Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Thanh Đồng Tuệ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 322: Nhìn Người Kề Gối Bên Cạnh Ngươi
Vậy mà trưởng tử nhà họ Ngô lại đích thân đến xin tha cho Cận Duẫn?
“Con đi hỏi Cận thị xem, rốt cuộc nhà họ Cận gây ra chuyện gì mà khiến phủ tướng quân Long Hổ phải ra mặt cầu tình cho bọn họ?!
Mấy ngày qua, Nghiêm Lương không ngừng theo dõi nhà họ Thẩm, đáng tiếc vẫn chưa có thu hoạch gì.
Đừng để đến lúc bị người nằm gối bên cạnh bán đứng mà vẫn không hề hay biết!”
Giữa bọn họ còn có giao tình sâu sắc?!
Chẳng lẽ Thẩm Thái úy thực sự là bậc thánh nhân sao?”
Phu nhân Nghiêm đập mạnh xuống bàn.
Phu nhân Nghiêm nhíu mày:
Trong khoảng thời gian Thẩm Truy và Hà Khê rời kinh, Thẩm Khinh Chu đã sai người điều tra cặn kẽ toàn bộ gốc gác của nhà họ Cận.
“Ta thấy con nên đi nhiều hơn một chút!
Nghiêm phu nhân ném tờ trạng từ trong tay lên bàn:
Đến khi nghe xong lời của mẫu thân, hắn không thể che giấu nổi vẻ khiếp sợ trên gương mặt:
Chờ đến khi Lục Anh quay lại, Nghiêm phu nhân liền hạ lệnh không cho nàng cùng đám hạ nhân hé nửa lời về chuyện này.
Hơn nữa, tuyến vận chuyển lương thực vốn đã béo bở, bao nhiêu năm qua, tuy nhà họ Cận không nổi bật trong triều đình, nhưng tài sản tích lũy lại không hề ít.
Vậy mà nhị công tử lại chẳng có chút học vấn nào, đến một bài thơ ra hồn cũng không làm nổi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù gì đi nữa, nhà họ Cận xưa nay vốn không có quan hệ gì với nhà họ Thẩm, phu nhân nhà họ Nghiêm không tra ra được chứng cứ, tạm thời án binh bất động cũng là chuyện dễ hiểu.
Tất nhiên, cũng là nhờ bàn tay của nhà họ Nghiêm.
Nghiêm Lương khoanh tay lắng nghe bọn họ bàn luận, nhíu mày hỏi:
“Ta đang hỏi con đây!
“Mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì?”
Sau khi để Lục Anh tiễn khách, bà ta lập tức quay về phòng.
“Nàng ta là người của nhà họ Nghiêm, vậy mà dám ra tay với Tam phòng, con có hiểu nàng ta đang mưu tính gì không?”
“Phu nhân,” hạ nhân đưa đơn kiện bước lên hai bước, hạ giọng nói, “chuyện này của nhà họ Cận vốn không có gì nghiêm trọng, nhưng vừa mới vào nha môn, trưởng tử của tướng quân Long Hổ – Ngô Tĩnh – đã đến đó cầu tình cho nhạc phụ của mình rồi!”
Nhưng nếu nói đến chuyện tư tình riêng tư——”
Một vị thanh khách bước lên, chắp tay đáp:
Trong phòng, có người giang tay ra, ra vẻ bất đắc dĩ.
“Mau gọi Đại công tử đến gặp ta ngay lập tức!”
Trong lúc bà nói, Nghiêm Lương đã nhanh chóng lướt mắt đọc hết nội dung trong trạng từ.
Năm đó, Cận Hoài cùng con trai hắn vì tắc trách mà chịu tội mất mạng, quan chức của nhà họ Cận cũng bị tước bỏ hết.
“Nhị công tử nhà họ Thẩm đã tròn mười sáu, từ sau khi hồi kinh vẫn chưa được phong chức quan, lại còn không chuyên tâm học hành.
Rõ ràng, chuyện này cần thêm một mồi lửa nữa mới đủ cháy bùng lên.
“Nhị công tử sinh ra nơi chiến địa, mẫu thân hắn tám phần là người không có thân phận gì đáng kể.”
