Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 31: Ngươi Còn Đến Nữa Không?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 31: Ngươi Còn Đến Nữa Không?


Cho nên, khi nghe những lời dặn dò cẩn thận đến mức phiền phức này, nàng lại không nhịn được mà nhớ đến người cha gian thần của mình—Lục Giai.

Nàng ra ngoài, ông ấy nhất định phải dặn dò từng người một, từ nha hoàn, bà tử, xa phu đến hộ vệ, cứ lải nhải mãi không thôi.

Chỉ có điều, rốt cuộc cuốn sổ sách đó là thế nào?

Trương lão tam nghiến răng nói: “Ta hỏi các huynh, từ khi cửa hàng Trương gia do đại ca quản lý, lợi nhuận cứ liên tục giảm sút.

Hai vợ chồng trưởng phòng tham lam đến mức ngay cả công tiền của đám hạ nhân cũng bớt xén, trước mặt hai phòng bọn họ có khoản lợi nhuận lớn như vậy, làm sao có thể không bòn rút chứ?

Giữ lại hắn, sau này còn có thể rủ đi sòng bạc tiếp.

Dù là cửa hàng cũ hay mới, mọi người đều có phần.

Nhưng không có nghĩa là ông ta không quan tâm đến tiền bạc!

Còn có tiền lo lót quan huyện, giờ lại đang tính chuyện liên hôn với Hạ gia nữa!

Quan trọng hơn là—đại ca và đại tẩu thật sự có đủ tư cách quản lý gia sản không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Các người không thấy xót sao?”

Chỉ cần Trương lão tam đến, lập tức báo ngay cho nàng biết.

Trương lão tam thấy vậy lại càng thêm căm phẫn:

Nhưng thôi, chia như vậy cũng không phải chuyện hiếm trong các gia đình khác.

Chia cửa hàng không phải chuyện nhỏ!

Đúng lúc này, Tạ Nghị như một viên đá bật khỏi ná, từ cửa lao thẳng đến trước mặt nàng, thở hồng hộc hét lên:

Một nam nhân sống sờ sờ, vậy mà lại để bản thân đói đến mức ngất xỉu giữa đường!

Ta muốn phân gia hoàn toàn!

Hơn nữa, phần lớn thời gian ông đều bận tĩnh dưỡng.

“Vậy chúng ta có nên có chút hành động hay không?” Trương lão tam nghiến răng, giọng căm hận, “Ở bến tàu này, làm ăn chẳng khác nào chèo thuyền ngược dòng, không tiến ắt lùi.

Chương 31: Ngươi Còn Đến Nữa Không?

“Nhị ca!

Ông ta không có chí hướng làm ăn, nên vẫn tuân theo quy tắc, không nhúng tay vào việc kinh doanh.

Chưa nói đến chuyện dùng cân âm dương có đúng hay không, nhưng để người khác vạch trần ngay tại chỗ, làm ảnh hưởng đến buôn bán thì nhất định là sai.

Lòng nàng cũng theo đó mà thấp thỏm không yên, vừa đi qua đi lại vừa suy nghĩ, liệu Tần Chu có đang khoác lác hay không.

Trương lão nhị tuy cũng không phải người chí tiến thủ, nhưng ít nhất so với Trương lão tam thì khá hơn một chút.

Còn Tần Chu này, bình thường làm việc gì cũng chậm rãi, nói thêm một hai câu cũng như thể rất tốn sức.

Hay hắn thật sự tự tin về vở kịch tối qua?

Vợ chồng Trương lão nhị cũng đến!

Thẩm Khinh Chu còn đang ngắc ngứ vì câu “giống phụ thân ta” ban nãy, suýt chút nữa hồn bay đến Quỷ Môn Quan.

Ông ta lập tức đứng bật dậy:

“Tỷ tỷ !

Thẩm Khinh Chu nhìn về phía Hà Khê và Đường Ngọc cách đó không xa, hơi dừng lại rồi nói: “Cáo từ.”

Lục Gia nghĩ nghĩ, rồi nhét lại một xấp ngân phiếu vào tay hắn: “Tiền là huynh kiếm được, ta sao có thể nhận hết?

