Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Thanh Đồng Tuệ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 299: Chọc Ta, Ta Nhất Định Xé Nát Nàng!
“… Bẩm sư bá!” Giọng tiểu đạo sĩ xa xa truyền đến, vừa khéo đè lên lời của Cận thị.
“Hơn nữa, tên này còn chưa kịp chạm vào ta, hộ vệ và nha hoàn của ta đã bảo vệ ta nghiêm ngặt.
Chương 299: Chọc Ta, Ta Nhất Định Xé Nát Nàng!
Một hộ vệ bên cạnh Lục Gia đột nhiên cất giọng trầm ổn:
Nếu không, nếu Hoàng thượng có truy xét xuống, bần đạo và cả Bạch Vân Quán đều không thể gánh nổi trách nhiệm!”
Lục Gia nhìn nàng ta, giọng điệu lạnh nhạt:
Nếu thật sự mời cả hai người đến đây, chẳng phải là khiến Bạch Vân Quán thành nơi phân cao thấp của nhà họ Nghiêm sao?
Lời hay đều để nàng ta nói hết, khiến Cận thị tức giận đến mức lửa giận ngùn ngụt trong lòng, nhưng vẫn phải cố nén lại, giữ vững dáng vẻ hòa nhã.
Lời này không có gì sai cả!
Nếu dám ăn nói hàm hồ, biến không thành có, hoặc có mà nói thành không, ta không chỉ không tha cho ngươi, mà hôm nay ngươi còn phải chỉ ra kẻ đã xúi giục ngươi!”
Một bên ngấm ngầm ám chỉ tam phòng có liên can, một bên lại công khai nhắc đến trưởng phòng.
Lời này vừa thốt ra, ánh mắt Lục Gia khẽ động.
“Thiếu phu nhân nhà họ Thẩm gặp chút bất trắc, có người liên quan đến việc bất kính với nàng.
Cận thị hiểu ngay, nếu nàng ta không chịu phối hợp, thì chuyện này nhất định sẽ bị làm ầm lên.
“Chẳng phải là xem thường nhà họ Thẩm ta, muốn kết thù với chúng ta sao?”
“Tam thiếu phu nhân đã rời khỏi đạo quán!
Dưới ánh mắt bao người, vị đạo trưởng sao có thể từ chối?
Nếu thiếu phu nhân nghi ngờ, sao không đích thân mời nàng ấy đến để làm rõ?”
Vừa rồi có người nhắc nhở, hai mụ bà mà Tạ công tử mô tả, trông rất giống với hai ma ma bên cạnh đại thiếu phu nhân nhà họ Nghiêm, người đã đến dâng hương hôm nay!”
Bà tử còn chưa nói xong, tiểu đạo sĩ được cử đến mời người đã đến trước mặt, quét mắt nhìn lướt qua bà tử rồi cúi người thi lễ với Cận thị:
Nàng ta nghiến răng nhìn về phía đám đông: “Không phải đã mời tam thiếu phu nhân đi rồi sao?
Sao lại lôi cả ta vào?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hiện tại, bất luận đại tẩu là lo lắng cho ta hay là muốn bảo vệ thanh danh của nhà họ Nghiêm, ta cũng mong tẩu hãy gọi hết những người bên cạnh tẩu đến đây, để tên này nhìn rõ, tránh để hắn vu oan cho nhà họ Nghiêm.
“Ta không có gì đáng bận tâm cả, miệng lưỡi thế gian không tổn thương được ta.”
Lục Gia cười lạnh, lại nói tiếp:
“… Thiếu phu nhân!”
Hai bà tử bị đẩy tới trước mặt đám đông.
Vừa mới nghe bà tử báo lại rằng đạo sĩ đã đi tìm Lục Anh để đối chất, Cận thị còn đang nở nụ cười đắc ý, nhưng ngay sau đó, tiếng gọi “mời đại thiếu phu nhân nhà họ Nghiêm” đã vang lên từ đám đông, khiến nụ cười của nàng ta đông cứng lại!
Ánh mắt nàng sắc như dao, giọng nói thong dong mà mạnh mẽ.
Giờ bị Lục Gia nói thế, chẳng khác nào bị giáng một đòn vào mặt!
Đạo trưởng siết chặt tay áo bào, lạnh giọng nói với Cận thị:
Bên phía Cận thị. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu thế thì cũng nên có một lời giải thích rõ ràng, bằng không sau này còn ai dám đến đây hành hương nữa?”
Ngay lúc đó—
“Lục Gia kia lấy đâu ra gan?
