Tiểu Thanh Mai Ngoan Ngoãn - Bào Phu Thái Phi Đường
Bào Phu Thái Phi Đường
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 76: Nữ theo đuổi nam chỉ cách một tấm màn mỏng
Mẫn D·ụ·c Hàn vỗ nhẹ vai anh:
“Phải, phải, mua cho Thanh Y. Hai người đừng nhìn anh kiểu đó.”
“Chúc mừng nhé. Quả nhiên nữ theo đuổi nam, chỉ cách một tấm màn mỏng thôi, thuận lợi đến mức khiến người ta ghen tị.”
“Anh có nói sai đâu? Cậu ta nghĩ gì, anh còn không hiểu chắc?” Thẩm Mộ hừ lạnh, lại liếc qua Mẫn D·ụ·c Hàn.
“Ừ ha.” Thẩm Chiêu nghe xong lại thoải mái cười, còn không quên trêu thêm: “Anh, cố lên nhé. Em về phòng trước đây.”
“Thế thì tốt. Giờ cậu mau biến đi, đừng cản trở tôi.” Thẩm Mộ xua tay, không muốn lãng phí thời gian đôi co nữa.
“Không cần.” Thẩm Mộ cau mày, giọng dứt khoát, “Anh tự theo đuổi là được.”
Hôm nay tâm trạng Cố Thanh Y trông có vẻ đặc biệt thoải mái:
“Vậy em không khách sáo đâu.”
Sắc mặt Thẩm Mộ lập tức sa sầm, quay sang Mẫn D·ụ·c Hàn:
“Không phải hẹn hò đâu, bọn mình chỉ là… cùng nhau ăn bữa thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đương nhiên là nghiêm túc rồi.” Anh đáp ngay, không chút do dự.
“Anh mình mua bữa sáng cho cậu đấy, giờ đang chờ dưới lầu.” Thẩm Chiêu cười mập mờ.
Thẩm Mộ gật đầu:
“Anh, sao lại gay gắt thế.” Thẩm Chiêu không nhịn được khẽ đánh nhẹ vào cánh tay anh trai, “Anh làm gì phải kích động như vậy?”
“Đúng, mình cũng thấy có hy vọng lớn!” Đoạn Hân Nhiên giơ tay hưởng ứng.
“Đây là thời khóa biểu của em.”
“Thẩm Mộ.”
“Ôi trời ơi, Thanh Y! Cuối cùng thì tình yêu ngọt ngào cũng đến lượt cậu rồi!”
“Anh, tình cờ thế sao?” Mẫn D·ụ·c Hàn cười nhạt, ánh mắt đầy hàm ý nhìn túi đồ ăn trong tay anh, “Túi này, chẳng phải mua cho Chiêu Chiêu à?”
“Thanh Y, nói cho cậu biết chuyện này nhé.”
“Anh, sao phải căng thẳng thế? Tụi em còn ủng hộ nữa là.” Thẩm Chiêu vui vẻ nói, “Biết đâu, tụi em còn có thể giúp anh một tay.”
“Em giúp anh lần này thôi mà.” Thẩm Mộ lúng túng kéo tay áo cô.
Hai người vừa đi được mấy bước thì phía trước đã hiện ra một bóng dáng quen thuộc.
Thẩm Mộ lườm cả hai:
“Vậy là hai người thành một đôi rồi sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mình… mình xuống trước đây.”
“Vậy anh, sao sáng sớm lại có mặt ở đây?” Thẩm Chiêu lấy làm lạ. Bình thường trước khi đến, anh trai luôn nhắn trước cho cô, hôm nay lại chẳng báo gì cả.
“Thanh Y, hôm nay sao dậy sớm vậy? Chẳng phải trưa mới có tiết sao?” Thẩm Chiêu vừa đổi giày vừa hỏi.
“Cảm ơn anh. Anh không cần ngày nào cũng mua đâu, thật đấy. Em thường dậy muộn, cũng ít khi ăn sáng.”
Chưa dứt lời, anh đã nhanh chân rời đi, tránh cho Thẩm Mộ kịp đá anh một cước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước khi đi, cô còn nhìn sang Mẫn D·ụ·c Hàn:
“Cái này thì được.”
“Anh?” Thẩm Chiêu kinh ngạc gọi.
“Tiểu Chiêu, anh cậu với Thanh Y chắc là có tiến triển rồi đúng không?”
“Thẩm Chiêu, em ngủ ở chỗ cậu ta tối qua sao?” Giọng anh thấp xuống, ánh mắt sắc bén liếc sang Mẫn D·ụ·c Hàn.
