Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 16: Tôi không nghĩ trẻ con nói dối thì đáng c·h·ế·t

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16: Tôi không nghĩ trẻ con nói dối thì đáng c·h·ế·t


Nghe lời Tần Phượng nói, Mạnh Tịch lập tức không nói nên lời.

"Đã nói là nó giả vờ bệnh rồi, sao còn đến bệnh viện Hiệp Hòa lãng phí tiền làm gì." Tần Phượng trước tiên ngăn Trần Mai lại, sau đó lại quay đầu khuyên nhủ Mạnh Tịch: "Tịch Tịch, con cũng thật không hiểu chuyện, rõ ràng biết nhà Cố Bắc Cương khó khăn.

Chắc là cho đến khi kết thúc cuộc đời, nguyên chủ cũng không được ăn bữa thịt mà Tần Phượng đã hứa sẽ nấu cho mình ở cổng bệnh viện.

Tôi không nghĩ vậy, tôi sẽ dạy con tôi không được nói dối, nhưng nếu nó ở trên núi hô sói đến, hô một trăm lần tôi cũng sẽ chạy lên núi một trăm lần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phỏng đoán này khiến Mạnh Tịch chợt cảm thấy nguyên chủ thật sự quá thê thảm.

Càng hiểu chuyện của nguyên chủ, Mạnh Tịch càng xót xa cho nguyên chủ.

Chương 16: Tôi không nghĩ trẻ con nói dối thì đáng c·h·ế·t

Chỉ vì nó nói dối, chị lập tức muốn nó giống như đứa trẻ trong chuyện, bị sói ăn thịt sao?

"Buông ra!" Mạnh Tịch rút tay mình ra khỏi tay Mạnh Dao.

Tôi chưa bao giờ thích câu chuyện này, bởi vì tôi không nghĩ trẻ con nói dối thì đáng c·h·ế·t."

"Đi." Cố Bắc Cương nói xong, chậm rãi đi về hướng ngược lại với Tần Phượng, anh đi được hai bước lại gọi Trần Mai: "Mẹ, mẹ cũng đi với chúng con đến bệnh viện Hiệp Hòa, tiện thể tái khám luôn."

Bởi vì tôi không dám đánh cược, nếu nó nói dối, tìm thấy nó tôi có thể đánh cho nó một trận. Nhưng nếu lần nào đó nó không nói dối thì sao?

Theo tính cách của người phụ nữ này, bây giờ không phải cô nên lập tức từ bỏ việc khám bệnh, lon ton theo mẹ về nhà ăn thịt kho tàu sao?

Cũng không biết là ngây thơ thật, hay giả vờ ngây thơ?

Hôm nay người phụ nữ này thật sự rất khác thường.

Từ nay về sau tôi chính là cô.

"Đi nào! Chị, đứng ngây ra làm gì, cùng về nhà........" Mạnh Dao đi theo sau Tần Phượng ra, đột nhiên bước lên thân thiết khoác tay Mạnh Tịch. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai người vừa mới tát nhau ở trên lầu, Mạnh Tịch không hiểu sao Mạnh Dao có thể thân thiết với cô như vậy.

Tuy trong lòng nghi ngờ, nhưng Cố Bắc Cương không muốn hỏi nhiều, anh khẽ gật đầu với Mạnh Tịch.

"Chuyện cậu bé chăn cừu tôi có nghe qua, trong chuyện đứa trẻ cuối cùng bị sói ăn thịt.

"Vì nó từng giả vờ rồi, thông gia chưa nghe câu chuyện cậu bé chăn cừu kêu sói đến sao?" Tần Phượng đương nhiên nói.

Cô ta khoác tay Mạnh Tịch, rồi lại quay đầu nhìn Cố Bắc Cương: "Anh Cố, dì Cố, mọi người cũng cho chút mặt mũi, cùng đến nhà cháu ăn bữa cơm đơn giản nhé?"

"Thông gia, Mạnh Tịch thật sự không khỏe, mọi người cứ về trước đi, chúng tôi đưa nó đi khám, đợi nó khỏe rồi tôi sẽ bảo nó đến thăm chị."

Làm mẹ mà cứ ngăn cản con gái đi bệnh viện khám bệnh lần này đến lần khác.

Mạnh Tịch chưa kịp nói gì, Trần Mai đã không vui trước: "Thông gia, đêm qua Mạnh Tịch đau cả đêm, lúc ra khỏi nhà người còn bò không dậy nổi, là Cố Bắc Cương mượn xe bò chở đến đây. Chị dựa vào đâu mà khẳng định nó giả vờ bệnh?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vậy ý thông gia là, chỉ vì Mạnh Tịch từng giả vờ bệnh, nên bây giờ dù nó bệnh thật, chị cũng muốn nhìn nó đau mà không quản sao?

Đây đâu phải mẹ đẻ, rõ ràng là kẻ thù.

"Mẹ khỏe lắm, khám gì mà khám." Trần Mai vẫy tay với Cố Bắc Cương, bà lại quay đầu nhìn Tần Phượng, (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cả nhà họ kiếm tiền không dễ dàng, con đừng làm loạn nữa, nội soi dạ dày rất khó chịu đấy, cứ làm loạn nữa con cũng khổ."

Tôi nhất định sẽ thay đổi kết cục của cô.

Mạnh Tịch trong sách, xin hãy cho phép tôi giơ tay ra, ôm lấy cô.

"Không." Mạnh Tịch không muốn để ý đến Mạnh Dao, cô đi đến trước mặt Cố Bắc Cương, hỏi: "Anh biết đường đến bệnh viện Hiệp Hòa không? Bây giờ đưa em đến đó?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đột nhiên, Mạnh Tịch giơ tay ra, ôm lấy chính mình giữa phố xá người qua kẻ lại.

Hina

Mạnh Dao thấy tay mình bị hất ra, mắt lập tức ngấn lệ: "Chị có thể đừng giận Dao Dao không?"

Cố Bắc Cương nheo mắt nhìn Mạnh Tịch một lúc.

Hiện giờ đang là mùa hè nóng bức, nhưng Mạnh Tịch lại mơ hồ có cảm giác lạnh buốt toàn thân.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16: Tôi không nghĩ trẻ con nói dối thì đáng c·h·ế·t