Tiểu Thanh Mai Ngoan Ngoãn - Bào Phu Thái Phi Đường
Bào Phu Thái Phi Đường
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 130: Khởi đầu mới
“Vậy em nhắn cho mọi người, bảo lát nữa qua ăn lẩu.” Thẩm Chiêu vui vẻ cầm điện thoại gõ tin nhắn.
Từ Gia Vũ nghẹn lời, cứng giọng đáp:
“Là ai thế?” Thẩm Chiêu lười biếng ngẩng mắt nhìn anh.
“Ở đây ai cũng sẽ là phù rể, phù dâu hết. Tự chuẩn bị đi.”
Mẫn D·ụ·c Hàn nhướn mày, kéo lại vạt áo. Mấy người đàn ông trưởng thành, anh sao lại không nghe ra ý trêu chọc trong lời của Tống Thần Diệu.
Thẩm Chiêu đang trò chuyện với hai người trong phòng khách.
Từ Gia Vũ bật cười:
“Ưm… đừng nghịch.” Thẩm Chiêu khẽ đẩy bàn tay không an phận của anh.
Mẫn D·ụ·c Hàn định ngăn nhưng không kịp, chỉ thấy cô hớn hở chạy ra.
“Để em phụ mang vào.”
“A Hàn, cậu đúng là đồ vô tình, bọn tôi nhớ c·h·ế·t đi được.”
Chương 130: Khởi đầu mới
Thẩm Chiêu nhanh chân đứng dậy:
Mẫn D·ụ·c Hàn nhìn đôi mắt đầy mong chờ của cô, lòng mềm xuống, gật đầu:
Chuẩn bị xong, mọi người quây quần quanh bàn ăn.
“Đã đến hết rồi, hay hôm nay mình ăn lẩu tại nhà nhé? Em gọi anh trai với Thanh Y qua luôn?”
Cố Thanh Y từ xa khẽ vẫy tay:
Thẩm Chiêu bật cười, dứt khoát nói với mọi người:
Mấy người cười đùa, cuối cùng cùng nhau đi siêu thị mua đồ.
Từ sau khi anh trở về, ngoại trừ mấy ngày đặc biệt kia, hầu như đêm nào cũng quấn lấy cô.
Thẩm Chiêu cúi đầu, nhìn bàn tay đang đan chặt trong tay Mẫn D·ụ·c Hàn.
Từ Gia Vũ bật cười:
“Sao anh không nói trước với em?” Má cô đỏ ửng, dù gì cũng còn bao nhiêu người ở đây.
Thẩm Chiêu thậm chí còn hoài nghi, chẳng lẽ anh định đem hết “nửa năm thiếu thốn” bù lại cho đủ.
Đến khi ai nấy ăn gần no, Mẫn D·ụ·c Hàn nắm tay Thẩm Chiêu, khẽ vuốt chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô.
“Nói vậy là Hân Nhiên nhà tôi cũng sẽ đến đúng không?”
“Ngoan, bảo bối, chỉ một lúc thôi.”
Mẫn D·ụ·c Hàn mở cửa, thấy ba người đứng ngoài, mày không khỏi nhíu lại.
Đúng lúc anh muốn tiến thêm một bước, chuông cửa bỗng vang lên: “Đinh đoong…”
Thẩm Chiêu hơi sững, không ngờ anh lại tuyên bố bất ngờ như vậy, khẽ trách nhỏ:
Ba người bước vào, cả nhà đều đứng lên chào, nhường chỗ.
Nghe vậy, Thẩm Chiêu lập tức ngồi dậy. Nghĩ đến việc từ khi anh về vẫn chưa tụ tập cùng mọi người, mắt cô sáng lên:
Nghe vậy, Mẫn D·ụ·c Hàn mới nghiêng người nhường chỗ: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tôi và Hân Nhiên sẽ làm phù rể và phù dâu cho hai người.”
“Không phải, chỉ là bạn thôi. Đừng nghe Tống Thần Diệu nói bậy.”
Trước mắt, chờ đón họ sẽ là một khởi đầu hoàn toàn mới.
“Xem ra mấy hôm nay cậu không chịu đi làm, là vì bận… ở nhà nhỉ?”
Mẫn D·ụ·c Hàn lật người đè lên cô, ghé sát tai thì thầm:
Mẫn D·ụ·c Hàn tránh bàn tay đưa ra của cô:
Mọi người cười ồ lên, căn phòng tràn ngập tiếng cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chưa kịp nói gì, Lục Tư Viễn đã lao đến ôm chặt lấy anh:
Mẫn D·ụ·c Hàn nhìn Lục Tư Viễn, hứng thú hỏi:
Tống Thần Diệu phản bác liền:
“Thế còn hơn cậu, đến bạn gái cũng không có.”
“Ai lại đi tự xin làm phù rể thế chứ?”
Mấy người vốn thân quen, tự nhiên ngồi xuống sofa.
Giang Trầm vỗ mạnh lưng anh, cười:
Anh cúi xuống, h*n l*n c*n c* cô, hơi thở nóng rực khiến thân thể cô khẽ run.
