Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6: Tuyệt Đối Không Để Hỏng Việc!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Tuyệt Đối Không Để Hỏng Việc!


“Trông chừng cẩn thận, nhất là ban đêm, tuyệt đối không để xảy ra sai sót!”

Không ngờ lại chính là bạn thân của hắn, Lý Thường.

“Sao lại nhắc đến chuyện đó vào lúc này?”

“Đòi nhiều quá, bọn chúng có trả nổi không?

Trong khi đó, Trương Thu Nương cũng nhận một mẻ gia công ô dù, đang ở nhà quét dầu lên khung dù, không cần ra ngoài.

“Tạ Nghị, trước tiên dời đống rơm trong sân đi một chút…”

Kiếp trước, nàng mất hai tháng đi đường về nhà, rồi thêm hai tháng nữa Lục Giai mới trở lại kinh.

Mọi người đều vui mừng thay Trương Thu Nương, hàng xóm cũng lần lượt ghé qua thăm nom.

“Đánh c·h·ó.”

Không cho bà ta xem, bà ta biết điều chắc?

Hai người vừa th* d*c vừa nói:

Nha hoàn cũng bồi thêm một câu:

“Vừa mới đây!”

Nhìn vào, ai cũng thấy Lục Giai không cần dựa vào ai cũng có tương lai rực rỡ.

Tạ Nghị tức giận đến mức đá đổ cả đống củi trong sân.

“Nếu dễ đối phó như vậy, bà ta còn đến tận nhà đánh nàng sao?

Lúc nàng ba tuổi, Lục Giai được thăng lên làm Lễ Bộ Thị Lang.

Không lâu sau, nha hoàn thở hổn hển chạy vào báo:

Nha hoàn co rụt cổ, cúi đầu rời khỏi phòng.

Lục Gia cầm khăn lau tay, nhìn Trương Thu Nương một cái.

“Thật ạ!

“Tại sao?”

Hà thị lập tức hoảng hốt, tay đang chỉnh tóc cũng khựng lại:

“Thế thì càng tốt!”

“Hồ đồ!”

Sau khi Lý Thường rời đi, Trương Thu Nương vừa vặn bước đến, nhìn cảnh tượng trong sân mà khó hiểu:

“Trốn?

Trương Kỳ sải bước vào cửa, vừa thấy vết đỏ trên mặt vợ, hắn liền hỏi ngay:

Tưởng thị tìm nàng làm gì?

“Chúng ta tìm được Lý Nhị ở đầu phố.

“Ta lập tức sai người theo dõi bọn chúng!”

“Nàng từng thấy bà ta nhường bước cho ai chưa?

“Con không về!”

Bản thân Lục Giai nổi tiếng từ nhỏ, hai mươi tuổi từ Hàn Lâm Viện Biên Tu thăng lên Lễ Bộ Lang Trung, hai mươi ba tuổi nhờ tài văn chương xuất sắc mà được Hoàng đế để mắt tới, đích thân điểm làm Lễ Bộ Thị Lang.

Lục Gia tỉnh dậy sớm hơn đời trước một ngày, nhờ vậy Tạ Nghị kịp thời ngăn chặn Trương Thu Nương bị thương.

Nếu Tưởng thị chưa sai người đến tận cửa, vậy có nghĩa là bọn họ vẫn chưa xác định chính xác nơi ở của nàng.

Đi ngay đi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Về phần vị phụ thân gian thần này, nàng thật sự khó đánh giá.

“Không phải lúc?

Nàng đường đường là đại tiểu thư của Lục gia, cớ gì phải nhường gia tộc cho kẻ khác?

Đã tìm đến tận Tầm Châu, mối hận cũ này sao có thể không tính toán rõ ràng đây?

“Hay lắm!”

Lý Thường cũng gọi một tiếng “Tỷ”, rồi nói:

“Vậy thì phiền ngươi giúp ta truyền lời cho Lý thúc một chuyện nữa.”

