Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 96: Tình cờ gặp gỡ (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 96: Tình cờ gặp gỡ (2)


Anh dừng lại một chút, khóe môi nhếch lên đầy ý cười:

“Có ai nói như anh đâu chứ?”

“Biết rồi, anh yên tâm đi.” Trước mặt các bạn cùng phòng, cô cũng không tiện nói nhiều với anh.

Thẩm Chiêu cắn môi, cố gắng giấu đi nụ cười trên môi:

“Thôi đi, bọn em có bốn người, mở phòng riêng sẽ phải tính mức tiêu thụ tối thiểu, vốn dĩ bọn em chỉ ra ngoài ăn đơn giản thôi.”

Mẫn D·ụ·c Hàn không muốn những người không quan trọng này ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa anh và Thẩm Chiêu.

Chương 96: Tình cờ gặp gỡ (2)

“Bảo bối, đi thôi, đến chào các bạn cùng phòng em một tiếng.”

“Bảo bối, trong mắt anh, trong lòng anh, chỉ có em là giỏi nhất. Đừng bao giờ thấy mình không đủ tốt. Chính vì em quá tốt nên anh mới phải cố gắng để xứng đáng với em.”

Thẩm Chiêu khẽ cười, giải thích:

Thẩm Chiêu vốn da mặt mỏng, dưới ánh nhìn của bao người, lại nghe mọi người lần lượt gọi “tổng tài phu nhân”, cô cảm thấy có chút không chống đỡ nổi, liền khẽ kéo tay áo anh ra hiệu.

“Chào mọi người.”

Mẫn D·ụ·c Hàn nghiêm túc lắng nghe, nhưng sau khi nghe xong cũng không hề tức giận. Anh cúi người, nắm lấy tay cô, rồi kéo cô vào lòng, để cô vòng tay ôm lấy eo mình.

“Bảo bối, em cứ ăn cùng bạn bè đi, muốn gọi gì cứ gọi, anh sẽ thanh toán.”

“Vâng.”

Anh nửa đùa nửa thật bổ sung:

Mẫn D·ụ·c Hàn lập tức hiểu ý, khẽ mỉm cười, không ở lại lâu, “Mọi người cứ ăn tiếp, tôi đưa cô ấy ra ngoài một lát.”

Mẫn D·ụ·c Hàn chỉ cười nhạt:

“Sau này nếu có ai muốn giới thiệu đối tượng cho tôi, làm ơn từ chối giúp. Tôi là người có vị hôn thê rồi.”

“Cũng tạm.”

“Đi đâu thế?” Nghe đến hai chữ du lịch, đôi mắt Thẩm Chiêu sáng rực lên.

Nói rồi, anh nắm tay Thẩm Chiêu rời khỏi phòng.

Cô khựng lại một bước, nhìn anh, do dự giây lát rồi vẫn chọn nói thật:

Mẫn D·ụ·c Hàn đưa Thẩm Chiêu vào trong, rồi khẽ nói:

Anh gật đầu với bọn họ:

“Không có gì đâu, chỉ là một thực tập sinh của công ty thôi.”

Thẩm Chiêu lắc đầu, giọng mang theo chút bất an:

“Hả… cái này… có ổn không?”

“Vậy nghe câu trả lời của vị hôn phu em từ chối người khác như thế, công chúa có hài lòng không?”

Về những chi tiết khác, cô cảm thấy không cần thiết phải nói thêm.

“Được thôi, nhưng phải đợi anh xong việc đã. Em không muốn anh bỏ bê công việc chỉ để đi với em.”

Sau đó, anh hơi cúi đầu, ghé sát tai cô khẽ nói:

“Mình thấy không sao. Bao nhiêu năm nay, thái độ của Mẫn D·ụ·c Hàn với Chiêu Chiêu, tụi mình đều nhìn rất rõ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mẫn D·ụ·c Hàn nhìn sang, “Để anh mở cho các em một phòng riêng nhé.”

Trong phòng đã ngồi đầy người, ai nấy đều vest chỉnh tề. Khi Mẫn D·ụ·c Hàn vừa bước vào, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía họ, cả căn phòng thoáng chốc yên lặng hẳn.