“Chiêu Chiêu, em gọi Thanh Y xuống giúp anh đi.”
Thẩm Mộ bị hỏi, hơi lúng túng, đưa tay gãi sống mũi:
Cố Thanh Y đỏ bừng cả khuôn mặt, như quả táo chín mọng. Cô vội vàng chộp lấy điện thoại, lắp bắp:
Cố Thanh Y bất lực đưa tay đỡ trán, gương mặt đầy bất đắc dĩ:
“Hôm nay dậy sớm thôi.”
Thẩm Chiêu thì chẳng hề chột dạ, thản nhiên đáp:
Đoạn Hân Nhiên híp mắt, lười nhác cười:
Thẩm Chiêu lập tức tiến lại gần, nhỏ giọng trêu:
Thẩm Chiêu vừa về đến ký túc xá thì đúng lúc thấy Cố Thanh Y từ phòng tắm bước ra.
Cố Thanh Y cúi đầu cười, giọng nhẹ nhàng:
Xe dừng lại dưới tòa ký túc xá nữ sinh, nắng mai vừa vặn, rải lên người hai người một tầng sáng ấm áp. Mẫn D·ụ·c Hàn vòng sang bên phụ lái, mở cửa cho cô. Thẩm Chiêu xách túi bước xuống, anh tự nhiên nắm lấy tay cô.
“Anh A Hàn, em vào trước nhé.”
“Thanh Y gấp gáp ghê nhỉ.”
“Ngoan, đừng buồn. Đợi đến khi anh ấy thật sự cần, tự nhiên sẽ tìm đến em.”
“Cậu còn coi mình là người không?”
Nhìn anh trai thế này, Thẩm Chiêu bật cười, gật đầu:
Trước khi đi, anh còn cố tình buông lại một câu:
… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cố Thanh Y nhận lấy, hơi ngại ngùng nói:
“Được, em đi ngay.”
Mẫn D·ụ·c Hàn thấy vậy chỉ nhếch môi cười:
Chương 76: Nữ theo đuổi nam chỉ cách một tấm màn mỏng
Ba người còn lại nhìn theo bóng lưng cô, cười rộ thành một tràng.
“Ừ.” Anh mỉm cười vẫy tay, để cô đi.
“Anh nói gì thế?”
“Anh à, cố lên nhé!”
“Anh mua bữa sáng cho em.”
“Ơ? Vừa nãy anh còn nói không cần em giúp cơ mà?”
Nghe tiếng gọi, Thẩm Mộ quay đầu, mỉm cười nhìn cô, đưa túi đồ ăn trong tay:
Đợi Thẩm Chiêu rời khỏi, Mẫn D·ụ·c Hàn mới quay lại nhìn Thẩm Mộ:
“Được, với anh thì không cần khách sáo. Em đi học đi, anh quay về Thanh Đại đây.” Anh dừng lại, lại chỉ tay vào túi đồ ăn trong tay cô, “Nhớ ăn hết nhé.”
Lâm Chỉ Dao phấn khích túm lấy tay cô lắc mạnh:
Thẩm Mộ khẽ thở phào, nhưng vành tai lại đỏ ửng. Nhìn dáng vẻ vụng về mà chân thành ấy, tim Cố Thanh Y bỗng đập nhanh hơn vài nhịp.
“Đúng vậy.”
Thẩm Chiêu nhướn mày:
“Được rồi, em sẽ nhắn cho cậu ấy.”
Đợi anh đi rồi, Cố Thanh Y mới đứng yên tại chỗ, cúi đầu nhìn túi đồ ăn trong tay, nụ cười ngọt ngào trên môi chẳng tài nào kìm lại được.
“Cái gì? Ai hẹn hò cơ?”
Cô hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, thong thả bước lại gần: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thật sự là nghiêm túc sao?”
Thẩm Chiêu cũng cúi nhìn, nhưng cô biết rõ tính cách anh trai mình. Người như Thẩm Mộ thì tuyệt đối không phải loại sẵn sàng dậy sớm để mua đồ ăn cho cô.
Lâm Chỉ Dao liền quay sang Thẩm Chiêu, hứng thú buôn chuyện:
Thẩm Chiêu càng cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong:
“Ừ, có lẽ thành rồi đó.”
