Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 77: Ngài không muốn bồng bế hài tử sao?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 77: Ngài không muốn bồng bế hài tử sao?


Sau lưng hắn còn có nhà họ Liễu chống lưng.

“Nhưng mà…”

Suy cho cùng, Chu Thắng cũng chỉ là một con tốt thí, hắn làm việc cho người phía trên.

Phía sau công đường còn có một dãy hành lang, trong đó bày hai chiếc ghế cùng một chiếc bàn trà, ngay đối diện với sân viện.

Ta thấy bọn họ không giống những hộ viện bình thường của thương hộ, không biết cô nương mời từ đâu đến? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lục Gia mỉm cười:

Huống hồ, hai người kia vốn là hộ vệ xuất thân từ phủ Thái úy, mắt cao hơn đầu, nàng đã dùng bao nhiêu bạc mới có thể khiến bọn họ ngoan ngoãn nghe theo chứ?

Lục Gia liếc nàng một cái, khẽ cười:

Lục Gia nghe thế, khẽ gật đầu.

Chương 77: Ngài không muốn bồng bế hài tử sao?

“Câu gì?”

Chính vì ngài ấy sáng suốt, mới có thể nhìn ra ngay Chu Thắng là kẻ gian trá.”

Những thương nhân và bách tính theo chân Lục Gia đi cáo trạng lần này đều không ngờ sự việc lại được giải quyết thuận lợi đến vậy.

Dù sao thì những chuyện Chu Thắng đã làm đều trực tiếp gây tổn thất cho họ, vậy mà hắn không ngờ nàng lại suy nghĩ cho mình sao?

Hà Khê và Đường Ngọc hớn hở tiến lên, chắp tay thi lễ:

Quách Dực kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ trước mặt.

“Làm gì có chuyện đó.”

“Đại nhân, thực ra chúng ta cũng chỉ muốn hả giận một chút, chưa từng hy vọng thực sự có thể g·i·ế·t hắn.

Sao ta lại cảm thấy ngài ấy có phần thiên vị chúng ta nhỉ?”

đại tôn tử nhà họ Quách này là một vị quan tốt, không hề đi lệch đường.

Ánh mắt Quách Dực thoáng ngưng lại, hắn xòe tay ra, hỏi lại:

Tuy vậy, nàng cũng chẳng lo lắng—

Ngài cũng không dễ dàng gì, an toàn vẫn là quan trọng nhất.”

Nàng hơi nghiêng đầu, tiếp lời:

Chú c·h·ó vàng nhỏ nằm dưới chân hắn, thỉnh thoảng lại vẫy đuôi.

Vụ án này quả thực là chưa từng có tiền lệ, thuận lợi vô cùng!”

“Công tử!

Quách Dực: “…”

Lúc này, một hộ vệ bên cạnh Quách Dực bước đến, cung kính nói:

Công đường phía sau?

Nước lũ ngấm vào móng nhà, sau vài ngày có thể gây sụp đổ—chuyện này đã từng xảy ra không ít.

Lục Gia thở dài:

Lúc đoàn người cáo trạng đi được nửa đường, Hà Khê và Đường Ngọc đã đến huyện Sa Loan.

Quách Dực ngẩng đầu:

Quách Dực nghe vậy, sắc mặt có chút cứng lại.


“Cô nương hình như rất am hiểu quan trường đấy nhỉ?”

Nghe tin Thẩm Khinh Chu về và vụ kiện đã thắng, bà lập tức bảo Tạ Nghị và Lý Thường đi giúp đỡ hàng xóm cùng các cửa hàng lân cận, còn mình thì vội vã chạy về nấu cơm cho hắn.

Nếu không có họ, chúng ta đâu thể dễ dàng thắng kiện như vậy?

Quách Dực ra hiệu cho mọi người đứng dậy, rồi để tri phủ ra mặt đảm bảo sẽ sắp xếp ổn thỏa tình hình thiên tai ở huyện Sa Loan và trấn Lạc Khẩu.

Hắn thu lại biểu cảm, trầm giọng nói:

Lục Gia cũng cúi đầu hành lễ theo.

“Đại nhân anh minh!”

Nhưng chính vì thế, họ lại không nắm thực quyền, có thể làm được quá ít việc.