“Ừ, vậy anh đi trước.” Anh không quên dặn dò thêm:

Thẩm Chiêu đã quen với việc anh luôn lo lắng cho mình, nhưng vẫn khẽ đẩy anh một cái:

Vừa nói, anh vừa vòng tay ôm lấy eo cô, đưa cô đi vòng qua người cô gái kia.

Cô vốn dĩ không vì việc có cô gái khác thích anh mà bài xích họ.

“Bảo bối, nói thật đi, vừa rồi em nghe thấy hết rồi phải không?”

“Thế nào? Học trưởng với cô gái kia, thật sự không có vấn đề gì chứ?”

Mẫn D·ụ·c Hàn đã giúp họ tìm sẵn lý do hợp lý, nên mấy cô gái cũng không tiện từ chối.

Một người đàn ông trung niên bên cạnh liền lên tiếng, giọng mang chút trêu chọc:

“Bảo bối, em và các bạn ngồi ở đâu?”

“Chào học trưởng.”

Thẩm Chiêu vội vàng lắc đầu:

“Không cần, em sẽ không để ý đâu.”

Mẫn D·ụ·c Hàn hiểu được sự lo lắng của cô, nhất là còn có bạn cùng phòng ở đó:

“Chiêu Chiêu, xin lỗi, có lẽ dạo này anh quá bận, khiến em thấy thiếu an toàn.”

Thẩm Chiêu vội lắc đầu:

Mẫn D·ụ·c Hàn bắt được cái nhìn ấy, mỉm cười với cô:

“Chào học trưởng.”

“Bảo bối, nếu em để ý, anh có thể cho cô ta nghỉ việc.”

Mẫn D·ụ·c Hàn nhớ đến hòn đảo mà trước đây Thẩm Mộ tặng, liền cười: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Lát nữa em lái xe nhớ cẩn thận.”

Anh ôm cô, khẽ vuốt tóc cô, dịu dàng nói:

“Được rồi, anh mau quay lại đi, đừng để họ chờ.”

“Nếu công chúa đã hài lòng, chẳng phải nên có phần thưởng sao?”

Lâm Chỉ Dao là người đầu tiên nhìn thấy họ, vui vẻ chào:

“Không, em chỉ nghe anh nói thôi, còn cô ấy nói gì em không nghe thấy.”

Trong tập đoàn Mẫn thị có không ít người họ Mẫn, vì thế đa số mọi người đều gọi nhau bằng chữ cuối của tên, chỉ riêng Mẫn Viễn được gọi là Mẫn tổng.

“Bảo bối, chúng ta đã nói rồi, em tốt nghiệp thì sẽ kết hôn. Vậy nên, em chính là vị hôn thê của anh.”

Câu này vừa là lời tuyên bố công khai, cũng vừa ngầm cảnh cáo những người muốn đưa phụ nữ đến bên anh hay có ý đồ không đứng đắn.

Nói xong, gương mặt cô thoáng ửng đỏ, cúi đầu có chút chột dạ. Chính cô cũng biết, lời này nghe ra giống như cô đang nghi ngờ anh.

“Không phải vậy… chỉ là… Hân Nhiên thường nói với em, ở công ty chắc chắn anh sẽ gặp nhiều cô gái ưu tú hơn.”

“Anh A Hàn… thật ra lúc em vừa vào đã nhìn thấy anh và cô ấy rồi. Thấy hai người đứng ngoài phòng nói chuyện có vẻ vui vẻ, nên em… mới đi theo.”

Thẩm Chiêu còn định nói thêm, thì anh đã dắt cô bước đến bàn bạn bè. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cảm ơn học trưởng!” Lâm Chỉ Dao vui vẻ nói to.

Thẩm Chiêu thoáng sững người:

Đúng lúc này, nữ thực tập sinh kia đi ngang qua, bắt gặp cảnh hai người ôm chặt nhau thì vội vàng tăng tốc bước chân, nhanh chóng trở về phòng riêng.

