Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Thanh Đồng Tuệ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 284: Diễn kịch
“Phu quân!”
Nàng ta mượn lời bóng gió, nói ông là một phụ thân vô tình vô nghĩa, con trai chịu bao nhiêu khổ cực cũng không thèm đoái hoài!
“Ngươi cũng dám nói rằng chuyện này có liên quan đến nhà họ Nghiêm mà ngươi không hay biết sao?”
Phụ thân không nể mặt tăng thì cũng nên nể mặt Phật, xin hãy chừa lại cho con dâu một con đường sống…”
Thẩm Khinh Chu khoanh tay, đứng thẳng lưng, ánh mắt kiên định.
Lúc này, Nghiêm Lương đang sốt ruột chờ tin tức từ trong cung, lại bất ngờ nhận được một tin khác:
Thẩm Bác trầm giọng, ánh mắt sắc bén như đao:
“Sáng sớm tinh mơ, Tả Thị Lang rời phủ, đến một con hẻm gần cửa Nam.
“Chính xác là hắn!”
Nghiêm Lương vung tay áo: “Chuẩn bị xe, đến Công Bộ!”
Lục Gia dõi theo bóng lưng ông rời khỏi, sau đó lập tức kéo Thẩm Khinh Chu đứng dậy, vừa phủi bụi trên người hắn vừa nói với đám hộ vệ bên cạnh:
“Phu quân ta từ nhỏ đã chăm chỉ khổ học, khổ luyện một thân bản lĩnh.”
Chẳng lẽ Lục Giai không có vấn đề, mà nội gián thực sự lại nằm trong Công Bộ?!
Thấy Thẩm Bác thực sự muốn giam chân Thẩm Khinh Chu trong phủ, nàng không khỏi sốt ruột. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người của chúng ta tận mắt nhìn thấy!”
“Phu quân ta chưa từng than vãn, chưa từng oán trách, chỉ âm thầm nhẫn nhịn, chỉ mong giữ lại một chút tôn nghiêm cho bản thân.”
Vậy vị trí Thái úy này hẳn nên nhường cho ngươi, cả chức Thượng thư Binh Bộ cũng nên để ngươi đảm nhận mới phải!”
Thẩm Khinh Chu vốn định lý luận với ông một phen, nhưng khi nghe câu này, hắn lập tức sững lại.
Dịch tiên sinh vẫn còn đứng trong viện, căng thẳng quan sát động tĩnh, nhìn thấy cảnh tượng này thì c·h·ế·t lặng tại chỗ!
Chương 284: Diễn kịch
Thẩm Bác tức đến mức quay ngoắt cả người, nhắm mắt quát lớn: “Ra ngoài!”
Nghiêm Lương nhíu chặt mày, trầm giọng: “Không phải hôm qua ở nha môn Công Bộ, hắn đã gặp Lục Giai rồi sao?”
Lục Gia sụt sịt mũi: “Thiếp tuy là nữ nhi của gian thần, nhưng sau này cũng sẽ là mẫu thân của nhi tử nhà họ Thẩm.
“Còn phụ thân, khi đã dâng tấu lên triều đình, thì cũng tức là phụ thân đã công nhận ý kiến của họ.
Thẩm Bác giận đùng đùng trở về phủ Thái úy, chẳng bao lâu sau lại mặt đen như than bước ra khỏi phủ.
Hắn vừa mới cùng Lục Giai đạt thành thỏa thuận, nếu lần này nhà họ Liễu bị lật đổ, bọn họ vẫn còn nhiều việc phải làm tiếp theo.
“Phu quân!”
Triều đình này, chẳng lẽ phụ thân không nghe thấy bao nhiêu tiếng nói dâng sớ đàn hặc nhà họ Nghiêm sao?”
“Con không hiểu phụ thân tức giận vì điều gì.”
“Tả Thị Lang?”
Thẩm Khinh Chu ngay từ khi Lục Gia nhào tới đã rất ăn ý mà đưa tay đỡ lấy bả vai nàng, giọng điệu nhẹ nhàng mà u uất:
Người của nhà họ Nghiêm vẫn luôn theo dõi sát sao, nhưng ngoài chuyện đó ra thì chẳng thu hoạch được gì.
