Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Thanh Đồng Tuệ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Muốn Xem Kịch Hay!
Nực cười!
Bà ta nói thật sao?
“Ngươi đừng có lấp l**m!
Hai mắt bà rực lửa, một tràng mắng chửi đã trào lên cuống họng, nhưng đến lúc mở miệng thì lại nghẹn lại sau kẽ răng.
Tạ Nghị mím môi, nặng nề gật đầu.
Chỉ đến khi đã bước vào cửa nhà mình, Tạ Nghị mới thả tay, vừa thở vừa lau mồ hôi, hỏi:
“Bà nói là được chắc?” Hà thị cười lạnh, từng bước ép sát,
Sau đó, nàng thì thầm dặn dò mấy câu.
Từ ngày bị gả vào nhà họ Nghiêm, nàng đã luôn tìm cách rời đi.
“Một đứa con gái không rõ lai lịch, ăn của nhà ta, mặc của nhà ta, nhà ta bị các ngươi lừa gạt bao nhiêu năm nay, chịu thiệt đủ rồi!
Mặt nạ của người nọ được chế tác từ bạc ròng sáng lóa, mái tóc hơi rối nhưng đen như mực.
Rõ ràng trước đó nàng đã gửi thư, nói rằng chậm nhất trước tiết Thanh Minh nàng nhất định sẽ thoát khỏi nhà họ Nghiêm, trở về đoàn tụ cùng bọn họ.
Tạ Nghị nhìn nàng một cái, lại quay sang nhìn nội viện, dậm chân mấy cái rồi chạy đến:
“Nương!
Nàng lau tay, định vào hậu viện xem mẫu thân.
Nàng đứng suy nghĩ một lát, rồi quay sang Tạ Nghị:
“Một kẻ ngoại lai như nó dựa vào đâu mà tiêu tiền nhà chúng ta?
Kịch hay, chuẩn bị mở màn rồi!
Năm nàng năm tuổi, nàng bị bỏ rơi.
Sau đó, nàng chuẩn bị thêm một đĩa nhỏ dưa cải cay ướp dầu, rồi bưng cả khay về hậu viện.
Sớm biết như vậy, trước khi c·h·ế·t, nàng đã không cần phải tiếc nuối cái bọc hành lý đó nữa.
A nương tức lắm!
Dù có thế nào, con bé cũng là con gái của Trương Thu Nương ta!
Trương Thu Nương lảo đảo mấy bước, may có Tạ Nghị đỡ lấy mới đứng vững.
Lục Gia híp mắt: “Giấy nợ?”
Lục Gia uống nước, ăn hết bánh, lại nằm nghỉ một lát, sức lực dần dần hồi phục.
Vậy nên, có được nhược điểm này trong tay, bọn họ bắt đầu trắng trợn t·ố·n·g· ·t·i·ề·n, thậm chí còn muốn bán nàng cho Lý Nhị để gây sức ép?
Ngoài sân, giọng hô to của Tạ Nghị cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng.
Nàng không ngờ sau khi liều mạng kéo Tưởng thị cùng c·h·ế·t, linh hồn nàng lại quay về cơ thể của chính mình năm mười lăm tuổi!
Sau khi nghe xong, Tạ Nghị trố mắt nhìn nàng, ánh mắt như thể vừa thấy một con quỷ La Sát.
Khoác áo hồ cừu đáng giá mấy trăm lượng bạc đi g·i·ế·t người, chẳng lẽ để tiện chém đầu nhanh hơn?
“Còn không, thì ngoan ngoãn gả nó cho nhà họ Lý đi!”
Giày trên chân gần như mới tinh, thêu chỉ bạc tinh xảo, còn đôi bàn tay thì thon dài, hồng hào, trên ngón tay còn đeo một chiếc nhẫn ngọc.
“Xem kịch.” Nàng nhếch môi nhìn hắn, “Lấy được quần áo, ngươi lập tức đi báo tin cho Lý Nhị, nói ta đã tỉnh.”
“Tỷ đừng đi!
“Bớt nói bậy đi!” Trương Thu Nương trừng mắt,
“Ta nhớ Lưu thẩm, mẹ của Lý Thường, đang làm việc trong Trương gia đúng không?
