chỉ là không gặp được Lâm Trứ, bên đó cảnh quay của anh đã bắt đầu tiến vào giai đoạn dày đặc, theo A Mạo nói, một ngày anh chỉ có 4 tiếng nghỉ ngơi.
Kỷ Vi cười cười không đáp, vẻ mặt thần bí.
Xoay người tiếp tục ngủ.
Kỷ Vi cười nghiêng đầu, thấp giọng hỏi: “Em chụp cái này sẽ có tiền công phải không ạ?”
Kỷ Vi kháng nghị: “Nào có ạ?”
Kỷ Vi rất nhiều lần ngủ dậy mới nhận được tin nhắn wechat của anh.
P/s: A Mạo lúc nào cũng hiểu anh Lâm đại ca hết :’>
A Mạo hết cách, ngồi ở một bên nhìn, hiện tại tiểu công chúa này là mạng của Lâm tổng, phải hầu hạ cho thật tốt.
Dì Trần ôm ôm cô, nói: “Nếu không muốn ở ký túc xa thì đừng đi, ở nhà cũng tốt mà. Lâm Trứ làm sao vậy chứ?”
Tí tách từng hạt mưa rơi xuống cổng lớn của khách sạn, một chiếc xe bảo mẫu màu đen dừng đằng trước, Lâm Trứ từ trong xe bước xuống, ô che trên đỉnh đầu ngăn lại phần lớn nước mưa, nhưng vẫn có vài hạt bắn tung tóe đậu trên vai, thần sắc anh lạnh nhạt, kéo lỏng cà vạt sau đó gỡ ra, A Mạo nhanh chóng nhận lấy, Lâm Trứ sải bước chân dài vào khách sạn.
Lâm Trứ nhìn cửa phòng, không đồng ý cũng không từ chối, A Mạo lập tức hiểu, nhanh chóng quẹt thẻ, ‘tích’ một tiếng cửa mở, Lâm Trứ xắn tay áo lên đi vào phòng, đèn hành lang tự động sáng nối thẳng vào phòng, Lâm Trứ đi đến cửa phòng ngủ, đối diện là giường lớn, trên giường có hai khối phồng lên.
Lâm Trứ không trả lời, Kỷ Vi lại thở dài một hơi.
Lâm lão gia: “Sao con lại sốt ruột?”
Kỷ Vi: “…. Con mới sốt ruột đây ạ.”
“Ừ.” Một giọt nước mưa lăn từ trên trán xuống, Lâm Trứ hỏi: “Hợp đồng đã xem kỹ chưa?”
Dì Trần ngồi trên sô pha, ngây ngốc.
Họ nói rằng ba của Kỷ Vi thật tốt.
“Đã xem rồi ạ. Một lát nữa anh nhìn lại nhé?”
Kỷ Vi nói với dì Trần chuyện sẽ ở ký túc xá của trường, mới vừa dứt lời, hốc mắt cô liền hồng lên.
Đêm nay thành phố điện ảnh đón một trận mưa.
Lâm Trứ cúi đầu quẹt thẻ, lạnh lùng liếc cậu ta một cái.
…… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỷ Vi: “Không thể nói đâu ạ.”
Giọng nói trầm thấp của Lâm Trứ vang lên: “Đã chuẩn bị tốt hết rồi chứ?”
Kỷ Vi nhìn ra phía cửa.
Một lúc sau Lâm Trứ mới đi vào phòng, sau đó khom lưng đỡ chân cô nhét vào chăn, vén lại kỹ càng.
“Cảm ơn dì Trần.” Kỷ Vi ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh là ghế dựa của Lâm lão gia, Kỷ Vi nói chuyện với Lâm lão gia. Lâm lão gia hỏi Kỷ Vi, Lâm Trứ ở thành phố điện ảnh có yêu đương gì không?
Cô có chút không vui, gọi cho người ta một cái cũng không được. A Mạo thấy Kỷ Vi có vẻ mất mát, cười nói: “Không còn cách nào cả, thông cáo của Lâm tổng có quá nhiều, anh ấy phải tận dụng thời gian, em không cần giận dỗi với Lâm tổng.”
A Mạo trộm liếc mắt nhìn một cái, sau đó lại đưa mắt về phía Lâm Trứ.
A Mạo cười lấy đồ ăn từ trong bọc ra, nói: “Sáng sớm này Lâm tổng đã đi đến đoàn làm phim, hôm nay thay đổi phim trường, cảnh này phải mất hơn hai tiếng mới quay xong, cho nên tiểu tiên nữ, em ăn sáng xong anh sẽ đưa hai người ra sân bay tư nhân, trực tiếp về Kim Thành.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.