Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Thanh Đồng Tuệ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 334: Hắn thật sự dám làm thật ư?
Thủ đoạn của Cẩm y vệ, thiên hạ ai ai cũng rõ.
Thẩm Truy kể lại hết sức sinh động, đoạn một hơi thuật lại đầu đuôi sự việc.
Phu thê hai người nhìn nhau, Lục Gia cất lời trước:
Thẩm Truy lập tức bị chọc giận, giọng cao vút: “Ta đi!
“Thuộc hạ tuân lệnh!”
“Bích Vân tỷ tỷ, phu nhân có lời…”
Cho nên ngoài chuyện biết Hạ Bình đã khai quật mộ, những việc khác bọn họ vẫn chưa rõ.”
Ngoài ra, người nhà họ Nghiêm cũng đang theo dõi Hạ Bình, nhưng bọn họ chậm hơn một bước, chỉ có thể nấp ở rừng dưới chân núi.
“Nhị công tử đâu? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bên kia, Cận thị nói sẽ trở về lấy thêm y phục, nhưng sau đó vẫn không thấy hồi phủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đêm nay, nhất định phải giám sát chặt chẽ từng động tĩnh.
Thẩm Truy kêu lên: “Không để ta nghỉ ngơi lấy một chút sao?!”
Chẳng phải trên đường sẽ bị người ta trông thấy ư?”
Chỉ biết khi họ xuống núi, vẫn để lại người trông coi mộ địa, đồng thời áp giải kẻ trông mộ nhà họ Cận về nha môn.
Có chuyện rồi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn đưa tay làm một động tác ra hiệu, bảo bọn họ lui về vị trí ẩn nấp.
“Lão gia vẫn ở nha môn, đã có người khác tới bẩm báo rồi.”
Bất luận là ai, chỉ cần không phải loại nhàn rỗi suốt ngày ru rú trong trướng, những thứ này đều thấy mãi thành quen.”
Nào ngờ lần này hắn lại trực tiếp đào mộ của Cận Hoài!
Thẩm Khinh Chu đảo mắt quan sát bốn phía, bèn khẽ bẻ lấy một viên đá nhỏ trên đầu tường, nhẹ nhàng ném vào bên trong sân.
Mà dưới tường hậu viện, đám hộ vệ đã phục sẵn từ lâu cùng với Thẩm Khinh Chu vừa mới tới, dùng ám hiệu ra hiệu cho nhau, sau đó nhẹ nhàng ẩn vào trong bóng tối.
Ngọn đèn lồng chập chờn soi sáng sân viện, hai người nhỏ giọng thì thầm đôi câu, sau đó cùng nhau rời đi.
Kéo dài thêm vài canh giờ cũng không hề gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Xem thử Hạ Bình rốt cuộc đã tâu trình những gì.”
“Chuyện nhỏ!
…
Mà Nghiêm phu nhân đã có chủ ý, bèn vui vẻ ứng đối, khéo léo xoa dịu, khuyên được người về.
Nàng vừa cười vừa hiếu kỳ hỏi: “Bọn họ đem hài cốt xuống núi thế nào?
Nói đoạn, hắn thẳng bước đi ra ngoài.
“Bảo bên Bích Vân tạm thời đình chỉ mọi việc, chờ ta dặn dò thêm.”
“Phu nhân!
Nghiêm Tụng thì còn ở lại, nhưng ông ta xưa nay ngủ sớm, những chuyện trong phủ cũng chẳng buồn nhúng tay, đối với chuyện của Cận thị càng không mảy may hỏi tới.”
Bản đồ ấy đến nay vẫn như khắc sâu trong trí óc hắn, chưa từng quên.
Kẻ trông mộ nhà họ Cận cũng đã bị dẫn về nha môn.
Lục Gia cười khẽ: “Ngươi biết rõ đó là mùi xác thối, vậy mà vẫn điềm nhiên như không?”
“Ngươi lại dẫn người đi theo dõi chặt chẽ động tĩnh bên Cẩm y vệ.
“Bọn họ đi tìm hài cốt của Cận Hoài.
“Hạ Bình ra tay nhanh đến vậy?