“Ta chỉ mang theo mấy người này, muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Hơn nữa, đại thiếu phu nhân nhà họ Nghiêm vẫn đang ở gần đây.
“Nếu thật sự có chuyện đó, chẳng phải là làm mất thể diện của các lão sao?”
“Ta đường đường chính chính, ngồi ngay ngắn ngay thẳng, là người bị hại, cớ gì không thể đòi lại công đạo?
Thuộc hạ đã bắt giữ và đưa đến đây, xin thiếu phu nhân xử lý!”
…
Bên ngoài bỗng có hai hộ vệ của phủ Thái úy bước vào, kéo theo hai bà tử, giọng dõng dạc:
“Sư bá!
Lỡ như đến tai Thái úy đại nhân, muội muội cũng sẽ bị trách là không biết chừng mực.”
“Tam thiếu phu nhân còn nói, nếu có ai có thể đưa ra bằng chứng, đến lúc đó nàng ấy nhất định sẽ phối hợp!”
Ban đầu chỉ liên lụy đến một vị tam thiếu phu nhân thì vẫn dễ xoay sở, nhưng giờ lại kéo cả đại thiếu phu nhân vào cuộc.
“Nếu đã là công tử nhà họ Tạ đáng ghét, thì cứ trực tiếp xử phạt hắn là xong, hà tất phải kéo theo quá nhiều người vào?
Lời này vừa thốt ra, cả đám người ồn ào lập tức yên lặng.
“Chỉ là loại chuyện này dù sao cũng chẳng vẻ vang gì, không đáng để ầm ĩ lên, lại ảnh hưởng đến thanh danh của muội. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tạ Tam vừa nghe Lục Gia nói vậy, lập tức đứng dậy, xoay người nhìn chằm chằm đám hạ nhân bên cạnh Cận thị.
Đạo trưởng thu lại ánh mắt, lại cúi người thi lễ với Cận thị: “Việc này liên quan đến danh dự nhà họ Nghiêm, xin đại thiếu phu nhân lên tiếng làm rõ.”
Ngay cả phụ thân nàng ta cũng không dám làm càn trước mặt người nhà họ Nghiêm!”
Hai người này lén lút ẩn nấp sau viện, không rõ là ai sai bảo.
Nếu có ai còn muốn mượn cớ bôi nhọ danh dự ta, ta càng không thể bỏ qua, nhất định sẽ xé nát kẻ đó!”
Để tránh ảnh hưởng đến danh dự nhà họ Nghiêm, thiếu phu nhân nhà họ Thẩm thỉnh đại thiếu phu nhân đến để làm rõ!”
Khi Cận thị bước đến trước cửa, Lục Gia khẽ cười, giọng thản nhiên:
…
Nói đến mức này rồi, Cận thị có thể từ chối sao?
Lục Gia lại hướng sang Cận thị, cười khẽ: “Mấy kẻ thích nói nhăng nói cuội sau lưng, không thể không cho bọn họ chút giáo huấn.
Cận thị trừng mắt nhìn ông ta, cắn chặt răng.
Vậy nên mới làm phiền đại tẩu một chuyến, mong tẩu lượng thứ.”
“Bọn họ còn dám mời phu nhân đi đối chất?” Một bà tử đứng cạnh nàng giật giật khóe miệng.
Nghe xong, Cận thị sững sờ, mắt mở trừng trừng!
Như vậy, khi tẩu trở về cũng dễ dàng báo cáo với phu nhân, có phải không?”
“Thiếu phu nhân!
“Không đúng!
“Những người bên cạnh đại thiếu phu nhân, ngươi xem có đúng là hai mụ bà mà ngươi đã gặp hay không.”
Khi nãy ta tận mắt nhìn thấy đại thiếu phu nhân đến dâng hương, rõ ràng có bốn ma ma đi theo, bây giờ sao lại chỉ còn hai?”
Khí thế này, đâu giống một thiếu phu nhân bị người ta ức h**p?
“Nếu không, ai mà biết trong đạo quán này có phải có kẻ chuyên tạo điều kiện cho bọn háo sắc hay không?
Hơn nữa, nàng ta còn chưa nói xong—
Cận thị tự nhận đã sống nhiều năm trong nhà họ Nghiêm, từng trải không ít, nhưng không ngờ một tiểu nha đầu không quyền không thế lại có thể sắc bén đến mức này!
Nếu không mời đại thiếu phu nhân tới để làm rõ, chẳng phải khiến nàng ấy mang danh ô uế sao?”
Làm rõ?!
