Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Thanh Đồng Tuệ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 85: Cùng Ta Về Nhà Được Không?
Nàng có cốt cách sắt thép, là nữ tử mạnh mẽ hiếm thấy trên đời.
Một bé gái năm tuổi, vốn được cưng chiều từ nhỏ, không có chút khả năng tự vệ, bị bỏ lại giữa hoang dã…
Kiếp trước, nàng chưa bao giờ biết rằng sau mười năm, Tưởng thị vẫn đang truy tìm nàng!
Mười năm trôi qua, Tưởng thị vẫn chưa an tâm, vẫn tìm kiếm nàng trong bóng tối, cho đến khi có thể chính tay g**t ch*t nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh mắt nàng, dù còn vương nước mắt, nhưng không còn nét tủi thân như trẻ con nữa.
Một nữ nhân có thể hô phong hoán vũ trong Lục gia, vậy tại sao lại vẫn e ngại nàng đến thế?
Chương 85: Cùng Ta Về Nhà Được Không?
Lục Gia bị lau đến mức không thể không ngẩng đầu lên.
Lễ Bộ Thượng thư Lục Giai, chính là phụ thân ruột của ta.”
Lục Gia ngồi bên ánh đèn leo lét, trong đáy mắt cũng hừng hực ngọn lửa phẫn nộ.
Hắn từng nghĩ có thể là bị lạc, có thể bị b·ắ·t· ·c·ó·c, cũng từng nghĩ có thể là do bị gửi nuôi.
Điều này đủ để chứng minh, suốt mười năm qua, bà ta chưa từng quên Lục Gia.
Thẩm Khinh Chu cảm thấy, đã đến lúc phải hỏi nàng một lần cho rõ.
Vì không muốn nàng truy hỏi về thân phận của mình, dù hắn có hiếu kỳ đến đâu, hắn cũng chưa từng hỏi vì sao nàng lại từ kinh thành lưu lạc đến đây.
Còn những gì hắn chưa biết thì sao?
Ta sẽ cho huynh rất, rất nhiều tiền, để huynh có thể sống cả đời vinh hoa phú quý, không lo cơm áo—được không?”
Hơn nữa, lần trước hắn ra vào huyện nha, quan viên trong nha môn cũng lui tới không ngớt, có khi đã có kẻ phát hiện điều bất thường.
Thế mà giờ đây, nàng lại rơi nước mắt.
“Tần Chu.”
Dù Lục Giai có tham vọng quyền lực, không xem trọng đứa con gái này, thì những người khác trong Lục gia chưa chắc đã chấp nhận để gia tộc bị vấy bẩn thanh danh.
“Từ nhỏ ta đã luôn giữ khối ngọc đó bên mình, ngoại trừ một vài nha hoàn và bà tử thân cận, rất ít người biết đến nó.”
Lục Gia hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định, bỗng vươn tay nắm chặt lấy tay Thẩm Khinh Chu:
“Bọn họ bắt nạt ta không có thế lực, coi ta như kẻ yếu dễ bị n*n b*p, coi ta như con kiến dưới chân mà chà đạp.”
Hóa ra, ngay từ khi nàng năm tuổi, Tưởng thị đã không định dung tha cho vị đích nữ này.
“Tần Chu!
Là bởi vì nàng còn sống, nên Tưởng thị vẫn luôn bất an?
Nhưng hắn không ngờ, lần này mục tiêu của kẻ địch lại là Lục Gia.
Thay vào đó, là cô đơn, là lạnh lẽo, là sự xa cách mờ mịt như màn sương dày phủ trên dòng sông lớn.
Là người của Lục gia!
Ta vừa nhìn đã nhận ra ngay!”
Vì cớ gì mà mười năm trôi qua, Tưởng thị vẫn chưa thể quên nàng?
Thu Nương nói, Quách Lộ đã xuất hiện ở phủ Tầm Châu từ tháng Hai.
Giọng nàng run rẩy vì kích động, nhưng ánh mắt lại sáng như sao trời:
Hắn chính là đường chất xa của Tưởng thị, cũng là tay sai đắc lực của bà ta.
Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, hắn đã ra tay.
Giọng nàng nhẹ nhàng, nhưng lại không còn chút nghịch ngợm nào thường ngày.
Lần trước Hà Khê nói có kẻ theo dõi bọn họ, Thẩm Khinh Chu vốn cho rằng là vì mình.
Dù g·i·ế·t nàng, cũng không thể cướp đoạt được sản nghiệp trong tay nàng.
Hình ảnh đêm tuyết năm đó bỗng hiện lên trong tâm trí hắn—Lục Gia thà buông bỏ cơ hội thoát thân, quyết liều mạng cùng Tưởng thị đồng quy vu tận.
Nhưng hắn chưa từng nghĩ đến một sự thật còn tàn khốc hơn thế.
“Nhìn thấy Quách Lộ, ta mới hoàn toàn chắc chắn một chuyện—có lẽ ngay từ đầu, Tưởng thị chưa từng có ý định tha mạng cho ta.
“Đừng khóc.”
“Mẫu thân ta mất ngay sau khi sinh ta không lâu.
Thẩm Khinh Chu đã từng đoán đủ mọi lý do khiến nàng lưu lạc đến đây.
Chín phần mười là nàng biết rõ lý do mình bị lưu lạc đến đây, biết rõ vì sao lại trở thành nghĩa nữ của Tạ gia.
“Đúng vậy!
Ngay từ đầu, Tưởng thị đã muốn nàng c·h·ế·t.
Một đại tiểu thư chính thống bị kế mẫu mưu hại, nếu không nghiêm trị hung thủ, thì cho dù ở đâu cũng không thể nào chấp nhận được.
Rõ ràng nàng có ngọc bội của phụ thân ruột, biết mình là người Lục gia, nhưng lại chưa từng nhắc đến bất cứ chuyện gì liên quan đến gia tộc.
Mà nỗi uất ức của nàng, sao hắn lại không hiểu chứ?
Một tiểu thư xuất thân từ thế gia, phụ thân là Lễ bộ Thượng thư, mẫu thân cũng là con gái nhà thư hương, thế nhưng lại bị đánh đập đến chỉ còn nửa cái mạng trong nhà chồng, cuối cùng còn bị người hãm hại, c·h·ế·t thảm ngay trên phố.
Đó là những gì hắn biết.
Nhưng dù đắc tội đến đâu, cũng không đến mức phải g·i·ế·t nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù sao, hắn cũng bí mật rời kinh đến đây cùng Quách Dực, dù đã cẩn thận từng bước, nhưng khó có thể đảm bảo không bị lộ sơ hở. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bọn họ ai cũng bắt nạt ta!”
Huynh không tò mò sao?”
Bà ta đã tìm thấy nàng rồi?”
Điều ta từng cho rằng là ‘bỏ rơi’, thật ra chỉ là bà ta chưa kịp ra tay mà thôi!”
Lục gia cũng cần giữ thể diện.
“Khối ngọc bội đó, là từ nhỏ ông ấy đã để ta mang theo bên người, sau khi mẫu thân ta qua đời.”
Vậy nên, lễ pháp và quy củ cũng là một cái gông xiềng trói buộc Tưởng thị.
Vậy thì, kẻ địch không phải từ bến tàu.
Hắn nhìn nàng chằm chằm:
Lục Gia tức tối nói:
Nàng từng nghĩ, Tưởng thị chỉ đơn giản là ghét bỏ con gái của chính thất, sau này vừa hay vì muốn giúp Lục Anh thoát khỏi hôn sự với Nghiêm Cừ nên mới nhân cơ hội đẩy nàng ra làm vật thế thân.
“Có lẽ huynh sẽ cho rằng ta đang bịa chuyện, nhưng sự thật là… ta chính là đại tiểu thư của Lục gia.
Hoàng đế trị quốc bằng hiếu đạo, chuyện đi ngược lại luân thường đạo lý như vậy, chưa ai dám ngang nhiên làm càn.