Quan trường vốn là vũng nước đục, một vị quan đương chức vướng vào một hai vụ kiện tụng cũng chẳng có gì lạ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghiêm phu nhân hừ lạnh:
Nhà họ Cận có lừa ai khác hay không, chuyện đó chẳng đáng để bà bận tâm!
Từ lúc Lục Gia từ Nghiêm phủ trở về, đã hai ngày trôi qua, vẫn chưa thấy động tĩnh gì từ phía Cận thị, cũng không có tin tức nào truyền đến từ Lục Giai.
Hắn hành lễ rồi hỏi:
“Lần cuối là vào dịp Tết Nguyên đán.”
“Nhà họ Ngô?”
“Thái úy đại nhân mới hơn bốn mươi, đang độ tráng niên, chuyện nữ sắc dù sao cũng khó mà miễn cưỡng…”
Chính phòng của Nghiêm phu nhân yên lặng đến mức không khí như đông cứng lại.
Cửa nhà họ Ngô giờ đây đâu phải ai cũng dễ bước vào?
“Nếu bảo Thẩm Thái úy chưa từng phạm lỗi, có khi lại là thật.
Nghe đến đây, sắc Nghiêm mặt phu nhân lập tức trầm xuống.
Bà ta bây giờ chỉ quan tâm đến chuyện nhà họ Cận có dính líu gì đến nhà họ Thẩm hay không, Cận thị nhắm vào Lục Anh là do bản thân nàng ta, hay thực sự có ý giúp người ngoài đối phó với nhà họ Nghiêm?
Song, nếu là nha môn Tổng đốc vận chuyển lương thực – nơi cách triều đình xa một chút – thì nhà họ Nghiêm cũng chẳng khó để nhúng tay vào.
Chương 322: Nhìn Người Kề Gối Bên Cạnh Ngươi
Nghe vậy, mấy người trong phòng đều ngộ ra: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong hai ngày kế tiếp, bà ta sai quản gia điều tra toàn bộ các mối quan hệ của nhà họ Cận và Cận thị trong suốt một năm qua.
Những tin tức hắn nắm được chẳng qua chỉ là nhà họ Thẩm ngạo mạn, đến mức cả đám hạ nhân trong phủ cũng kiêu căng theo.
Thẩm Thái úy năm xưa vốn là cử nhân tiến sĩ, đại công tử nhà họ Thẩm cũng là bậc tài hoa, văn chương xuất chúng.
“Đại công tử nhà họ Ngô nói với Lưu đại nhân về ‘giao tình sâu sắc’ giữa hai nhà, vậy giao tình này bắt đầu từ bao giờ?!”
“Có gì bất ổn sao?”
Nhà họ Cận địa vị thấp hơn nhà họ Nghiêm, nhưng nhiều năm qua, hắn vẫn giữ bổn phận của một người con rể, mỗi dịp lễ tết đều đến thăm hỏi.
Ngay khi bước vào, Nghiêm Lương đã cảm nhận được bầu không khí khác thường.
Nghiêm phu nhân cau mày xem xét:
Hơn nữa, nghe nói cho đến tận bây giờ, nhị công tử vẫn không được đại công tử coi trọng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù năm đó phụ tử nhà họ Cận bị kết án tội thất chức, nhưng sự tình không nhỏ, muốn trở lại Lục bộ Tam ti làm quan thì không thể nào.
Thanh thế càng lớn, sai lầm cũng khó mà che giấu.
Lúc này, gia đinh ở cửa bước vào bẩm báo:
“Mẫu thân của nhị công tử nhà họ Thẩm rốt cuộc là ai, các ngươi đã từng nghe qua chưa?”
Tướng quân Long Hổ – Ngô Tĩnh, là lão tướng đã theo hầu Thẩm Thái úy nhiều năm, cũng là một trong những thuộc hạ trung thành nhất của nhà họ Thẩm!
“Ngày ngày con ở bên ngoài, liệu có thực sự hiểu rõ những người xung quanh mình không?”
Lúc này, một người khác vuốt râu, trên mặt lộ ra vẻ đầy thâm ý:
Hôm đó, sau khi Lục Gia rời đi, những lời nàng nói đã khiến trong lòng Nghiêm phu nhân dậy lên sóng lớn.