“Ta đã nói rồi mà, đại thiếu phu nhân là người quang minh lỗi lạc, nhất định sẽ lập tức đến đây. — Tạ Tam, người ta đã mời tới rồi, ngươi nhìn kỹ một chút đi.
“Nhà họ Nghiêm gia phong nghiêm cẩn, đại thiếu phu nhân lại là chính thất chủ mẫu của cả phủ, há có thể dễ dàng để hạ nhân hành sự hồ đồ, làm tổn hại đến quan hệ giữa hai nhà Thẩm – Nghiêm?
Khi đệ tử đuổi theo hỏi, nàng ấy nói chuyện này không liên quan đến mình, bảo chúng ta đi tìm đại thiếu phu nhân, người chịu trách nhiệm quản lý sự vụ trong phủ.
Vị đạo trưởng trầm ngâm một lát, rồi liếc nhìn gương mặt âm trầm của Lục Gia đang ung dung uống trà, cuối cùng vẫn sai người đi mời vị tam thiếu phu nhân kia tới.
Có lẽ vì lại kéo thêm một vị thiếu phu nhân khác của nhà họ Nghiêm vào chuyện này, vị đạo trưởng khẽ giật mình.
Nhưng Lục Gia đã ngẩng đầu lên, giọng vang rền:
Chưa cần Tạ Tam chỉ điểm, đã có người chủ động nêu ra nghi vấn về “Tam thiếu phu nhân nhà họ Nghiêm”.
Lục Anh, tiện nhân này!
Cận thị luôn kiêng dè nhất chính là vợ chồng Nghiêm Thuật, Lục Gia đương nhiên phải nhắm thẳng vào điểm yếu của nàng ta mà tấn công!
Chỉ thấy Lục Gia hơi nghiêng đầu, nhìn về phía vị đạo trưởng, chậm rãi nói:
“Tốt nhất là để Tạ Tam nhanh chóng nhận diện, sớm làm rõ quan hệ của bọn họ, cũng giúp Bạch Vân Quán tránh khỏi liên lụy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Gia không hề ngăn cản, chậm rãi nhấp ngụm trà.
“Còn ngươi nữa, tiểu đạo sĩ!
“Hay là mục tiêu của họ chỉ nhằm vào người nhà họ Thẩm chúng ta?
Nàng ta cười dịu dàng: “Muội muội thật là chu toàn, chẳng trách ngày thường phu nhân cũng rất yêu thương muội.”
Nàng ta hừ lạnh, xoay người nhìn ra phía sau:
Ông ta lập tức nói: “Mau mời đại thiếu phu nhân nhà họ Nghiêm!”
Rõ ràng là một con sư tử đang vươn vuốt ra săn mồi!
Không những đổ tội lên đầu nàng, mà còn thừa dịp bỏ chạy?!
Sắc mặt Cận thị lập tức thay đổi: “Ai nói với ngươi là bốn?!”
“Nhìn cho rõ.
Đúng lúc này, một tiểu đạo sĩ lại chạy vào bẩm báo:
Tiểu đạo sĩ hoảng hốt quỳ xuống: “Tiểu nhân không dám nói bừa! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngươi dám ăn nói hàm hồ, cẩn thận ta đánh gãy chân ngươi!”
Bạch Vân Quán có Hoàng thượng làm chỗ dựa, chỉ cần hành sự hợp tình hợp lý, đừng nói là một vị thiếu phu nhân nhà họ Nghiêm, dù có là công tử hay thậm chí là chính vợ chồng Nghiêm Thuật có mặt tại đây, cũng không thể bỏ qua không đưa ra lời giải thích.
Đạo quán này có quan hệ mật thiết với hoàng gia, một vị sư huynh của ông ta còn đang hầu cận Hoàng đế, vì vậy các đạo sĩ trong quán ngày thường đều tự xưng là danh môn chính phái, trong lòng tràn đầy kiêu ngạo.
Cận thị nhìn thấy bọn họ, sắc mặt lập tức vỡ vụn!
Thực sự là có người nói như vậy!
“Xin đại thiếu phu nhân phối hợp.
“Đạo trưởng còn do dự gì?” Giọng Lục Gia trong trẻo mà sắc bén vang lên: “Tiểu đạo sĩ này đã nói rõ ràng như vậy, mà tam thiếu phu nhân cũng đã có người đi mời.
…
…
Một khi đã ầm ĩ, thì kẻ thua thiệt nhất chắc chắn sẽ là nàng ta!
Vị đạo trưởng lập tức biến sắc!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.