Tiểu Thanh Mai Ngoan Ngoãn - Bào Phu Thái Phi Đường
Bào Phu Thái Phi Đường
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 99: Kỳ nghỉ (2)
Anh lưu lại hết, rồi cười đề nghị:
Thẩm Chiêu nửa tỉnh nửa mơ, ôm cổ anh, giọng ngái ngủ:
“Không được… ở đây không tiện, cũng không an toàn.”
Hai người cứ thế thong thả tận hưởng đến tận hoàng hôn. Đang trò chuyện, Thẩm Chiêu dần thiếp đi. Thấy vậy, Mẫn D·ụ·c Hàn cũng nhắm mắt lại, ôm cô, lặng lẽ ngủ bù.
Thẩm Chiêu lơ mơ ngồi dậy, anh liền ngồi sau lưng, để cô dựa vào. Hai người lặng lẽ ôm nhau, cùng thưởng thức ánh chiều buông đẹp như tranh.
Cô lập tức giành lại điện thoại, “Đẹp rồi, em hài lòng.”
“Lúc nhỏ sao em không phát hiện anh cũng biết dẻo miệng thế này?”
Cô lật xem vài tấm, “Tấm nào cũng giống nhau, không biết còn tưởng em đang chụp với AI cơ đấy.”
“Giờ thì đều đã trưởng thành rồi… hay là, chúng ta làm chút chuyện của người lớn, cũng chẳng phạm pháp đâu.”
“Bảo bối, lại đây, bôi chút kem chống nắng đã.”
Thẩm Chiêu ngước mắt, ánh nhìn rạng rỡ, cười trêu:
“Anh A Hàn, anh không đổi nét mặt hay động tác được à?”
Mẫn D·ụ·c Hàn kéo cô lại gần, dịu dàng thoa kem chống nắng lên lưng cô.
“Bảo bối, gửi hết ảnh gốc cho anh nhé.”
Mẫn D·ụ·c Hàn khẽ cười:
Thẩm Chiêu lười biếng dựa vào ngực anh, hai người cùng lặng lẽ nhìn mây trời dần được nhuộm vàng, mặt trời từ từ nhô lên, như thắp sáng cả thế giới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô nghĩ nghĩ, cũng gật gù:
Anh dứt khoát cầm lấy điện thoại trong tay cô: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một buổi sáng sớm, khi trời còn chưa sáng hẳn, Mẫn D·ụ·c Hàn nhẹ nhàng bế Thẩm Chiêu vẫn còn ngủ say, khoác áo choàng mềm mại cho cô, rồi bế lên sân thượng.
【Trời xanh, mây trắng, biển cả và anh.】
Mãi đến khi hoàng hôn nhuộm cả bầu trời thành màu vàng cam, anh mới khẽ gọi cô:
Chẳng bao lâu, Thẩm Chiêu cũng thấy bài đăng của anh, khóe môi cong lên, ấn like. Cô cũng chọn vài tấm ảnh đôi, đăng một dòng trạng thái:
Nước biển dâng dần đến ngang hông, từng đợt sóng mát lạnh vây quanh. Mẫn D·ụ·c Hàn nắm chặt tay cô, khẽ cúi đầu. Trước mắt cô liền mở ra cả một thế giới rực rỡ sắc màu — đàn cá nhiệt đới bơi lượn trong những rặng san hô, những mảng san hô muôn hình muôn sắc lay động theo nhịp sóng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi rửa mặt thay đồ, anh đưa cô tới một quán cà phê gần khách sạn để ăn trưa. Thẩm Chiêu gọi một phần brunch kiểu Mỹ, còn anh thì chọn bít tết và cà phê đá.
“Sao thế?”
Anh cũng mặc xong, rồi nắm tay cô, cùng đi về khu vực lặn.