Nếu không trả, ta cũng sẽ lên huyện nha kiện một trận!
“Dù có nuôi ai đi chăng nữa thì cũng là cha ta mời ta về, tiền do ông ấy quản, liên quan gì đến các người?”
Nói xong, bà hất tay áo, xoay người đi thẳng.
“Chỉ cần nó không phải cháu gái của Trương gia, thì số tiền này là nhà ta bỏ ra giúp nó, phải trả lại cho chúng ta!”
“Còn không phải sao?
Nàng cần tích lũy đủ sức mạnh, sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa rồi quay lại kinh thành, tính toán từng món nợ với Tưởng thị!
Trương gia nuôi gia đình Tạ gia các người còn chưa đủ, giờ lại phải nuôi cả thứ không rõ lai lịch?”
Lục Gia không khỏi cảm thán: “Thời buổi này, ngay cả thích khách cũng phải ăn mặc xa hoa thế sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trương Thu Nương quay đầu, phì một tiếng:
Lục Gia nghe nói Trương Thu Nương không bị thương, lúc này mới yên tâm.
Mụ nói trôi chảy không chút do dự, không biết đã tính toán bao nhiêu lần trong đầu.
Nó có phải do ta sinh hay không, các người cũng đừng hòng nhúng tay vào!”
“A nương!”
Tạ Nghị vội kéo tay nàng:
“Nếu không có tiền thì phải thế chấp nhà cửa, mà không thế chấp thì… tỷ phải gả cho Lý Nhị!
Nếu các ngươi dám động vào nó, ta liều mạng với các ngươi!”
Chương 4: Muốn Xem Kịch Hay!
“Không nói nhiều, mỗi năm tiêu tốn mấy trăm lượng bạc, tám năm cộng lại cũng phải vài ngàn lượng!
Ánh mắt Lục Gia tối sầm: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Trên huyện tất nhiên còn lưu trữ văn thư năm đó, đến lúc đó xem ai là người nói dối!
Hà thị đuổi theo, chặn trước mặt bà:
Trên người hắn vận áo khoác lông chồn thượng hạng, bên trong là trường bào gấm đen thêu mây.
Tạ Nghị đứng thẳng người: “Tỷ định làm gì?”
“Nằm mơ đi!
Nàng lấy một chiếc khay tre, múc một bát khoai môn vừa hấp chín, rắc thêm một lớp đường mỏng bên trên.
Vậy tại sao bọn họ lại dành thời gian bày ra chuyện này?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại… Nếu chỉ vì phát hiện ra bí mật thân thế mà ép nàng trả bạc hoặc gả đi, thì đúng là chuyện bé xé ra to rồi.
“Không phải bọn họ chỉ nói chơi đâu, a nương tức đến nỗi mất luôn khí thế rồi.”
Tạ Nghị không nhịn nổi nữa, dậm chân kể lại hết những gì đã nghe.
Trương Thu Nương còn định xông lên cãi lý, nhưng Tạ Nghị thấy đám bà tử bên cạnh Hà thị lăm le xông vào, vội nửa kéo nửa đẩy bà rời khỏi Trương gia.
Cũng chính trong mười năm sống tại Tạ gia, nàng mới có được quãng thời gian hạnh phúc nhất trong đời, dù nghèo khổ nhưng tràn đầy ấm áp.
Hóa ra bọn họ đã đoán được nàng không phải con ruột của Tạ gia?
— Phải rồi, tên thích khách đeo mặt nạ kia, không biết có trốn thoát thành công không?
Chúng ta coi nó như tiểu thư khuê các, ăn mặc gấm vóc lụa là, mỗi tháng có tiền tiêu vặt, hệt như con gái ruột trong nhà!
“Lời c·h·ó sủa mà ngươi cũng tin?
Mãi đến khi nàng trừng mắt quát một tiếng, hắn mới xoay người chạy đi.
Nàng đã sống trong kinh thành sáu năm, nhưng hiếm khi ra khỏi cửa.