Nếu đại nhân có chuyện gì, xin cứ nói thẳng.”

Chu Thắng phạm vào tội lớn như vậy, dù không có vị Khâm sai đại nhân này lên tiếng, tri phủ cũng chắc chắn sẽ tìm mọi cách xử lý hậu quả, nên việc này không cần quá lo lắng.

Lục Gia nhìn theo bóng dáng Chu Thắng bị áp giải đi, rồi thu lại ánh mắt, lặng lẽ quan sát Quách Dực đang nói chuyện với tri phủ, dường như đang suy tư điều gì.


Khâm sai đại nhân là người công chính nghiêm minh!

“Đại nhân chẳng lẽ muốn đào góc tường của ta sao?”

Cô gái này!

Thu Nương đã tất bật cả buổi sáng, cuối cùng cũng xử lý xong xuôi.

“Tạ cô nương, đại nhân nhà ta muốn hỏi thêm một số chi tiết trong vụ án, mong cô nương đi theo một chuyến.”

“Ta chỉ là quan tâm đến dân tình mà thôi.”

“Hai vị hộ viện và vị quản gia nhà cô nương thật có bản lĩnh!

Mặc dù đã thẩm định ra tội trạng của hắn, nhưng chắc hẳn đại nhân cũng không dễ làm đâu nhỉ?”

“Hai vị hộ viện của cô nương lần này lập công không nhỏ.

“Chuyện đó không thể nào.

“Bọn ta là thương nhân, giao tiếp nhiều, nghe được vài câu chuyện vặt vãnh thôi.”

Lục Gia nhún vai, rồi cười cười: “Ta còn nghe nói, trong nhà đại nhân có một tiểu hài tử phải không?”

Nói đơn giản, định tội thì dễ, nhưng chỉ định tội mà không xử phạt thì có ích gì?

Bọn họ lĩnh bổng lộc bao nhiêu?”

Nhưng kiếp trước, nhà họ Quách lại chịu thảm cảnh quá lớn.

“Nói mới nhớ, ngài ra ngoài lâu như vậy rồi, không nhớ tiểu oa nhi nhà mình sao?”

Bên kia, Lưu Hỷ Ngọc đã dẫn đầu quỳ xuống, hô vang:

Sau này phủ nha nhất định sẽ xử lý thỏa đáng, cô nương không cần lo lắng.”

Lưu Hỷ Ngọc thấy nàng ra liền vội vàng gọi lên xe lừa.

Lúc trước, khi Chu Thắng túm lấy vạt áo của Quách Dực, hắn đã nói gì, Lục Gia không nghe thấy.

Mọi chuyện đã xong, Chu Thắng đã vào ngục!”

Quách Dực ung dung nhấp một ngụm trà.

Dù mấy cửa hàng nhà họ Tạ không bị thiệt hại quá lớn, nhưng cũng không dám chủ quan.

Nếu không có nhà họ Nghiêm và nhà họ Liễu ngăn cản, với những tội lỗi mà Chu Thắng phạm phải, chém mấy lần đầu cũng đủ.

Vậy mà ngài ấy lại tin tưởng chúng ta như vậy, không hề nghi ngờ chuyện chúng ta vu cáo.

Dù chứng cứ có đầy đủ đến đâu, theo lý thì cũng phải thẩm vấn ngay tại công đường một phen.

“Lời này ngài đã nói trước đó rồi, đa tạ đại nhân vì dân làm chủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Không thì sao?”

Hắn khẽ hắng giọng, rồi ngồi xuống, cố giữ vẻ uy nghiêm:

Thẩm Khinh Chu bẻ một miếng khoai lang, đưa cho chú c·h·ó nhỏ:

“Bách tính huyện Sa Loan lần này chịu khổ không ít. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vậy thì lúc này, có những cái giá không đáng để đánh đổi.

Chắc chắn hắn sẽ lôi kéo chỗ dựa phía sau ra để giằng co với Quách Dực.

Bề ngoài thì dịu dàng mềm mỏng, nhưng sao vừa mở miệng đã thẳng thắn như thế?

Các thương hộ và bách tính toàn huyện đều đang dọn dẹp bến tàu.

Mọi người vẫn còn chìm trong niềm vui vì thắng kiện, trên đường về đều hớn hở trò chuyện.