Thẩm Chiêu lấy điện thoại, mở camera tự chụp vài tấm. Mẫn D·ụ·c Hàn vừa mới nằm xuống, thấy cô chụp liền ngồi dậy, đi đến bên cạnh, cười nói:
Họ dự định ở lại đây một tuần. Suốt thời gian ấy, Mẫn D·ụ·c Hàn hoàn toàn không đụng tới công việc, chỉ tập trung ở bên Thẩm Chiêu. Khi lười thì ở trong khách sạn nghỉ ngơi, hoặc đi làm SPA cùng nhau.
Anh cúi xuống, thì thầm bên tai:
“Bảo bối, anh cũng muốn chụp.”
Thẩm Chiêu chợt nảy ra ý muốn anh cùng mình làm một việc:
“Anh A Hàn, lát nữa chúng ta đi lặn ngắm san hô nhé?”
Một lát sau, họ quay lại bãi biển của khách sạn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bảo bối, lát nữa em nhẹ nhàng ngậm ống thở, đừng căng thẳng, có anh ở ngay bên cạnh.”
【Đi nghỉ cùng công chúa nhỏ trong nhà, xin đừng làm phiền.】
Thoa xong, Mẫn D·ụ·c Hàn đeo kính râm, một tay gối đầu, thong thả nằm trên ghế dài đặt dưới chiếc ô lớn che mát.
Hai người đến bãi biển, người không quá đông, liền tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống. Thẩm Chiêu tháo chiếc khăn quàng mà Mẫn D·ụ·c Hàn vừa choàng, để mặc gió biển thổi nhè nhẹ.
“Ừm?”
Trong mắt anh đầy ý cười, cưng chiều nhìn cô, rồi giúp cô thoa lên cả cánh tay. Ở bên anh lâu ngày, cô cũng được nuông chiều đến mức càng thêm nũng nịu.
“Được, lát nữa anh đi cùng em.” — đối với yêu cầu của cô, anh lúc nào cũng chiều theo.
Nghe thế, Thẩm Chiêu nghẹn lời, chẳng còn biết đáp lại thế nào.
“Đẹp quá…”
Đến khi kịp hoàn hồn, cô đã bị anh nhẹ nhàng đặt xuống giường, chỉ còn biết oán trách:
Xem xong ảnh, anh cười hỏi:
Gió nhẹ thổi qua, trên phố người đi lại thưa thớt. Hai người nắm tay nhau, thong dong dạo bước, vừa tản bộ vừa tiêu cơm.
“Được thôi.” Thẩm Chiêu bật cười, cùng anh tạo dáng, chụp thêm vài tấm ảnh chung.
Nói dứt câu, không đợi cô phản ứng, anh đã bế thẳng cô về phòng.
Cô không nhịn được mà khẽ thốt:
“Bảo bối, dậy đi, cùng anh ngắm hoàng hôn.”
Mẫn D·ụ·c Hàn nhìn gương mặt rạng rỡ ấy, trong lòng trào dâng một niềm xao động khó tả.
“Mẫn D·ụ·c Hàn, sao anh lúc nào cũng có nhiều sức lực thế?”
Hai người chậm rãi tiến về phía trước, thỉnh thoảng lại cùng nhau chỉ cho đối phương những sinh vật kỳ thú dưới đáy biển.
“Bảo bối.”
Ngay bên cạnh, Mẫn D·ụ·c Hàn giơ tay chỉ về phía một chú rùa nhỏ, khiến Thẩm Chiêu không nhịn được nở nụ cười.
“Bảo bối, anh có chuẩn bị rồi.”
Ngắm xong hoàng hôn, khách sạn đã chuẩn bị sẵn cho họ một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.
Mẫn D·ụ·c Hàn vui vẻ chụp cho cô rất nhiều tấm, giữ lại từng khoảnh khắc đáng yêu, tinh nghịch của cô. Đến khi Thẩm Chiêu mệt rồi, hai người mới quay lại ghế nằm, tiếp tục tận hưởng buổi chiều lười biếng dưới nắng.