Bị tiếng hét đó làm tỉnh giấc, Đoạn Hân Nhiên cũng chậm rãi kéo rèm giường, ngáp một cái, mơ mơ màng màng ló đầu ra:
Mẫn D·ụ·c Hàn cũng chẳng buồn phủ nhận. Anh quả thật có ý định ấy, và anh cũng chẳng cảm thấy cần phải che giấu, chỉ là anh không gấp mà thôi.
“Ừm? Chuyện gì?” Cố Thanh Y nghi hoặc nhìn lại.
Lúc này, Cố Thanh Y đã chạy xuống ký túc. Vừa bước ra khỏi tòa nhà, cô liền thấy Thẩm Mộ đứng đó.
“Đừng căng thẳng, em chỉ hỏi thôi.”
Cố Thanh Y ngẩn người tại chỗ, trong lòng vừa hoảng, vừa ngượng, lại xen lẫn chút… ngọt ngào.
“Vậy… nếu anh không có tiết, chúng ta đi ăn trưa hoặc tối?”
“Thanh Y, hôm qua cậu đi ăn với anh mình, ăn thế nào hả?”
Mẫn D·ụ·c Hàn khẽ nhướng môi, điềm tĩnh đối diện ánh nhìn kia, trong mắt không chút né tránh, thậm chí còn ẩn chứa vài phần đắc ý:
Thẩm Mộ lập tức bị hai người “hợp sức” làm cho đỏ cả mặt, nhỏ giọng lầm bầm:
“Còn chưa đâu. Đừng nhiều chuyện.”
Lời còn chưa dứt, Lâm Chỉ Dao trên giường bên cạnh đã bật dậy, mái tóc còn rối bời, đôi mắt tràn đầy tò mò sáng rực:
Nói xong liền nhanh chân chạy ra khỏi phòng.
“Anh… chẳng lẽ là đến tìm Thanh Y?”
Bị họ trêu đến mức sắp tức c·h·ế·t, nhưng Thẩm Mộ lại không nhịn được, vội kéo tay áo em gái, giọng mang theo chút lấy lòng:
“Khoan! Tiểu Chiêu, cậu nói gì cơ? Thanh Y đi ăn cùng anh Thẩm Mộ á? Đây… đây chẳng phải tính là hẹn hò sao?”
Thẩm Chiêu cười đầy ẩn ý nhìn cô:
Cô cười đầy ẩn ý, ánh mắt trêu chọc.
“Ừ, nếu em muốn ra ngoài lúc nào, cứ nhắn cho anh.”
Thẩm Mộ đang đứng ngay trước ký túc xá, trong tay còn xách túi đồ ăn sáng. Ánh mắt anh rơi xuống bàn tay đang nắm chặt của hai người, lông mày gần như nhíu chặt lại.
Cảm giác mà Thẩm Mộ mang lại, là thứ mà cô chưa từng có được ở Lương Hạo, dù hiện tại bọn họ vẫn chưa chính thức ở bên nhau.
Thẩm Mộ nhìn vào màn hình, xác nhận tin nhắn:
“Chậc, anh thế mà cũng yêu đương à?” Mẫn D·ụ·c Hàn cười trêu, không ngờ lại có ngày được chứng kiến Thẩm Mộ rơi vào lưới tình.
Mẫn D·ụ·c Hàn khẽ ôm lấy cô, dịu dàng an ủi:
Nghe vậy, Thẩm Mộ lập tức phản ứng, sắc mặt nghiêm nghị:
Cô lấy điện thoại, mở WeChat, gửi thời khóa biểu của mình cho anh:
Thẩm Chiêu nở nụ cười hiền, đầy dáng vẻ “dì tám”:
Cố Thanh Y nhẹ nhàng gật đầu, khóe môi kìm không nổi mà cong lên:
Sáng sớm, Mẫn D·ụ·c Hàn đưa Thẩm Chiêu trở về ký túc xá. Tối qua, cô đã ở chỗ anh qua đêm.
Anh tôn trọng lựa chọn của cô, không muốn ép cô ăn sáng nếu không quen.
“Đương nhiên. Chuyện này làm gì có giả vờ.”
“Vâng.” Giọng cô rất khẽ, nhưng khóe môi cong lên, không sao giấu được niềm vui trong đáy mắt.
“Khụ… đi ngang qua thôi.”
“Ôi, thế thì thôi vậy. Em có lòng tốt mà anh không nhận.” Thẩm Chiêu cố tình thở dài, bày ra vẻ mặt ấm ức.
“Chẳng lẽ cậu với Chiêu Chiêu không nghiêm túc?” Thẩm Mộ liếc anh, giọng trầm xuống.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.