Khi nàng nghịch ngợm, ông sẽ vội vã bẻ một cành cây dọa nàng.

“Ngươi nhìn kỹ chưa?

Nhưng khi có khách đến, ông lại lập tức đổi sắc mặt, từ nghiêm khắc biến thành tươi cười tiếp đón.

“Chuyện này xảy ra lúc nào?”

Tên khốn đó vừa nghe tỷ tỉnh lại, hai mắt sáng rỡ như đèn lồng!

Ta đã nói chuyện trước với ông ấy rồi.”

Sau khi sinh Lục Anh, Tưởng thị bận rộn chăm con, còn Lục Giai thì quanh năm công vụ bận rộn, hai vợ chồng xa cách, liên tục vài năm không sinh thêm đứa nào.

Khi còn nhỏ, Lục Gia và vị phụ thân gian thần này vẫn còn khá hòa thuận.

“Nếu không muốn chạy trốn, thì mua giày và hỏi giấy thông hành làm gì?!”

Lục Gia cười:

Lục Gia nhìn Trương Thu Nương, rồi bước ra ngoài.

“Nếu bọn họ đã quyết tâm nhắm vào con, không dùng được cách quang minh chính đại, thì sẽ giở trò ngấm ngầm.

“Thái thái đứng hàng trưởng nữ, mà đại nương tử lại bị xem thường như vậy, đúng là quá đáng.

Nhưng ta sợ Lý Nhị từng gặp ta, nếu ta ra mặt thì dễ bị lộ sơ hở, nên ta để Lý Thường mặc bộ quần áo này đi truyền tin thay.”

Trước khi bị Tưởng thị vứt bỏ, Lục Gia từng là đại tiểu thư của Lục gia, được cưng chiều như trăng trên trời cao.

Sau khi nàng trở về kinh, chính hắn ta là kẻ được Tưởng thị phái đến giám sát nàng ngày đêm, viện cớ là để bảo vệ nàng.

Hà thị cười lạnh, chống nạnh:

Chính vào thời điểm Lục Giai đến Lạc Dương điều tra vụ án, Lục Gia bị vứt bỏ.

“Nhưng không làm ở bến tàu, cha ngươi không nói gì chứ?”

Hà thị cũng bấn loạn:

Nàng mất mẹ từ trong tã lót, nhưng phụ thân nàng, Lục Giai, không để nội tổ phụ nuôi nấng mà tự tay nuôi nàng bên mình.

Nó mà dám trốn, ta lập tức bắt nó trói vào kiệu hoa, khiêng thẳng đến giường của Lý Nhị!”

Mụ lập tức sai người trèo lên tường phía Tây, nghe ngóng tình hình Tạ gia.

“Nhưng mà… dường như đại nương tử chỉ đòi ba trăm lượng bạc thôi?

Chờ đến khi nào mới là lúc?”

Chỉ trong một buổi, cả xóm trên ngõ dưới đều biết Lục Gia đã tỉnh lại.

Nghĩ đến đây, nàng càng thêm chắc chắn:

Bây giờ nghĩ lại, nếu Tưởng thị đã có thể sai người tìm đến Tầm Châu, thì có nghĩa là ngay từ đầu, bà ta vẫn luôn nắm giữ một số manh mối về nàng.

“Thấy rõ là hắn còn muốn gây chuyện với tỷ!

Trương Thu Nương đứng bật dậy, giọng nói đầy lo lắng:

Nhưng sau này, chính ông lại âm thầm chăm lo cho Trương Thu Nương và Tạ Nghị suốt ba năm, cũng là người giúp nàng và họ khôi phục liên lạc.

Vậy mà không ai ngờ, ông lại vui vẻ cưới Tưởng thị, rồi dần trở thành một phần của phe cánh Nghiêm Tụng, cuối cùng biến thành “tiểu gian thần” trong mắt thiên hạ.

“Trần đại phu cũng nói, chỉ cần dưỡng thêm một, hai ngày nữa là hồi phục hoàn toàn!”