Nhưng cuốn sổ sách bất ngờ xuất hiện gần đây lại đâm trúng ngay chỗ đau của ông ta.

Vợ chồng ông ta suốt đêm ngồi cân nhắc chuyện này.

Ngay cả những chưởng quỹ, chấp sự trung thành dưới thời lão gia cũng đã gần như bỏ đi hết.

Huống chi, gia sản của lão gia đáng lẽ phải được ba huynh đệ chia đều.

Đến mức c·h·ó ở cửa mỗi lần thấy ông ấy đến liền cụp đuôi quay đầu bỏ chạy.

Hắn xoay người, đáp: “Đến.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ông ta đập mạnh lên bàn một cái, khiến hai vợ chồng Trương lão nhị cũng bị giật mình.

(*) Xuất thiên: chỉ hành vi gian lận trong c·ờ· ·b·ạ·c.

Trưởng phòng đã được hưởng cả căn tổ trạch lớn như vậy, đã xem như có thiên vị rồi.

Nếu không có người đó đứng ra làm chứng, khách hàng cũng chưa chắc đã tin ngay lập tức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai vợ chồng Trương lão nhị giật nảy mình.

Dù có bệnh, kén ăn đến đâu, thì cũng có thể đánh thêm vài ván, kiếm ít tiền mà chữa bệnh chứ?

Đệ huynh tranh đoạt gia sản cũng không đến mức như vậy.

Vậy huynh đến sớm một chút!

Rất nhiều đại thần nổi tiếng trong triều cũng phải đến ba bốn mươi tuổi mới đỗ tiến sĩ, ông ta có gì phải sợ?

Thôi vậy.

Đại ca quá đáng lắm rồi!

“Câu này chẳng phải thừa sao?”

Hơn nữa, sổ sách kia là chuyện gì, vẫn chưa có kết luận mà?

Thế nhưng suốt cả ngày hôm đó, vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Lời của vợ Trương lão nhị, Triệu thị, như một mồi lửa đổ thêm vào cơn giận đang âm ỉ của ông ta.

Chẳng phải lần trước, khi Lưu Hỷ Ngọc đến Dụ Phong Hiệu làm loạn, kẻ tiếp tay hại Trưởng phòng chính là một chấp sự cũ đã rời đi hay sao?

Hồi nhỏ, mỗi lần nàng uống canh, Lục Giai đều nhìn chằm chằm không rời mắt, sợ nàng bị sặc.

Trương lão nhị cau mày, giọng đầy ngờ vực:

Nhìn thấy số ngân phiếu đưa lại, hắn im lặng nhận lấy.

“Vậy ta hỏi thêm câu nữa, dựa vào bản lĩnh làm ăn của hai người bọn họ, thử nghĩ xem, chẳng phải trước đây đại tẩu đã dùng cân âm dương trong Dụ Phong Hiệu, bị Hồng Thái Hiệu vạch trần ngay tại chỗ, khiến danh tiếng thối nát khắp bến tàu, đến nỗi khách cũ cũng không thèm đến nữa sao?

Vậy mà còn chiếm đến năm phần sản nghiệp cửa hàng và trang trại, có phần hơi quá đáng, đúng không?

Tiền bị hao hụt đều là tiền của nhà mình, ai mà không xót? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau khi về nhà, Lục Gia lập tức dặn dò Tạ Nghị ngày mai xin nghỉ ở tiệm, không cần đi đâu, chỉ cần canh chừng nhà bên cạnh.

“Xuất thiên (*) không phải lúc nào cũng có thể thuận lợi.”

“Còn nếu là thật, vậy ta lại càng không thể dung túng bọn họ thêm nữa!”

Bọn họ thật sự có năng lực làm ăn sao?

Huynh cũng nên tìm một đại phu giỏi, dưỡng cho thân thể tốt lên đi.

Ta hầm thịt cho huynh ăn!”

Trên đời này đã có quá nhiều kẻ bắt nạt nàng, hắn không cần phải là một trong số đó.

Giờ thì sổ sách đã không còn là chuyện quan trọng nhất nữa.

