Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 12: Cô em gái hàng xóm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Cô em gái hàng xóm


“Chiêu Chiêu ở khóa các cậu. Giúp tôi để mắt đến em ấy, thân thể em ấy không tốt, đừng để em ấy phơi nắng, còn mấy việc nặng cũng tránh cho em ấy, như chạy bộ, đứng nghiêm… tốt nhất là đừng bắt làm.”

“Công chúa nhỏ của anh, anh nào dám trêu em chứ? Hôm nay đi chơi có vui không?” – Anh chủ động đổi chủ đề, sợ cô thật sự tức giận.

“Cô bé nhất quyết muốn tham gia, tôi cũng không còn cách nào. Thế nên mới nhờ hai cậu.”

Thấy dáng vẻ đó của cô, Mẫn D·ụ·c Hàn cười càng rạng rỡ, lại hỏi tiếp:

Nói đến cuối, vành mắt cô còn hơi ửng đỏ.

“Không phải hẹn hò.”

“Sao thế? Ngay cả ‘anh’ cũng không chịu gọi nữa à?”

“Không có, chỉ là vừa cầm trong tay thôi.” – Chẳng lẽ lại nói là bị cuộc gọi video bất ngờ của anh làm giật mình sao?

Cố Thanh Y đặt đồ xuống bàn của cô, đáp:

“Cái gì gọi là chưa trả lời?”

“Không sao, bác sĩ bảo bệnh của em thực ra đã đỡ hơn nhiều rồi.”

“Thế cậu vẫn chưa cho anh ấy câu trả lời nào sao?” – Cố Thanh Y nhìn chằm chằm, hỏi tiếp.

Chương 12: Cô em gái hàng xóm

“Mình … mình không biết. Không nói với cậu nữa, mình đi tắm đây.” – Thẩm Chiêu vội vàng cầm quần áo chạy vào phòng tắm.

Cô nhìn anh qua màn hình, khẽ nói:

“Vâng, em hứa với anh.”

Bị cô làm nũng gọi liên tục, nguyên tắc gì anh cũng không giữ nổi nữa, cuối cùng vẫn gật đầu:

Nhìn đôi mắt sắp ngấn lệ kia, Mẫn D·ụ·c Hàn vội vàng dỗ:

Mẫn D·ụ·c Hàn thật sự bị sự đáng yêu của cô làm rung động. Bình thường ở ngoài, cô luôn là cô gái ngoan ngoãn, ai nói gì cũng chỉ gật đầu, không dám phản bác. Nhưng thật ra, cô vẫn có chút tính khí riêng, chỉ là không dám bộc lộ ra ngoài.

“Dạ.” – Cô ngoan ngoãn gật đầu, rồi hai người kết thúc cuộc gọi.

Mẫn D·ụ·c Hàn vẫn không yên lòng:

“Vậy… Chiêu Chiêu là thích anh, hay chỉ thích màu tóc này?”

Mẫn D·ụ·c Hàn không vòng vo, nói thẳng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cố Thanh Y nhìn theo, biết rõ là cô ngượng ngùng, nhưng trong lòng cũng đoán được, có lẽ Thẩm Chiêu đối với Mẫn D·ụ·c Hàn không hề vô cảm, dù sao hai người cũng là thanh mai trúc mã.

“Tôi kiên trì cái gì chứ?”

Mẫn D·ụ·c Hàn chau mày:

Lần đầu tiên nghe cô gọi cả tên mình, Mẫn D·ụ·c Hàn hơi nhướng mày, nhưng lại cảm thấy đặc biệt hay tai:

“Vui lắm, hóa ra đi dạo phố lại thích như vậy.”