Thẩm Chiêu nhìn kỹ, quả thật mấy tấm ảnh chụp khá ổn, “Cũng tạm được.”
“Không đẹp à? Vậy chụp tiếp nhé?” Anh tưởng cô chưa vừa ý.
“Bảo bối, có phải đều đẹp không?”
“Hả? Không đẹp sao?” Anh cũng nghiêng đầu, nghiêm túc xem ảnh trong điện thoại cô.
Thẩm Chiêu gật đầu.
Chợt nhớ lại, ở bên nhau lâu như vậy mà họ chẳng chụp ảnh chung nhiều, cô lại chụp thêm vài tấm nữa. Nhìn ảnh trong máy, Thẩm Chiêu nhận ra gương mặt Mẫn D·ụ·c Hàn trong tấm nào cũng giống nhau — đúng là đẹp trai, nhưng biểu cảm lại chẳng khác biệt gì.
“Ừ, cũng đúng.”
“Bảo bối, khi ấy em chưa trưởng thành, nếu anh nói mấy lời này, chẳng phải dọa em chạy mất rồi sao?”
“Được.” Thẩm Chiêu liền gửi tất cả cho anh.
“Cả tay cũng phải bôi.” Thẩm Chiêu cười, đưa tay ra.
“Bảo bối, anh thích em còn nhiều hơn em thích anh rất nhiều.”
“Bảo bối, em chính là nguồn năng lượng của anh. Với lại… anh đã gần ba ngày chưa chạm vào em rồi.”
“Bảo bối, để anh chụp cho em vài tấm thật đẹp nhé?”
Anh cúi thấp đầu, đối diện ánh mắt cô:
Ngón tay Mẫn D·ụ·c Hàn khẽ siết lại, giọng trầm ấm:
Đến tận trưa, hai người vẫn ôm nhau nằm lì trên giường.
“Anh đưa em đi xem bình minh.” Anh nói, đặt cô ngồi trên ghế dài ở ban công. Từ đây tầm nhìn thoáng đãng, có thể ngắm trọn vẹn mặt trời lên.
Vừa nghe, Thẩm Chiêu lập tức hiểu ra anh định làm gì. Nhưng nghĩ tới việc còn đang ở ngoài, cô đỏ mặt:
Mãi cho đến khi bụng Thẩm Chiêu kêu “ục ục”, cô bật cười, ngượng ngùng:
“Được, vậy ra sát bờ biển đi.” Thẩm Chiêu kéo anh chạy ra gần sóng.
“…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh sáng ban mai len qua rèm cửa, trải dài trên ga giường xộc xệch. Trong phòng thi thoảng vang lên những tiếng thở gấp khe khẽ của Thẩm Chiêu, xen lẫn tiếng cười trầm thấp của Mẫn D·ụ·c Hàn, hơi thở ái muội lan tỏa khắp không gian.
Mẫn D·ụ·c Hàn nhận lấy, trước tiên cẩn thận giúp Thẩm Chiêu mặc, đeo mặt nạ cho cô:
Giờ phút này, Thẩm Chiêu nép trong ngực anh, khẽ dụi vào, thì thầm:
Nhân viên mang tới hai bộ mặt nạ lặn và áo phao.
“Mẫn D·ụ·c Hàn, phải làm sao đây… em hình như ngày càng thích anh hơn rồi.”
“Ừ.” Mẫn D·ụ·c Hàn ôm lấy cô, “Sau này em muốn xem lúc nào, anh cũng sẽ đưa em đi.”
Lần này, anh chủ động thay đổi vài động tác, phối hợp cùng cô làm nhiều kiểu. Ở tấm cuối, nhân lúc cô không đề phòng, anh khẽ hôn lên môi cô, đồng thời nhanh tay bấm chụp.
Mẫn D·ụ·c Hàn chọn hai tấm ảnh chụp chung và một tấm Thẩm Chiêu xinh đẹp, đăng lên WeChat Moments:
“Vậy thì chụp thêm mấy tấm nữa.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.