Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tiểu Tam Anh Yêu Em

Story Huan Dan Y

Chương 88: Có nên gọi không?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 88: Có nên gọi không?


"Dạ."

Trâm đang lẩm bẩm nói thì bỗng có một cô giúp việc khác tên Lài đến nhìn thấy và nói: "Sao đứng đây?"

Trâm lắc lắc đầu: "Dạ không không! Em...em sẽ đi rửa lại ngay." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Chị Ly, Chị Ly ơi!"

Trâm cố gắng để ổn định lại tâm trạng của mình nhưng đối điện với bà ấy thì cô lại bối rối, sợ sệt.

"Ơ! Nhưng mà có lưu số cậu Dương nè!"

"Trời ơi! Làm đổ hết xuống đất thế này lấy gì bà chủ ăn nữa. Mày bị cái gì vậy Trâm? Muốn bị bà chửi cho đúng không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trâm không cãi lại chỉ lo nhặt cho xong, cô cũng chẳng quan tâm đến việc lương mà chỉ đang lo sợ cái chuyện cô đã nghe được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tim bỗng đập thình thịch, ngó qua ngó lại Trâm vội chạy đi ngay. Những gì Phan Hồng Nga bàn luận với ông Kiệt Trâm đã nghe thấy hết.

Trâm cắn môi, rồi cắn tay, đi qua, đi lại. Cô nghĩ rốt cuộc có nên gọi nói cho cậu Dương không.

"Trời ơi, cái đồ ngu!" Trâm vỗ lên trán của mình một cái, tự dưng lưu số cô mà không lưu vô sim. Đáng c·h·ế·t Trâm thật! Đã thế còn không có nhớ cái số của cô nữa chứ.

Trâm cắn ngón tay, giờ không lẽ gọi nói cho cậu biết hả ta? Mà cậu có tin không? Cậu này khó chịu như quỷ vậy, đuổi cô ra khỏi nhà họ Dương khiến cô chủ bơ vơ một mình bên đó. Thế mà cô còn đi báo cho cậu tin dữ để cậu né nữa à.

Chương 88: Có nên gọi không?

Phan Hồng Nga chau mày, bà ta xem ra không còn nghi ngờ Trâm nữa mà đã cho cô được về phòng.

Cô Ly đang ngủ thì bị Trâm gọi, cô nheo nheo mắt: "Cái gì? Mệt ghê đang ngủ mà."

"Mình phải báo cho cô, phải báo cho cô mới được."

Sau khi làm xong, Trâm lật đật đi mang mâm hoa quả khác cho bà Phan. Lúc vào phòng bà ta cô vẫn còn bộ dạng run run. Bà Phan để ý ngay thái độ của Trâm. Đôi con người dò xét của bà ta chớp một cái, giọng cất lên hỏi: "Bộ tao là quỷ hay sao mà cái mặt mày trắng bệch thế hả?"

"Dạ bị bể màn hình rồi, chị cho em mượn gọi một chút xíu thôi à!"

Trâm nói rồi vội khom xuống nhặt hết những quả trái cây vào khay. Cô Lài kia thì đứng chống mạnh, mắt hạ thấp nhìn, không giúp mà còn thị uy: "Dập hết rồi rửa cái gì mà rửa, mày đem ăn luôn đi. Số hoa quả này sẽ trừ hết vào lương của mày."

"Sao mày vô dụng thế hả Trâm? Đến gọi điện cho cô cũng làm không nên dáng nữa. Giờ sao đây trời? Sao mà nói cho cô biết cái chuyện kinh khủng kia đây?"

Trâm đi ra, hai tay cô bóp chặt vào nhau sau đó Trâm chạy ngay về phòng lấy điện thoại. Cô lén đi ra một chỗ vắng vẻ để gọi cho cô chủ Trịnh. Nhưng Trâm đang vuốt vuốt màn hình thị bị lũ muỗi nó bu nó chích quá trời, ngứa quá cô đưa tay gãi, lúc ấy lại lỡ làm rớt điện thoại cái bụp. Xui thay lại rớt trúng cục đá lớn nữa chứ. Nhà Trịnh có nhiều đá kiểu như trang trí cho khuôn viên, ai dè Trâm xui rơi trúng đá này làm chiếc điện thoại bị bể màn hình.

Trâm cầm lấy, nhanh chóng bỏ sim của mình vô. Cô khởi động lại điện thoại, mắt dán vào màn hình, trong lòng nôn nao gọi cho cô chủ nhưng ai dè cô không lưu số qua sim mà lưu trực tiếp trêи máy, giờ có bỏ sim vô cũng như không.

Trâm không bị dính vào chuyện tội ác ấy nhưng cô vẫn cảm thấy sợ hãi. Khay hoa quả cũng không dám bưng vô.

Trâm giật cả mình, khay hoa quả đang bưng cũng chợt làm rớt xuống đất cái bụp. Tim cô như muốn rớt ra ngoài.

Trâm nói: "Chị cho em mượn điện thoại em bỏ cái sim vô gọi một chút có được không?"

Cô Ly nghiêng người lấy điện thoại từ dưới gối ra đưa cho Trâm: "Này! Gọi xong chả lại cho chị đó nha!"

"Cơ mà không được, c·h·ế·t thì cô chủ phải làm sao, thành bà góa là một chuyện đã vậy còn bị sai đi ám sát chồng nữa. Không ổn, không ổn!"

"Điện thoại mày đâu?"

Trâm một tay cầm điện thoại, một tay đỡ lấy trán, cô lo lắng suy nghĩ. Sau đó Trâm chợt nảy ra một ý, cô chạy vô phòng tháo điện thoại lấy sim ra.

Trâm bưng khay hoa quả trêи tay mà run run, chuyện này phải làm sao đây? Thật không ngờ hai ông bà ấy lại tham lam đến mức muốn g·i·ế·t người để chiếm lấy gia tài của nhà họ Dương. Không những thế còn có ý định bắt cô chủ Trịnh tiếp tay. Lòng dạ con người sao có thể độc ác đến vậy?

"Hay mình làm ngơ để cho cậu ta c·h·ế·t đi cho rồi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giờ làn ban đêm nên chỗ này tối thui, Trâm cúi xuống mò mò nhặt lại, cô sờ mới biết màn hình bị nứt. Nút bật vẫn bật sáng được điện thoại nhưng nứt vầy rồi thì gọi cho cô chủ kiểu gì đây, Trâm không có vuốt hay chạm gì được trêи hình hết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 88: Có nên gọi không?