Mẫn D·ụ·c Hàn nhìn đồng hồ, dịu giọng nói:

Mẫn D·ụ·c Hàn, Giang Trầm và Trần Thâm đều xuất thân thế gia, nhà Giang Trầm và Trần Thâm đều là gia đình quân nhân, quan hệ với ông nội Mẫn vốn thân thiết. Trước khi chuyển đến biệt thự mới với cha mẹ, Mẫn D·ụ·c Hàn thường xuyên chơi với hai người họ. Sau này ít gặp, nhưng mỗi lần anh về thăm ông nội đều tụ tập cùng nhau. Có lần Trần Thâm còn hỏi sao anh không vào học cùng trường với bọn họ, khi ấy anh chỉ lười biếng đáp là “lười đổi trường”. Về sau họ mới phát hiện, hóa ra anh đối xử đặc biệt tốt với một cô gái, lúc ấy mới biết anh chọn trường chỉ vì… cô em gái hàng xóm ấy.

Thẩm Chiêu vui mừng ra mặt:

Thẩm Chiêu vội vàng giải thích:

Thẩm Chiêu lập tức đoán được anh định nói gì, nên chủ động mở lời:

Cố Thanh Y sắp xếp lại suy nghĩ, lại hỏi:

“Anh A Hàn… sao anh lại gọi cho em đột ngột vậy?”

Khóe môi Mẫn D·ụ·c Hàn khẽ nhếch, cười dịu dàng:

Thấy anh có vẻ thật sự không cho, Thẩm Chiêu đành làm nũng:

Giang Trầm thở dài:

“Ồ? Vậy là thích rồi?”

Giang Trầm lập tức tò mò:

“Được. Nhưng mà, Chiêu Chiêu, chỉ cần thấy không thoải mái là phải dừng lại ngay, nghe rõ chưa?”

“Mình chưa trả lời.”

“Ừ, chỉ là sau khi tốt nghiệp anh ấy sang Hương Cảng học, nên giờ bọn mình yêu xa.” – Cố Thanh Y nói với vẻ bất lực.

“Anh ấy vừa nói xong, mình còn chưa kịp phản ứng thì anh trai mình đã đến rồi.” – Thẩm Chiêu giải thích, thật ra cũng không phải cố tình im lặng, chỉ là sau đó luôn đi cùng Thẩm Mộ.

Trong phòng tắm, Thẩm Chiêu ngồi thật lâu – chính xác hơn là suy nghĩ thật lâu. Mặc dù trước kia Mẫn D·ụ·c Hàn thỉnh thoảng vẫn cười trêu cô yếu ớt, hay làm nũng, nhưng cũng chỉ nói miệng, hành động thì lại chăm sóc chu đáo.

Bị anh chọc đến mức mặt đỏ gay, Thẩm Chiêu nhận ra chiêu trò của anh, giậm chân:

Thẩm Chiêu do dự một lát, cuối cùng vẫn kể cho cô nghe chuyện Mẫn D·ụ·c Hàn tỏ tình với mình hôm nay.

Thẩm Chiêu vội lắc đầu: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Chiêu khẽ gật đầu.

Thẩm Chiêu bĩu môi:

“Đi hẹn hò với học trưởng về à?”

“Chiêu Chiêu, vài ngày nữa bắt đầu huấn luyện quân sự rồi, nhà em có chuẩn bị giấy miễn không?”

Thấy cô cuống quýt như vậy, Cố Thanh Y bật cười:

“Đến lúc đó tôi mời các cậu một bữa, cảm ơn.” – Mẫn D·ụ·c Hàn nói.

Thấy cô xách theo một đống túi lớn, Cố Thanh Y vội bước đến giúp, vừa cười vừa trêu:

Sự phấn khích của Cố Thanh Y lập tức tụt xuống:

Cô uống thuốc, điền thông tin kiểm tra sức khỏe rồi gửi vào nhóm gia đình, cũng như vẫn gửi cho Mẫn D·ụ·c Hàn.

“Chiêu Chiêu, em có chút lương tâm nào không? Nếu anh thấy em phiền, từ nhỏ đến lớn đã chẳng phải cứ bám theo em suốt như thế.”

Cố Thanh Y liếc vào mấy chiếc túi, bên trong toàn là túi xách hàng hiệu, kinh ngạc kêu lên:

“Thôi khỏi chối. Bình thường cậu toàn hống hách với bọn tôi, nhưng có dám hống hách trước mặt nhà người ta không? Tôi thật muốn xem rốt cuộc là ai đã ‘cướp’ cậu khỏi bọn tôi suốt từng ấy năm.” – Giang Trầm vẫn nhớ ngày nhỏ từng cãi nhau với anh, trách anh có bạn mới liền bỏ bạn cũ.

