Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Thanh Đồng Tuệ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 87: Tin Chấn Động Như Sét Đánh Giữa Trời Quang
“Tạ cô nương, Quách đại nhân cho mời!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quản gia cái gì chứ?
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
Ngay cả đầu lĩnh của bọn họ còn đổi sang làm quản gia cho người ta, thì mấy tên tùy tùng kia sao có thể không theo?
Những ngày qua hắn thần long thấy đầu không thấy đuôi, lúc nào cũng ung dung nhàn nhã, thì ra là vì quen được một tiểu cô nương?
Cứ tưởng là gia nhân đến nghe lệnh, hắn liền thuận miệng sai bảo:
Bảo sao đột nhiên nói không thể tiếp tục ở lại huyện nha nữa, mình còn lo lắng hắn gặp phải chuyện gì không hay, sợ về kinh không thể báo cáo công việc…
“Đúng vậy, vâng lệnh mẫu thân, ta phải vào kinh thăm một người thân xa.”
Hừ, chẳng trách đêm qua Hà Khê đến truyền lời hắn, bảo không cần lo lắng cho Thẩm Khinh Chu nữa.
“Dâng trà!
Nhưng liếc mắt thấy người kia vẫn đứng yên không nhúc nhích, hắn nhíu mày, bực bội ngẩng đầu lên định quát.
Chải xong tóc, nàng liền thản nhiên bước ra ngoài như thể không có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Khinh Chu vẫn mơ hồ không hiểu nàng đang định giở trò gì, bán tín bán nghi bước vào.
Còn “quản gia”?
Sao nàng lại không biết chuyện này khó khăn?
“Quách đại nhân?”
Đợi làm xong giấy thông hành (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quách Dực lặng lẽ nghiến răng, ánh mắt mang theo vài phần u oán mà liếc qua Thẩm Khinh Chu.
Quách Dực toàn thân run rẩy.
Dâng trà!”
Lục Gia nhìn hắn ngày càng có vẻ không ổn, không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở.
Vị Khâm sai đại nhân này thật kỳ quái, mỗi lần gặp hắn đều có vẻ đầu óc không được tỉnh táo cho lắm.
“Mau mang trà lên!”
Lát nữa con sẽ giao lại tiệm bạc, sổ sách và tiền bạc cho người, trước cứ tạm thời quản lý giúp con.
Tên nha dịch ban đầu còn chần chừ do dự, nhưng vừa thấy nắm tiền đồng nặng trịch, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng chạy vào trong.
Nhưng đã quyết chí lên đường, dù có chướng ngại lớn đến đâu, cũng phải vượt qua!
Càng đi, hắn càng thấy quen thuộc, đến khi đứng trước sân viện này thì hắn hoàn toàn chắc chắn—đây chẳng phải là nơi ở của ai khác, mà chính là…
Lục Gia nhìn mà sững sờ: “Quách đại nhân, ngài sao thế?”
Quách Dực nhìn chằm chằm vị quản gia mang họ Tần này, há miệng mấy lần mà chẳng thể thốt ra một câu hoàn chỉnh: “Hắn sao lại ở đây?”
Lục Gia vội vàng liếc hắn một cái, ra hiệu bảo hắn thu bớt mấy thói quen giang hồ đi, đối diện với quan lão gia thì phải tỏ ra kính cẩn một chút.
Tên thị vệ gác cửa nhìn hai người bọn họ, biểu cảm hệt như bị ai bóp cổ, miệng há ra mà không thốt nổi thêm chữ nào!
Đi thì cứ đi đi, dù sao tuổi cũng chẳng còn nhỏ, nhưng hắn giấu cũng thật kỹ!
Thẩm Khinh Chu miệng nói khách sáo, nhưng lưng thì chẳng thấy cúi xuống chút nào, ánh mắt còn đảo qua đảo lại, không hề có chút cung kính.
“Ta đã nghĩ kỹ rồi, dân thường như nàng muốn vào kinh thành, giấy thông hành e rằng không dễ lấy được.”
Hắn thực sự là cháu trai của lão học sĩ sao?
Vài năm nữa, Nghị ca nhi và Lý Thường nhất định có thể gánh vác trọng trách, khi ấy người hãy chuyển lại cho Nghị ca nhi là được…”
“A nương, con phải về kinh thành rồi.”
Dù Quách Dực không phải kiểu người dễ gần, nhưng vị cô nương này lại là chủ nhân mới của hai hộ vệ danh tiếng trong phủ Thái úy, sao hắn dám không nhiệt tình?
Lục Gia chải từng đường tóc dài đã lốm đốm bạc, thuận tiện kể lại tường tận mọi chuyện xảy ra trong vụ ám sát đêm qua.
Lục Gia cười nịnh nọt, không hề chột dạ.
Quách Dực chậm rãi thu tay về, hít thở thật sâu mấy lần, rồi lại hắng giọng điều chỉnh cảm xúc, rốt cuộc cũng miễn cưỡng bình tĩnh lại, dù vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc bén như dao của Thẩm Khinh Chu đang chiếu tới.
sẽ đi ngay.”
Thẩm Khinh Chu liếc nhìn hắn một cái, bình thản bước theo Lục Gia vào phòng.
Thu Nương suốt đêm nhóm lửa đốt giấy tiền vàng bạc cúng bái tổ tiên.
“
Lục Gia rảo bước đến sân viện của Thẩm Khinh Chu, đứng dưới gốc cây, nhìn nam nhân đang nằm trên ghế trúc mà phất tay gọi:
Vừa bước vào, nàng đã thấy mẫu thân còn ngáp dài trước gương.
Mau mau, mời ngồi, mời ngồi!”
Còn nói là đồng sự phá án, vậy mà một chữ cũng không tiết lộ cho mình!