Là đứa con gái được Tạ gia cưu mang, sau khi biết tin dữ, nàng sao có thể tiếp tục sống an phận trong kinh thành?
Kiếp trước, vì bị Trương gia đánh gãy chân, Trương Thu Nương mới lâm vào cảnh khốn khó, làm cho cuộc sống của ba mẹ con càng thêm gian nan.
Tất cả những tủi nhục, bất công mà nàng phải chịu trong kiếp trước, nhà họ Nghiêm là lũ đồ tể, nhưng Tưởng thị mới là kẻ chủ mưu!
Vì vậy, nàng cố ý chọc giận tên cầm thú Nghiêm Cừ, khiến hắn tức giận ra lệnh giam lỏng nàng trong hậu viện.
Nếu không có đôi vợ chồng này, nàng đã c·h·ế·t từ lâu trong rừng hoang.
Ra đến cửa rồi, bà vẫn tức đến mức vừa đi vừa ngoái lại mắng chửi không ngừng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi nghe xong, Lục Gia cười lạnh:
Bỏ trốn khỏi nhà họ Nghiêm, không chỉ vì cái c·h·ế·t của mẹ và em trai.
Nếu dám nói bậy trước mặt tỷ tỷ ngươi, ta đánh c·h·ế·t ngươi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai tháng trước khi quyết định bỏ trốn, nàng nhận được tin dữ rằng Trương Thu Nương và Tạ Nghị đã c·h·ế·t trong cảnh khốn cùng ở Tầm Châu.
Hắn sợ bị ăn đòn, nên không dám kể hết mọi chuyện.
“Thế còn ba trăm lượng này?” Hà thị đập mạnh vào tờ giấy trong tay, giọng lanh lảnh,“Đây là tiền làm thủ tục nhập tịch cho Lục Gia, chứ không phải tiền tiêu vặt đâu!
Nỗi đau khi bị kiếm đâm xuyên ngực vẫn còn như mới, thế nhưng từ cảnh ngõ cụt tuyệt vọng trở về thời điểm này, chỉ như một lần nhắm mắt mở mắt mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vậy mà cuối cùng vẫn không kịp.
Ta đoán đúng mà, a nương và Hà thị lại đánh nhau rồi!
Lục Gia phủi tay áo, nhìn về hướng đông, nơi Trương gia tọa lạc, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt.
Mặc dù Trương gia không phải đại phú hào gì, nhưng kinh doanh cũng không tệ, chắc chắn có nhiều việc cần bận tâm.
“Thế nào mà không liên quan? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nó ăn của Trương gia chúng ta mà lớn lên đấy!”
Vốn dĩ, với tư cách là tôn tức chính thê (cháu dâu chính thất) của họ Nghiêm, nàng không thể vắng mặt trong tang lễ.
Rồi nàng bình tĩnh trở lại phòng bếp.
Tỷ… thật sự—”
“Ba ngày nữa mà không trả đủ ba trăm lượng, thì để căn nhà này thế chấp!
Lục Gia vội bước ra cửa: “A nương về rồi sao?”
Trương gia muốn làm gì nàng, nàng đã hiểu rõ rồi.
Chẳng lẽ chỉ vì muốn gây khó dễ cho nàng?
Nàng nhìn ra cửa sổ, thấy hắn đang hối hả chạy về phía hậu viện.
Ngươi nhờ bà ấy kiếm cho một bộ quần áo của gia nhân Trương gia.”
“Từ khi nó năm tuổi, Trương gia đã nuôi nó đến mười hai, mười ba tuổi!
Hà thị không biết lục đâu ra một tờ giấy, nói… nói là chúng ta thiếu họ ba trăm lượng bạc, bắt chúng ta phải trả!
“May mà tỷ bảo ta đi kịp thời, chậm chút nữa là gậy đã quật vào chân a nương rồi!”
Nhưng đây cũng chính là cơ hội tốt nhất để nàng bỏ trốn!
“Xuất thân của con bé ra sao, chẳng liên quan gì đến ngươi!
Dù bị đánh một trận thừa sống thiếu c·h·ế·t, nhưng chỉ cần đạt được mục đích, nàng không quan tâm!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.