Không lâu sau đó, Tưởng thị, nghĩa nữ của Nghiêm Tụng – Nội Các Thủ Phụ, được gả cho ông.

“Chuyện tỷ dặn ta làm, ta đã thu xếp ổn thỏa rồi.

Lục Gia biết hai người này thân thiết như huynh đệ, huống hồ Lý Thường lớn hơn Tạ Nghị hai tuổi, thể trạng cũng vạm vỡ hơn, có hắn giúp đỡ chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh!

Sau đó, Trương Thu Nương ra chợ mua thuốc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Sao nàng lại đánh nhau với đại tỷ?

A nương cũng có việc cần làm đấy!

“Ta đã xin nghỉ việc ở bến tàu hôm nay để đến giúp các người!

Mà những lúc ông vắng nhà, người tiếp quản nàng chính là Tưởng thị.

“Hơn nữa, bà ta còn đến huyện nha hỏi thăm về giấy thông hành!”

“Ta mà không bắt được nó, thì ta uổng làm đại nương tử của Trương gia!”

Mà quan trọng hơn, lúc này Lục Giai cũng không có mặt trong triều đình.

Về, tất nhiên là phải về.

Hà thị vội hỏi:

“Ba trăm lượng còn khiến chúng đắn đo, nếu đòi một, hai ngàn lượng, bọn chúng sẽ giở trò ăn vạ mất!”

Nô tỳ tận mắt thấy nàng đi lại dưới hiên nhà!”

“Không sao!

“Đến lúc đó, dù nhà con ở kinh thành có nhận được tin, cũng không kịp cứu con đâu!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Bà ta biết trong tay chúng ta có nhược điểm của bà ta, nếu Lục Gia trốn mất thì sao?”

Chương 6: Tuyệt Đối Không Để Hỏng Việc!

Vậy nên, hai mẹ con thừa thời gian để “chăm sóc” cho bệnh nhân vừa khỏe lại là Lục Gia.

Dù mới đi vài bước đã phải nghỉ, nhưng trông có vẻ không sao cả.

Hà thị nghiến răng, đập mạnh xuống bàn:

Trương Kỳ giận đến mức giọng nói cũng cao vút:

Ông là người rước Tưởng thị vào cửa, cũng là người gián tiếp hại nàng.

Khi thì đi giám sát vận chuyển lương thực mấy tháng, khi thì kiểm tra tiến độ xây dựng hoàng lăng mười ngày nửa tháng.

Chỉ để thay Lục Anh xuất giá ư?

“Đúng lúc con có chuyện muốn bàn với người.

Lý Nhị luôn dẫn theo đám lâu la, ta sợ một mình Tạ Nghị không xoay sở được.”

Khi nàng trở về, ông đã không thể bảo vệ nàng khỏi âm mưu thế thân của Tưởng thị.

Vừa bước đến hiên nhà, nàng lại quay lại báo:

Nhưng nàng không ngờ rằng, sau mười năm, bà ta vẫn còn tìm kiếm nàng!

“Trong tay bà ta có tờ giấy đó, nếu gây chuyện lên đến huyện nha, chúng ta không thể cãi lý được!

“Đại nương tử!

Kiếp trước, Lục Gia tự mình quay về Lục gia, hoàn toàn không biết còn có chuyện này!

Vừa lúc đó, Tạ Nghị chạy đến cổng sân, trên tay cầm một bộ quần áo vải thô, sau lưng còn có một thiếu niên khoảng mười ba, mười bốn tuổi—

Nhưng mục đích của Trương gia và Lý Nhị đối với nàng, đối với Tạ gia, thì vẫn chẳng thay đổi chút nào.

“Đại lão gia đến rồi!”

Nếu Hà thị đã dám nói lời độc địa với Trương Thu Nương, lẽ nào mụ ta lại ngu ngốc chờ đợi? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trương Thu Nương nóng nảy:

Mụ soi gương thấy gương mặt mình vẫn còn sưng, lại giận đến nghiến răng nghiến lợi, chửi mắng một trận.