Nghiêm phu nhân đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào hắn:
Nếu người kia chỉ có tư chất tầm thường, liệu có thể lọt vào mắt ông ta?”
…
“Đi tra xem mẫu thân của nhị công tử nhà họ Thẩm là ai.”
Hôm nay, vừa mới trở về từ phòng trên, gia nhân liền đem đơn kiện từ nha môn trình lên trước mặt bà.
Lưu đại nhân còn nói, chính miệng Ngô tướng quân đã thừa nhận, rằng nhà họ Cận có giao tình thâm sâu với ông ta, nhờ phủ nha nể mặt mà nương tay!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngươi đã xác nhận chưa?”
Những chuyện này, nếu xảy ra với một tiểu quan hèn mọn, có khi còn có thể thêu dệt thành vấn đề.
Chức quan này chỉ là tứ phẩm, nhưng quyền lực trong việc vận chuyển lương thực không hề nhỏ.
“Đây là lời Lưu đại nhân trong nha môn cố ý đến báo, không thể sai được.
Nghiêm Lương lập tức thẳng lưng, sắc mặt nghiêm nghị:
“Tướng quân Long Hổ chẳng phải luôn đồng hành với nhà họ Thẩm sao?
Dù gì năm đó ngài ấy suốt ngày chinh chiến bên ngoài, có phạm sai lầm gì thì cũng có thể viện cớ ‘tướng ngoài có quyền không nghe lệnh vua’.
Qua ngày hôm sau, cửa tiệm vàng của nhà họ Cận bị người ta tố cáo vì chế tác trang sức kém chất lượng, trọng lượng vàng bạc không đủ tiêu chuẩn.
“Bao lâu rồi con chưa đến nhà họ Cận?”
Nghiêm Lương thu tay, quét mắt nhìn đám thanh khách một vòng, trầm giọng dặn dò:
Lục Gia không nắm được tin tức từ phía Nghiêm phủ, nhưng may mắn thay, chuyện tra xét nhà họ Cận lại chẳng có gì khó khăn.
Lục Gia bèn chép lại một vài tội trạng gian lận của nhà họ Cận, sau đó ra lệnh xuống dưới.
Nhưng chỉ nửa năm sau, Nghiêm Thuật lại giúp phụ thân Cận thị kiếm được một chức quan trong nha môn Tổng đốc vận chuyển lương thực.
“Đại công tử, phu nhân cho mời ngài đến chính phòng.”
Nghiêm phu nhân hờ hững hỏi:
Nghiêm Lương ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén:
“Nếu nàng ta muốn nhắm vào ta, hay thậm chí là… muốn nhắm vào cả nhà họ Nghiêm thì sao?!”
Mà ngài ấy mới hồi kinh hơn một năm, nếu biết cách che giấu, đương nhiên không dễ bị nắm thóp.
Ngoài phụ thân của Cận thị được bổ nhiệm vào nha môn Tổng đốc vận chuyển lương thực, thì năm ngoái, ca ca của Cận thị cũng được cất nhắc làm chủ sự tại bến cảng Thông Châu.
“Chẳng lẽ nhà họ Thẩm thật sự không có sơ hở nào?
Lại lấy cớ Nghiêm Lương cần ăn chay trong vài ngày tới, nên bảo hắn dọn sang viện bên cạnh ở tạm.
Nhà họ Thẩm còn có một thứ tử mà!
…
“Gan thật lớn!”
Sao lại ra mặt giúp nhà họ Cận?”
“Thẩm Thái úy vốn là tiến sĩ xuất thân, lại dụng binh như thần, tướng mạo uy vũ nhưng phong thái vẫn nhã nhặn, có thể nói là văn võ song toàn.
Nếu có người muốn làm lớn chuyện, hoàng đế cũng có thể dễ dàng đứng ra bảo vệ bọn họ.
“Chẳng phải vậy sao!
Sau khi Ngô Tĩnh được phong Chính nhị phẩm tướng quân, hai người con trai của ông ta cũng lần lượt được phong tướng.
“Mẫu thân nói vậy là có ý gì?”
Nghiêm Lương thoáng khựng lại, đáp:
Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.