Trong suốt quá trình Lục Gia nói chuyện, Thu Nương không đáp lại mấy, nàng chỉ cho rằng mẫu thân lưu luyến không nỡ xa con gái, nên cũng chẳng nỡ vạch trần.
Khoảnh khắc sau, vẻ mặt hắn đột ngột biến sắc, như thể củ cải bị nhổ bật khỏi đất—giật nảy mình bật dậy!
Là sắp trở thành “gia chủ” rồi thì có!
“Làm lộ dẫn à,” hắn nhìn Lục Gia: “Cô nương còn thân nhân ở kinh thành?”
Lục Gia vốn quen thói mặt dày, vừa bước vào cửa đã cất giọng chào lớn.
Vậy mà chuyện động trời thế này, hắn lại mãi đến hôm nay mới biết!
“À,” Lục Gia quay đầu nhìn Thẩm Khinh Chu một cái rồi ung dung đáp: “Vị này là quản gia của ta, họ Tần, tên Chu.
“Đi thôi.”
Hắn vừa hạ mông xuống ghế, cửa lại có người bước vào.
Đường đường là công tử đại thiếu gia của phủ Thái úy, người mà ai cũng phải ngước nhìn, rõ ràng nói là đến phủ Tầm Châu để âm thầm điều tra vụ tiêu cực trong việc vận chuyển đường thủy, vậy mà bây giờ lại chạy đến nhận chủ tử?!
Quách Dực từ sau chồng công văn cao như núi ngẩng đầu lên, vội vàng vòng qua án thư, chạy đến trước mặt Lục Gia:
Hóa ra hắn tìm được chỗ ở tốt hơn, ngày ngày ngắm nhìn một cô nương xinh đẹp, thông minh như vậy, cuộc sống của công tử Thẩm chắc chắn là sung sướng lắm nhỉ?
Thẩm Khinh Chu đương nhiên theo sát không rời.
“Ôi chao, Tạ cô nương, lâu ngày không gặp!
Một lát sau, hắn bước ra, vẫy tay ra hiệu cho hai người vào trong.
Hừ hừ!
“Khi nào?”
Cứ đi theo ta là được.”
Lục Gia mặt mày hớn hở, quay đầu ra hiệu cho Thẩm Khinh Chu đi theo.
Cái chuyện nhỏ nhặt như vào kinh này, nàng còn cần đến tìm mình sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đến nha môn làm giấy thông hành chứ đâu.”
Nhìn xem phía sau nàng là ai kìa!
“Hắn mang họ Tần rồi?”
Mà chuyện còn chưa dừng lại ở đây—để làm quản gia cho nàng, đến họ cũng đổi luôn!
Lục Gia cười khẽ: “Ta có cách! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này, sắc trời đã sáng rõ, nha môn hẳn đã bắt đầu làm việc.
Thu Nương khựng lại, rồi chỉ “Ồ” một tiếng, không nói thêm gì.
Vì ta phải lên kinh thăm thân thích, người bên cạnh cũng phải đi theo, nhưng e rằng quan phủ nơi đây sẽ gây khó dễ, nên muốn nhờ Quách đại nhân chiếu cố, nể tình ta từng giúp ngài bắt tham quan, giúp ta cấp một tấm lộ dẫn.”
Lần trước để bắt Chu Thắng, hắn thức suốt một ngày một đêm không ngủ, vất vả lắm mới chạm được vào mép giường, lại bị hắn kéo dậy ngay lập tức để mở đường thăng đường xử án.
Bảo sao Hà Khê và Đường Ngọc đều trở thành hộ vệ của cô nương họ Tạ này, chẳng phải quá rõ ràng sao?
“Hắn, hắn, hắn—”
Chương 87: Tin Chấn Động Như Sét Đánh Giữa Trời Quang
“A nương dưỡng d·ụ·c con thành người, ơn này sau này con nhất định báo đáp.
Họ Trương không đáng tin, bà bèn khấn vái tổ tiên nhà họ Tạ đến tám đời, lẩm bẩm cầu khấn đến tận nửa đêm, chỉ mong các bậc tiền nhân phù hộ cho Lục Gia bình an.
Ừm, vì danh tiếng của lão học sĩ, đợi đến kinh thành nàng nhất định phải hỏi thăm cho kỹ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Gia cầm lấy chiếc lược trong tay Tri Mộ, nhẹ nhàng chải tóc cho Thu Nương:
Tốt!
“Quách đại nhân, lâu ngày không gặp!”
Nhưng bên kia, vị quan lão gia cũng không khá hơn là bao, sắc mặt trắng bệch, như thể bị ai bóp nghẹt cổ họng, một hơi nghẹn cứng trong cuống họng, chỉ tay vào Tần Chu mà toàn thân cứng đờ!
Ánh mắt Thu Nương vốn còn lờ đờ vì buồn ngủ, bỗng chốc trở nên tỉnh táo, một lúc lâu sau mới hỏi:
Sáng sớm, Lục Gia ghé qua hiệu thợ bạc, đặt làm mấy món trang sức, rồi trở về phòng Thu Nương.
Chính đêm qua khi hắn lấy giấy thông hành của mình ra xem, mới nhớ ra rằng giấy phép vào kinh so với nơi khác xét duyệt nghiêm ngặt hơn nhiều.
Thẩm Khinh Chu mở mắt: “Đi đâu?”
“Tiểu nhân Tần Chu, bái kiến Khâm sai đại nhân!”
Hai người lên xe ngựa đến huyện nha, nhưng Lục Gia không đi thẳng vào cửa chính, mà lại lặng lẽ móc ra một nắm tiền, dúi vào tay tên nha dịch đứng gác, ghé tai thì thầm vài câu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.