Lục Gia lau đi nước mắt, hít sâu một hơi, rồi nói:
Đến mức ngay cả Lục Giai cũng phải nhường nhịn từng chút một, ngay cả khi ông ta giúp đỡ nghĩa mẫu của nàng cũng phải lén lút tiến hành?
Nhưng hóa ra không phải. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng không hiểu vì sao mình lại là cái gai trong mắt Tưởng thị, vì sao bà ta nhất định phải lấy mạng nàng?
“Nàng không phải kẻ yếu, cũng không phải con kiến nhỏ bé.”
Trước đây, nàng từng nghĩ, dù Tưởng thị có xấu xa đến đâu, thì cũng chưa từng trực tiếp g·i·ế·t người.
Suốt mười năm qua, bao gồm cả kiếp trước, Lục Gia chưa từng nghi ngờ điều đó.
Thẩm Khinh Chu đang định chủ động dò hỏi, nhưng lại bị câu nói của nàng làm cho khựng lại.
Nhìn thấy gương mặt của Tần Chu, mũi nàng bỗng cay xè, rồi bất giác òa khóc.
Không đợi hắn trả lời, Lục Gia đã cười khổ:
Huynh theo ta trở về, giúp ta đối phó với Tưởng thị đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng muốn tự lập, muốn xây dựng sản nghiệp của riêng mình, trong quá trình đánh bại Trương gia, mở cửa hàng buôn bán, quả thật đã đắc tội với không ít người.
Hóa ra, đây chính là khởi nguồn của mối hận thù.
Là bởi vì chỉ khi nàng c·h·ế·t, thì tội danh mưu hại đích nữ của bà ta mới có thể bị chôn vùi mãi mãi sao?
Những năm qua, hắn đã quen với việc bị theo dõi, bị ám toán, bị giăng bẫy, chuyện đó vốn chẳng có gì lạ.
Tim Thẩm Khinh Chu như bị một sợi dây siết chặt:
Lại là Tưởng thị!
“Người vừa ra tay tối nay, nàng nhận ra sao?”
“Tần Chu, lần trước ta đưa huynh khối ngọc đó, huynh từ đầu đến cuối chưa từng hỏi về lai lịch của ta.
Nàng từng bị Nghiêm Cừ đánh đến mình đầy thương tích mà không rơi một giọt nước mắt, thậm chí đến lúc bị loạn kiếm xuyên tim, nàng cũng chẳng khóc.
“Vậy người vừa ra tay, cũng là người của Tưởng thị?
Nhưng nay, sau mười năm, Tưởng thị lại cử người đến Tầm Châu tìm kiếm.
“Mười năm trước, khi ta mới vừa năm tuổi, nhân lúc phụ thân đi xa, bà ta đã đem ta vứt bỏ ngoài hoang dã.”
Cho đến khi Thu Nương nói với nàng rằng Quách Lộ đã đến Tầm Châu tìm nàng.
Dù sao, Lục gia cũng là một đại gia tộc.
Phụ thân tự mình nuôi dưỡng ta, đến năm ta ba tuổi, ông ấy cưới nghĩa nữ của Nghiêm Tụng là Tưởng thị làm kế thất.”
Hắn trầm giọng hỏi:
Nàng có thể sống sót suốt mười năm ở đây, điều đó chỉ có thể chứng minh rằng trong mười năm qua, Tưởng thị không hề biết tung tích của nàng.
“Ta muốn quay về Lục gia.
Với thân thủ lợi hại như vậy, lại mặc dạ hành y bên ngoài, còn bên trong là cẩm y… rõ ràng là từ kinh thành đến.
Không còn là thiếu nữ lanh lợi lúc nào cũng nghĩ cách tính toán với Thẩm Khinh Chu nữa, mà như bị lớp bụi thời gian bào mòn, giọng nói phảng phất vẻ tang thương nặng nề.
Nhưng kiếp trước, nàng rơi vào kết cục bi thảm như vậy, chẳng phải vì Tưởng thị có thể một tay che trời trong Lục gia sao?
Thẩm Khinh Chu dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.