Khi Thẩm Truy dẫn người từ trên núi hạ xuống, vừa khéo trông thấy một toán người dưới rừng chân núi đang chạy về phía Nghiêm phủ, bấy giờ mới gia tăng tốc độ hồi phủ, tính ra cũng chỉ mất chưa đầy một khắc.
Hơn nữa, Hạ Bình xưa nay là kẻ khéo co giãn, tra đến một mức độ nào đó, phần nhiều sẽ không truy cứu thêm.
Hạ nhân vội vàng rời đi.
Bọn họ có xe ngựa đợi sẵn trên sơn đạo, thi thể chính là do xe ngựa chở về, nào ai nhìn thấy được.”
“Ngươi lập tức tới Nghiêm phủ trông chừng.
Dựa theo phỏng đoán của Lục Gia, nơi giam giữ Cận thị hẳn chính là địa điểm năm xưa từng giam giữ nàng.
Chương 334: Hắn thật sự dám làm thật ư?
Có tin tức gì, lập tức bẩm báo lão gia và ta!
Trước khi trời tối, hắn đã phái hộ vệ âm thầm lẻn vào tìm kiếm, quả nhiên không sai.
Giờ phút này, toàn bộ trông vào thái độ của Hoàng thượng.”
Gọi cả nhị thiếu phu nhân tới đây!”
Nói về thân thủ, tất nhiên người của phủ Thái úy nhanh nhẹn hơn.
Hắn không sợ đắc tội với người khác sao?”
Bằng không, e rằng bọn ta còn phải hít mùi hôi thối trên núi lâu thêm nữa!”
Nghiêm phu nhân trầm giọng, hít sâu một hơi:
Phát hiện ra hài cốt của Cận Hoài!
Kiếp trước, trước trận chiến cuối cùng, hắn từng một mình xâm nhập hổ huyệt, dò xét tường tận địa thế nội viện Nghiêm phủ.
“Về Cẩm y vệ rồi.
Thẩm Khinh Chu liếc hắn: “Chỗ đó, ta quen thuộc hơn ngươi.”
Hơn nữa mộ phần đều đã được lấp lại, còn có người ở lại trông giữ.
Đúng rồi, tiện đường đưa thêm một phong thư đến chỗ Cao công công, nhờ ông ấy để tâm nhiều hơn tới phía Càn Thanh cung.
Thẩm Truy nói đoạn, cổ thẳng tắp, giọng hùng hồn: “Ta từ sáu tuổi đã theo phụ thân đi tuần biên giới, đừng nói trông thấy xác c·h·ế·t, đến khiêng xác ta cũng từng làm!”
Nhưng trước khi lên núi, đã phong tỏa toàn bộ lối ra vào, bọn tiểu nhân không cách nào vào trong dò xét.
“Tám năm trước, vụ án kia sớm đã bị che giấu sạch sẽ, thế mà vẫn nghĩ ra được diệu kế ‘giấu trời qua biển’, không thể không thừa nhận tâm cơ kín kẽ.”
Ngược lại, Cẩm y vệ đã điều tra đến nước này — với bản lĩnh của Hạ Bình, có thể vững vàng ngồi trên vị trí Chỉ huy sứ suốt mấy chục năm, sao lại không có chút nhạy bén nào?
Cận gia giảo hoạt vô cùng, vậy mà dám đem Cận Hoài chôn ngay trong phần mộ của lão gia tử nhà họ, còn phần mộ dựng bia tên Cận Hoài thì lại chôn một vô danh thi!”
“Bọn họ tra ra điều gì chưa?”
Mặc dù mọi chuyện năm xưa đều đã chuẩn bị chu toàn, nhưng ai dám bảo đảm không có sơ suất?
Nghiêm phu nhân thoáng sững người, đặt kinh thư xuống, bước ra cửa, quả nhiên thấy người được phái đi từ sớm đang đứng chờ bên ngoài.
Nghe đến đây, Thẩm Khinh Chu nhíu mày, liếc nhìn Thẩm Truy: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trên chiến trường, người c·h·ế·t nhiều vô số kể.
Nhà họ Cận lo lắng, tất nhiên cử người tới thăm dò tin tức.
Nếu để hắn nắm được chút manh mối, đó mới thật sự là đại họa!