“Tiểu Chiêu, cái này đều là bản giới hạn hết đó nha!”

“Anh… anh đang trêu em.” – Vốn từ vựng nghèo nàn, cô chỉ có thể nghĩ ra được mỗi chữ này.

“Tôi nói này, sao cậu phiền phức thế chứ? Thôi được rồi, hiếm lắm mới được gặp cô em gái mà cậu che giấu bao năm, yên tâm, bọn tôi nhất định chăm sóc tử tế.”

Cố Thanh Y trừng mắt nhìn cô một hồi lâu, sau đó giơ ngón cái:

Cô nhìn quanh thấy chỉ có Cố Thanh Y:

Bị hỏi như vậy, Thẩm Chiêu thoáng chột dạ, rồi lắc đầu.

Nhìn dáng vẻ trêu chọc kia của anh qua màn hình, Thẩm Chiêu biết chắc anh cố ý. Nhưng cô vốn là cô gái yếu mềm, làm sao chịu nổi kiểu trêu ghẹo thẳng thắn thế này? Bình thường đọc mấy tiểu thuyết trên mạng, chỉ cần vài chi tiết ngọt ngào thôi cô cũng đã lăn lộn trên giường mãi không ngủ nổi, huống chi bây giờ người thật sống động trước mặt lại cố tình trêu cô. Mặt cô đỏ bừng, khẽ gật đầu:

“Giang Trầm, mấy ngày nữa cậu phụ trách tân sinh viên ở trường à?”

“Không phải là không thích.”

“Muốn nhìn em. Với lại em còn chưa trả lời anh, có thích màu tóc này không?”

Lúc này Mẫn D·ụ·c Hàn mới yên tâm.

“Chiêu Chiêu, thật sự không sao chứ?”

“Anh A Hàn, em muốn tham gia.”

Thẩm Chiêu nhìn cô, khẽ lắc đầu:

Mẫn D·ụ·c Hàn nhìn chằm chằm vào màn hình tối đen, bất lực cười khẽ. Nghĩ một lúc, anh vẫn gọi cho một người bạn:

“Không được. Trời gần đây nóng thế này, em còn không tự biết cơ thể mình thế nào à?”

Mẫn D·ụ·c Hàn bất lực đưa tay day trán:

“Gì cơ? Vậy là cuối cùng chúng tôi cũng được gặp cô em gái hàng xóm mà cậu giấu suốt bao năm nay à? Nhưng mà cậu nuông chiều quá rồi đấy, vậy thì tham gia quân sự làm gì nữa?” – Giang Trầm dở khóc dở cười.

“Mẫn D·ụ·c Hàn! Đừng có gài bẫy em nữa!”

“Cậu có bạn trai rồi à?” – Thẩm Chiêu bất ngờ, giờ mới biết.

Chỉ thoáng qua, nhưng Mẫn D·ụ·c Hàn đã nhìn thấy thứ trong tay cô, đôi mày lập tức nhíu chặt:

Lúc này Thẩm Chiêu mới chợt nghĩ, ở trong trường mà phô trương như vậy có lẽ không tốt lắm. Nhưng nghĩ thì nghĩ, điều đó cũng chẳng ảnh hưởng đến niềm yêu thích mua sắm của cô.

“Giang Trầm, đến lúc đó đừng nói linh tinh trước mặt cô bé, kiềm chế chút. Còn nữa, có thể Thẩm Mộ cũng sẽ đến xem, lúc ấy nhớ chú ý, đừng để cậu ta phát hiện Chiêu Chiêu tham gia quân sự.”

Nói rồi lại nhìn sang Thẩm Chiêu:

“Anh A Hàn~ Cho em đi đi. Chẳng lẽ anh thấy em phiền phức, là một con bệnh yếu ớt nên mới không muốn em tham gia?”

“Tiểu Chiêu, cho dù cậu không thích học trưởng thì cũng nên nói rõ ràng với anh ấy chứ.”