“Anh A Hàn, cuối cùng anh cũng về rồi.”
“Bảo bối, ngoan ngoãn chờ anh.” Anh hôn khẽ lên trán cô.
Dặn dò xong, Mẫn D·ụ·c Hàn quay ra phòng khách.
Đợi họ quay về, Thẩm Mộ và Cố Thanh Y đã đến.
Nghĩ đến lát nữa gặp Đoạn Hân Nhiên, tinh thần anh lập tức phấn chấn, đứng dậy ngay:
Lục Tư Viễn vội xua tay, mặt hơi đỏ:
“Tôi biết ngay Mẫn thiếu gia của chúng ta không dễ gì c·h·ế·t được mà.”
“Tống Thần Diệu bọn họ.” Anh đáp gọn.
“Vào đi.”
“Chắc chắn rồi!” Tống Thần Diệu lên tiếng đầu tiên, còn nắm tay Đoạn Hân Nhiên:
“Chào các học trưởng.”
“Đúng lúc mọi người đông đủ, anh muốn cùng chia sẻ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Phiền phức thật, lần sau anh phải bảo ban quản lý chung cư, đừng tùy tiện cho người lên nữa.” Giọng Mẫn D·ụ·c Hàn đầy bất mãn, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng rời khỏi người cô, xuống giường.
“Có người theo đuổi rồi à?”
“Tôi thích độc thân, cậu lo làm gì?”
“Không cần, em ở lại nói chuyện với anh trai và chị dâu. Chuyện này bọn anh làm là được.”
“Tôi và Chiêu Chiêu sắp kết hôn.”
“Tôi thích.”
Mẫn D·ụ·c Hàn “chậc” một tiếng, mất kiên nhẫn đẩy hai người ra.
“Không phải nói đi mua đồ sao? Đi thôi!”
Đúng lúc đó, chuông cửa lại vang lên.
Anh ở đây, thật tốt.
Nghe vậy, Tống Thần Diệu lập tức ngồi thẳng:
Cô sớm đã bị anh mài mòn đến chẳng còn tính khí gì nữa.
Giang Trầm và Trần Thâm lập tức đi đến ôm chặt Mẫn D·ụ·c Hàn.
“Đợi tôi.”
“Nói cho đàng hoàng, đừng có tay chân lung tung.”
Nói xong, anh xoay người trở lại phòng ngủ.
Thấy bọn họ trở lại, cô vui vẻ chạy ra cửa:
“Lục Tư Viễn người ta bây giờ còn có người theo đuổi đấy. Cậu thì đến một con ruồi cái cũng chẳng bu quanh.”
“Có người đến rồi.”
Trong bếp bận rộn náo nhiệt, mấy chàng trai rửa rau, thái thịt, ninh nước lẩu; các cô gái thì ngồi trò chuyện ngoài phòng khách. Thẩm Mộ cũng vào bếp phụ giúp.
Đột nhiên, anh mở miệng:
“Được, nghe em. Vậy để anh ra ngoài cùng họ mua đồ, em ở nhà nghỉ ngơi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mẫn D·ụ·c Hàn đầy chán ghét đẩy cậu ta ra:
“Để em mở cửa.”
Mẫn D·ụ·c Hàn nhàn nhạt liếc họ một cái, chỉ để lại một câu:
Tống Thần Diệu chú ý tới chiếc sơ mi của anh hơi mở, bên trong mơ hồ còn lưu lại dấu vết, nhịn không được cười:
“Thế nào, không định mời bọn tôi vào ngồi sao?” Từ Gia Vũ thấy anh đứng chắn ở cửa, liền trêu thêm một câu.
Nói rồi, anh còn cố tình liếc sang Lục Tư Viễn:
Khóe môi Mẫn D·ụ·c Hàn cong lên:
Thẩm Chiêu má ửng đỏ, đẩy anh:
“Còn ai chưa tới à?”
“Chỉ cần nghe nói bạn gái cậu đến, là hăng hái hẳn ra.”
“Chúng ta ra ngoài mua đồ đi, ở nhà ăn lẩu. Chiêu Chiêu đã nhắn cho Thẩm Mộ với bọn họ qua.” Anh liếc Tống Thần Diệu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong siêu thị, Lục Tư Viễn phụ trách đẩy xe, những người khác theo phân công chọn nguyên liệu.
Một lúc sau, Lâm Chỉ Dao và Đoạn Hân Nhiên cũng đến, hai người cùng đi taxi.
Mẫn D·ụ·c Hàn chen vào, giọng pha chút đùa:
Sáng cuối tuần, Mẫn D·ụ·c Hàn ôm chặt người trong ngực.
“Đồ lừa đảo, lần nào anh cũng nói thế.” Thẩm Chiêu mềm nhũn đẩy anh.
Câu nói vừa dứt, bàn ăn im phăng phắc, tất cả ánh mắt đồng loạt đổ về phía hai người.
Lục Tư Viễn nhìn quanh, thấy hầu như ai cũng đã đến, bèn hỏi:
Mọi người ngồi xuống, bữa lẩu bắt đầu sôi nổi.
Lúc này, Giang Noãn ngọt ngào gọi:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.