Lời vừa dứt, Mẫn D·ụ·c Hàn khẽ nhíu mày. Có lẽ đã đến lúc để Tống Thần Diệu quản bạn gái mình chặt hơn, toàn nói mấy lời vớ vẩn gì cho nhà anh nghe.

“Tuần sau là bắt đầu nghỉ đông rồi, em đến chỗ anh ở nhé.”

Mẫn D·ụ·c Hàn giới thiệu: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ừ, chính là tổng tài phu nhân tương lai.”

“Đương nhiên rồi, cứ yên tâm giao cho bọn em. Chắc chắn sẽ cho cô ấy ăn no nê.”

Mẫn D·ụ·c Hàn thậm chí không liếc nhìn cô ta một cái, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người Thẩm Chiêu trong vòng tay mình.

Mẫn D·ụ·c Hàn nửa đùa nửa thật:

“Anh đã nhờ người mở cho các em một phòng riêng, bữa này coi như anh mời. Sắp nghỉ đông rồi, xem như bữa tiễn các em và Chiêu Chiêu nghỉ lễ.”

Sau khi Mẫn D·ụ·c Hàn rời đi, Đoạn Hân Nhiên không nhịn được hỏi:

Thẩm Chiêu khẽ vòng tay qua cổ anh, giọng dịu dàng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chẳng bao lâu, quản lý nhà hàng sắp xếp cho họ một phòng nhỏ, vừa đủ cho bốn người.

Khóe môi Mẫn D·ụ·c Hàn cong nhẹ, giọng nói mang theo vài phần cưng chiều:

“Đây là vị hôn thê của tôi — Thẩm Chiêu.”

“Chúng ta đến đảo mà anh trai tặng đi nghỉ vài ngày, đúng lúc tránh rét.”

Cố Thanh Y và Đoạn Hân Nhiên cũng đồng loạt quay lại:

“Dù sao cũng phải gặp thôi.” Nói rồi, Mẫn D·ụ·c Hàn dắt cô vào phòng riêng.

“Nhưng mà… thấy em biết ghen, anh lại rất vui.”

Thẩm Chiêu hơi sững lại, vội lắc đầu phủ nhận:

Cố Thanh Y gật đầu:

“Chỉ có bốn người thôi, bọn em ngồi ở ngoài.” Thẩm Chiêu chỉ về phía bàn của Cố Thanh Y và các bạn.

“Em… em liền nghĩ… bản thân còn chưa biết sau khi lên năm tư sẽ thế nào, thậm chí thực tập cũng chưa có kế hoạch. Em cảm thấy… mình không đủ xứng với anh.”

“Ừ.” Mẫn D·ụ·c Hàn mỉm cười, “Đến khi đó, anh sẽ sắp xếp vài ngày để chúng ta đi du lịch.”

Thẩm Chiêu bĩu môi, liếc anh một cái đầy nũng nịu:

Mẫn D·ụ·c Hàn đưa tay gạt mấy sợi tóc bên má cô ra sau tai, giọng đầy ám muội:

Nghe thấy ba chữ “vị hôn thê”, ánh mắt Thẩm Chiêu lập tức dừng trên người anh.

“Không sao, anh mở cho các em. Bữa này để anh trả, vốn dĩ đây cũng là nhà hàng thuộc công ty chúng ta.”

Nụ cười trên môi Mẫn D·ụ·c Hàn càng sâu, hoàn toàn khác hẳn thái độ lạnh lùng anh dành cho nữ thực tập sinh lúc nãy:

Khuôn mặt Thẩm Chiêu khẽ ửng hồng, cô mỉm cười chào mọi người:

Đoạn Hân Nhiên lập tức phụ họa:

“Nhớ trông chừng Chiêu Chiêu, để cô ấy ăn nhiều một chút.”

“Được.” Anh lại nắm tay cô, mỉm cười, “Bảo bối, hôm nay đúng lúc có buổi tiệc liên hoan giữa các phòng ban. Để anh giới thiệu với họ về phu nhân tổng tài tương lai.”

“Vị hôn thê của Hàn tổng, vậy chính là tổng tài phu nhân tương lai rồi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 96: Tình cờ gặp gỡ (2)