“Mình đang đợi bạn trai gọi video.”

“Vậy lúc nãy học trưởng đưa cậu về ký túc đúng không?”

“Tôi thì không sao, nhưng Trần Thâm thì khó nói lắm, cậu biết tính cậu ấy nghiêm khắc thế nào rồi. Nhưng yên tâm, tôi sẽ tìm cách. Cũng tò mò thật, không biết cô em gái hàng xóm này có gì đặc biệt mà để cậu kiên trì bao năm nay.” – Giang Trầm cười trêu.

“Vậy anh cho em đi đi. Em hứa chỉ cần cảm thấy khó chịu sẽ lập tức nói với huấn luyện viên.”

Khi Thẩm Chiêu trở về ký túc xá thì chỉ có Cố Thanh Y ở đó.

Chỉ là, sau hai năm xa cách, lần gặp lại này, anh lại khiến tim cô đập loạn từng hồi, hết lần này đến lần khác làm cô đỏ mặt bối rối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cố Thanh Y nhìn cô một cái, rồi đột nhiên đỏ mặt, ngượng ngùng nói:

Thấy anh im lặng, cô càng cố nũng nịu:

Nhìn cô vui vẻ thật sự, Mẫn D·ụ·c Hàn thầm nghĩ sau này phải đưa cô đi chơi nhiều hơn:

Biết mình vô lý, cô bĩu môi:

“Cậu sao không đi cùng?” – Thẩm Chiêu cũng ngồi xuống chiếc bàn dài ở giữa phòng. Ký túc của họ mỗi người một giường trên, bàn học bên dưới, ở giữa còn kê thêm một bàn dài, bình thường vẫn hay ngồi đó trò chuyện.

Chỉ một lát sau, Mẫn D·ụ·c Hàn đã gửi lời mời gọi video. Thẩm Chiêu nhìn điện thoại reo mà trong ngực bỗng thấy căng thắt, tiện tay cầm ống xịt giãn phế quản trên bàn ra ban công hít mấy hơi, sau đó mới nhận cuộc gọi.

Quả nhiên, Thẩm Chiêu lập tức không còn vẻ giận dỗi, lại trở về dáng vẻ ngoan ngoãn thường ngày, gật đầu:

“Ừ, đến lúc đó gặp. Nhưng tôi có việc muốn nhờ hai cậu.” – Giọng Mẫn D·ụ·c Hàn bình tĩnh hơn.

“Sao vậy? Khó chịu à?”

Khi Thẩm Chiêu bước ra, Cố Thanh Y đã lên giường, dường như đang gọi điện thoại, nên cô cũng không làm phiền.

“Chà, hiếm khi thấy Mẫn thiếu gia có chuyện cần nhờ. Rốt cuộc là gì vậy?”

“Hai người họ đi xem phim rồi.”

“Anh A Hàn~ em xin anh đấy, cho em tham gia nhé. Với lại… đừng mách anh trai em.”

“Đúng vậy, tôi với A Thâm đều đi. Lúc đó cùng ăn bữa đi, cũng lâu rồi chưa tụ họp.”

“Trời ơi! Học trưởng tỏ tình rồi? Vậy cậu thì sao, cậu trả lời thế nào?” – Cố Thanh Y kích động muốn biết kết quả.

Thẩm Chiêu: 【Anh A Hàn, đây là kết quả kiểm tra sức khỏe hôm nay.】

“Muộn rồi, em mau rửa mặt ngủ đi. Ngày mai anh mua bữa sáng cho em.”

“Thích.”

Thẩm Chiêu vốn mắc chứng sợ xã giao, bình thường nếu có thể nhắn tin thì cô tuyệt đối sẽ không gọi điện, càng đừng nói đến video call.

“Chỉ Dao và Hân Nhiên đâu?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nét cười trên mặt Mẫn D·ụ·c Hàn cũng thu lại, nghiêm túc hẳn:

“Thôi đừng nói về mình nữa, mau kể đi, hôm nay cậu với học trưởng thế nào rồi?”

Thẩm Chiêu khẽ cắn môi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Cô em gái hàng xóm