Tưởng thị vứt bỏ nàng, món nợ này, đời này không thể không đòi lại.

Nói xong, nàng ghé sát tai Lý Thường, thì thầm dặn dò vài câu.

Thật sự có thể đi lại?”

“Trương gia có tiền có thế, Hà thị là loại chuyện gì cũng dám làm!

Biểu tiểu thư thật sự đã tỉnh!

“Sao lại cho bà ấy xem tờ giấy kia?

“Ngươi biết cái gì?!

“Chưa phải lúc.”

Bên phía Trương gia, dấu tay đỏ ửng trên mặt Hà thị vẫn chưa lặn đi.

Hà thị trừng mắt quát:

Tỷ!”

Bây giờ lại có thêm chuyện này, làm sao nàng có thể bất cẩn được?

“Hừ!

Nhưng dù sao, ông cũng ít khi ở nhà.

Trương Kỳ thúc giục:

Lục Gia nghe vậy, nghĩ ngợi một lúc rồi nói:

Hôm nay, Tạ Nghị vốn cũng định đi làm, nhưng vì trời xấu nên hắn được nghỉ.

Đột nhiên, mụ nghe được tin Lục Gia đã tỉnh, cơn giận trong lòng liền tan đi một nửa.

Ban đầu, Lục Gia và Tưởng thị không can thiệp vào nhau.

“Còn đợi gì nữa?

Lục gia là thế gia quan lại lâu đời, nội tổ phụ của Lục Giai từng là danh thần.

“Quả nhiên là hắn.”

Còn Quách gia, tên thật là Quách Lộ, là con c·h·ó trung thành bên cạnh Tưởng thị.

Khi rảnh rỗi, ông thường đặt nàng lên đầu gối, đọc thơ văn cho nàng nghe.

Lục Gia vừa nghe xong, liền cười lạnh, thản nhiên ngồi trở lại:

Nếu không phải ta biết không thể hành động l* m*ng, ta đã lao vào đánh hắn một trận rồi!”

“Các ngươi đang bàn bạc chuyện gì vậy?”

“Nếu thật sự để bọn chúng trốn được, thì chúng ta sẽ mất trắng cả vốn lẫn lời!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đến khi Lý Thường bảo rằng Trương gia muốn hắn lén đến Tạ gia vào ban đêm gặp tỷ, hắn vui mừng đến mức suýt nhảy ba trượng lên trời!”

Khoảng giữa trưa, lúc mặt trời đã ngả về Tây, Tạ Nghị mời được đại phu Trần lão đến xem bệnh cho Lục Gia.

Khi đó, nàng không hiểu thế nào là “gian thần”, chỉ biết rằng cha nàng rất bận rộn, yêu sách vở, giỏi thay đổi sắc mặt.

“Cái huyện Sa Loan này là địa bàn của Trương gia!

Hai mẹ con vừa nói đến đây, ngoài sân vang lên tiếng gọi của Tạ Nghị.

Trời đổ mưa, công việc ngoài bến tàu đều bị đình trệ.

“Tỷ?

Có phải quá rẻ rồi không?”

“Chỉ cần nó tỉnh, việc gả chồng sẽ không còn là vấn đề!

Nó trốn đi đâu?”

“Là một nam nhân gầy cao, khoảng ba mươi tuổi, bên này có một nốt ruồi—” Bà chỉ vào góc trán trái, “Hắn để râu ngắn, mọi người gọi hắn là Quách gia.”

Trương Kỳ tức giận đến mức đập bàn ầm ầm:

Nói rồi, nàng khoác tay mẫu thân, cười híp mắt:

“Nàng có biết không, lúc bà ta đi mua thuốc, đã mua mấy đôi giày nữ, toàn bộ đều đúng cỡ của Lục Gia!

“Đợi con chuẩn bị sẵn sàng đã.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Tuyệt Đối Không Để Hỏng Việc!