Lục Gia thò đầu nhìn quanh tìm Hà Khê và Đường Ngọc, nhưng không thấy bóng dáng họ đâu.

Từ khoảnh khắc Quách Dực không chút do dự muốn bắt giữ Chu Thắng, nàng đã chắc chắn một điều—

Cô nương này đúng là kín miệng, không dễ đối phó chút nào.

Lúc Hà Khê và Đường Ngọc đến nhà họ Tạ, Thẩm Khinh Chu đang ngồi dưới mái hiên, nhàn nhã ăn khoai lang nướng thơm phức.

Lưu Hỷ Ngọc nghe vậy, không phản bác nữa.

Nhà họ Quách thuộc phái thanh lưu, là bậc chính nhân quân tử.

Quách Dực biết rõ sau lưng chuyện này hẳn có Thẩm Khinh Chu chỉ điểm, nhưng hắn muốn biết vì sao Hà Khê và Đường Thập lại chọn giúp cô nương này.

Lục Gia nhìn thoáng qua cửa sau công đường, tinh thần lập tức phấn chấn, khẽ gật đầu với Lưu Hỷ Ngọc, sau đó theo hộ vệ đi vào hậu viện.

Rõ ràng có thể ngồi xuống, vậy mà Quách Dực lại đứng yên đó, từ khi Lục Gia bước vào đến lúc nàng dừng lại trước mặt hắn.

Sau một đêm và thêm một buổi sáng nỗ lực, dòng nước lũ cuối cùng cũng chảy ổn định về hạ du.

“Họ Chu kia quan chức tuy nhỏ, nhưng thế lực phía sau lại lớn.

Lục Gia cười hì hì hai tiếng:

hai người có thể xuất quỷ nhập thần ngay trong quan phủ, thì có gì đáng bận tâm chứ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nàng ấy đâu?”

Lục Gia hận nhà họ Nghiêm đến tận xương tủy, còn hạng cặn bã như Chu Thắng thì c·h·ế·t cũng đáng.

Miếng khoai lang dừng lại ngay trước mõm con c·h·ó nhỏ.

Ngay cả hình phạt roi dọa nạt cũng nhờ ngài ấy đến kịp thời mà miễn trừ.

“Đại nhân Quách giữ Tạ cô nương lại ở công đường, đang trò chuyện, chắc lát nữa sẽ về thôi.”

Các phú hộ và bách tính vì cùng nhau hợp sức chống lại tham quan mà chưa bao giờ hòa hợp đến thế, quả là hiếm có.

“Chu Thắng thực sự sẽ bị chém ngay lập tức sao?”

Nhưng hết lần này đến lần khác, hắn lại có người che chở, chỉ dựa vào một mình Quách Dực, chuyện này thật khó xử lý.

Thẩm Khinh Chu ngẩng đầu, nheo mắt:

Khi lui ra khỏi công đường, ai nấy đều hớn hở, khó che giấu niềm vui.

Huống hồ, kiếp trước, dù bao nhiêu người dốc sức lật đổ phe Nghiêm đảng, nhưng sáu năm sau vẫn bị Nghiêm Thuật bẻ ngược cục diện.

Lục Gia nghe xong, nhướng mày cười nói:

“Nếu đại nhân không nói trước, vậy dân nữ xin được hỏi một câu.”

Lưu Hỷ Ngọc hạ thấp giọng, tiếp lời, “vị Khâm sai đại nhân này cũng thật thú vị.

Lưu Hỷ Ngọc cũng hào hứng nói với Lục Gia:

“Họ nói chuyện gì vậy?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc Lục Gia rời khỏi nha môn, trời vẫn còn âm u, xem ra sắp mưa.

Hắn vốn nghĩ nàng sẽ nghiến răng nghiến lợi, quỳ xuống cầu xin mình nhất định phải đưa Chu Thắng ra pháp trường.

Lục Gia khẽ nói:

Nhưng từ biểu cảm của Quách Dực, nàng có thể đoán được đôi phần.

Chỉ cần quan phủ có thể vỗ về bá tánh, khiến bọn họ sau này không phải chịu cảnh tai họa như vậy nữa, hiện tại ta cũng đã mãn nguyện rồi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 77: Ngài không muốn bồng bế hài tử sao?