Nói thật lòng, nàng đúng là rất muốn nhận hết, nhưng lột lông cừu quá mức, thì cừu cũng c·h·ế·t.

Ông ta muốn đưa Trương gia của nhánh mình lên con đường quan lộ.

Ta muốn xem rốt cuộc bọn họ đã biển thủ bao nhiêu!”


Thế mà hôm nay lại tỉ mỉ như vậy.

“Trái lại, chi tiêu của Trưởng phòng vẫn chẳng hề suy giảm!

“Bọn họ còn mời cả tộc trưởng Trương gia đến nữa!!!”

Nàng không chịu học thêu thùa, ông ấy liền kiên nhẫn giảng đạo lý, bảo dù sao cũng nên học may một cái túi thơm hay vỏ quạt, nếu không sau này khó mà tìm được nhà chồng tốt.

Trương lão tam tới rồi!

Dù sao trong nhà vẫn có thể lo liệu tiền bạc cho con cái học hành, cứ từ từ mà tiến.

Làm mất khách hàng chẳng phải cũng là tổn thất của hai phòng bọn họ sao?

Còn chưa kịp nghĩ ra manh mối, thì Trương lão tam đã hùng hổ xông vào cửa.

“Ta cũng cảm thấy lạ, dù có thua lỗ, nhưng người ra vào cửa hàng mỗi ngày cũng không ít, tại sao tiền phân chia mỗi quý lại ít hơn trước đây nhiều như vậy?”

“Ta không cần biết cuốn sổ đó thật hay giả, nếu là giả, ta cũng không thể để bọn họ tiếp tục làm hại ta.

Trời dần về chiều, hoàng hôn buông xuống.

Mãi đến khi về sau ông ấy trở thành gian thần, lời nói mới ít đi.

Trong lòng Thẩm Khinh Chu vẫn còn nghẹn một hơi.

Những lời này nói quá đúng!

Ta muốn lấy lại phần sản nghiệp thuộc về ta!”

“Nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng phải số tiền chảy khỏi tay chúng ta sẽ ngày càng nhiều hơn sao?”

Thế nhưng nàng lại cứ bám riết không tha, đuổi theo đến mức thở hồng hộc.

Lời này quá có lý!

Nàng bước qua bậu cửa, chân còn chưa kịp giơ lên, Lục Giai đã nhanh chóng nhấc bổng nàng lên, tránh để nàng vấp ngã.

Sớm ngày thành gia lập thất, có vợ có con, ngày tháng mới có hy vọng.”

Con trai trưởng của ông ta đã mười ba tuổi, theo học vài năm, dù thi tú tài mấy lần vẫn chưa đậu, nhưng ông ta chưa từng nản lòng.

“Mang hết sổ sách ba năm nay ra đây cho ta!

Lục Gia chỉ trong chớp mắt đã giật tạp dề xuống, nhét ngay một miếng thịt lớn đã mua sẵn vào tay Tạ Nghị, nhanh chóng dặn dò Trần Tuyền một tiếng rồi chạy thẳng về nhà!

Lục Gia lập tức đuổi theo: “Vậy ngày mai huynh còn đến không?”

Ba năm qua, hơn mười quý, không có một quý nào mà sổ sách tốt hơn thời lão gia còn quản lý.

“Thế mà Trưởng phòng còn tự tìm đường c·h·ế·t, chẳng phải kéo chúng ta c·h·ế·t chung sao?

Dưỡng phụ của Lục Gia, Tạ Chương, mặc dù cẩn thận chu đáo, nhưng lại không hay càm ràm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Có khi nào, bọn họ không có bản lĩnh kiếm tiền, nhưng lại giở trò với bạc của chúng ta, lấy đó mà đắp đầy túi riêng không?”

Lục Gia lại suy nghĩ một chút, hiếu kỳ hỏi: “Huynh dễ dàng thắng nhiều bạc như vậy, sao lại sống khổ sở đến thế?”

Lục Gia cười, vừa thở hổn hển vừa nói: “Tốt!

Cả vợ chồng hắn cũng đến!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 31: Ngươi Còn Đến Nữa Không?