Rất nhanh sau đó, trong viện truyền ra giọng nói già nua, theo sau là một bà tử mở cửa ló đầu nhìn quanh, chẳng thấy gì khác thường mới quay vào.
Vừa bước vào Bích Ba Các, Thẩm Truy đã không kìm được lớn tiếng reo hò.
Nghiêm phu nhân đứng dưới thềm cửa, hai tay siết chặt thành quyền, thong thả bước qua bước lại mấy vòng, sau đó mới nhấc chân đi về phía hậu viện.
“Phụ thân có thể giữ được chứng cứ Cận Hoài trúng độc, còn tra ra việc pháp y của Đại Lý Tự năm đó bị diệt khẩu, thực sự không dễ dàng.”
“Hạ Bình quả không hổ là tâm phúc của Hoàng thượng, liếc mắt đã nhận ra manh mối.
Giờ đây, ngay trong tiểu viện phía trước không xa — nơi ánh đèn yếu ớt hắt ra ngoài, thấp thoáng bóng dáng nha hoàn thân cận bên Nghiêm phu nhân.
“Hiện tại, Nghiêm Thuật và Nghiêm Lương đều không có ở trong phủ.
Còn bên Cẩm y vệ, cũng phải để mắt, Hạ Bình vừa có được thu hoạch, tất sẽ lập tức tiến cung bẩm báo.
Giọng nói của Nghiêm phu nhân bị nhốt sau cánh cửa phòng đóng chặt.
Thẩm Khinh Chu nghe xong từng lời thì thầm như hơi thở, mắt nhìn về phía xa, nơi có ánh đèn lồng mơ hồ lay động từ chính phòng.
Việc Thẩm Bác đột ngột đứng ra cáo trạng quả thực khó nhằn, song Nghiêm gia trước đó vẫn chưa hề quá để tâm, chỉ vì chuyện năm xưa đã xử lý sạch sẽ, kín không kẽ hở.
“Tin tức của Hạ Bình đã truyền về!
Người trông coi bên phía Cẩm y vệ đã quay lại, nói Hạ đại nhân chiều nay dẫn người tới phần mộ nhà họ Cận!”
Thẩm Khinh Chu quay đầu hỏi: “Vậy còn Hạ Bình bọn họ?
Thẩm Khinh Chu ngừng lại một thoáng, sau đó đứng dậy: “Thôi, Nghiêm phủ để ta đi.”
Lục Gia đang cùng Thẩm Khinh Chu dùng bữa tối, thấy vậy liền buông bát đũa, sai Phất Hiểu vào bếp thêm vài món.
Chờ mọi âm thanh đều lặng xuống, Thẩm Khinh Chu lặng lẽ nhảy khỏi tường, ẩn mình vào góc khuất nơi bóng đen dày đặc.
Hoàng thượng lệnh hắn điều tra, hắn liền thực sự muốn đào ba thước đất mà tra cho tới cùng?
Ta đi là được!”
Tối đến, Nghiêm phu nhân niệm xong một đoạn kinh Phật, nhìn sắc trời đã khuya, định gọi nha hoàn ngoài cửa hỏi giờ thì chợt nghe có người đến bẩm:
Có tra được gì hay không, tạm thời chưa rõ.”
Nghiêm phu nhân nhíu mày, bước qua bậc cửa: “Lão gia biết chuyện này chưa?”
“Cẩm y vệ phong tỏa toàn bộ lối ra vào dưới núi.
Sau khi đội nhân mã của Cẩm y vệ xuống núi, hai nhóm người ẩn nấp ở sườn núi và rừng dưới chân núi cũng lần lượt hướng về phía cửa thành mà phóng đi.
Bọn ta đến sớm, đã mai phục trên núi trước đó.
Là vào cung rồi hay về Cẩm y vệ?”
Nói rồi, bà lại căn dặn:
Nửa ngày kế tiếp, sóng yên bể lặng, không chút động tĩnh.
Nếu Hạ Bình thực sự tìm ra chứng cứ, lại thêm Cận thị bị g·i·ế·t, kích động đến mức người nhà họ Cận làm liều, vậy chẳng phải sự tình càng thêm khó giải quyết sao?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.