Nếu Thẩm Bác thật sự đệ đơn cáo bệnh giúp hắn, vậy thì dù có bước ra khỏi cửa, hắn cũng không thể vào triều.
“Từ khi nhậm chức đến nay, chàng tận tâm tận lực.
Hắn quỳ xuống:
Lục Gia liền kéo Thẩm Khinh Chu chạy một mạch về Bích Ba Các.
Ngay từ khi Lục Gia vừa xuất hiện, Thẩm Bác đã nghiến răng, quai hàm căng chặt.
Thư phòng của ông, bình thường chẳng ai dám tùy tiện bước vào, vậy mà nha đầu này lại dám xông thẳng vào như chốn không người!
Thẩm Bác giận đến không muốn nói thêm nửa lời, vớ lấy cây roi ngựa đặt bên bàn, mặt hầm hầm xoay người bỏ đi!
Biết đâu trong bụng thiếp đã có cốt nhục của chàng rồi…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa lúc Thẩm Khinh Chu bước vào thư phòng, thì Lục Gia cũng theo sát phía sau.
“Những nỗi khổ ấy, ngoài chàng ra còn ai có thể thấu hiểu?”
“Giờ mà cứ cách vài hôm lại cáo bệnh, nghỉ phép, thì trong mắt thế nhân, Đại công tử nhà họ Thẩm khác gì một kẻ phế vật?”
Lục Gia càng thêm bi thương, nức nở nói: “Thiếp biết tâm ý của chàng.
Rõ ràng là đang chỉ trích ông!
Chàng đường đường là bậc nam nhi bảy thước, nếu không thể thi triển tài năng trên triều đình, báo đáp giang sơn, thì sống còn có ý nghĩa gì!”
Sắc mặt Thẩm Bác sa sầm, thân người xoay nghiêng sang một bên, nặng nề hừ lạnh một tiếng.
“Phu quân của ta… thật khổ mệnh quá mà…!”
“Vậy ngươi dám nói chuyện Trình Văn Huệ tố cáo nhà họ Liễu cùng Đồng tri Tầm Châu Chu Thắng cấu kết với nhau, ngươi hoàn toàn không biết gì sao?”
“Hoàn toàn chính xác!
Giờ mà rút lui thì còn gì là kế hoạch nữa?!
Dù đã kinh qua bao năm phong vũ, lão tướng quân vẫn không để lộ bất kỳ cảm xúc nào trên mặt, nhưng mỗi lời nói thốt ra đều nặng tựa ngàn cân.
Thế mà bây giờ, ngươi giỏi hơn ta rồi, có thể khiến bọn họ thay ngươi nói chuyện.
“Thân mang bệnh tật, lại phải gánh chịu lời đàm tiếu, đối mặt với đủ loại âm mưu trong tối ngoài sáng.”
…
“Không cần đau lòng, dù sao ta cũng chỉ là một mạng hèn mọn…”
“Ngươi chỉ là một tên nhãi miệng còn hôi sữa, tự cao tự đại, nhúng tay vào việc này chẳng khác nào lấy trứng chọi đá!”
Thẩm Bác trừng hắn, đi qua đi lại hai vòng, rồi lạnh giọng:
Nhìn thấy gia đinh vừa nhận lệnh chuẩn bị tiến vào, nàng không kịp nghĩ ngợi gì nữa, vội vàng chạy vượt lên trước bọn họ, kèm theo một tiếng kêu thanh thoát:
Thái úy đại nhân đã nói không cần cáo bệnh nữa!”
“Xem ra để ngươi làm Lang trung ở Hộ Bộ đúng là phí tài rồi!
Hôm qua, người đến Công Bộ nha môn quả thực chỉ có Lục Giai, nhưng đến nay vẫn chưa tìm được bất kỳ chứng cứ nào chứng minh hắn đã lấy trộm hồ sơ.
“Công tử!
Đôi mắt Nghiêm Lương lập tức trở nên u tối: “Trình Văn Huệ?!”
Hắn trầm ngâm, giọng nói cũng trầm xuống: “Chắc chắn chứ?”
Nếu đã như vậy, vậy thì con không nghĩ mình đã làm gì sai cả.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngươi còn dám cãi!”
Chuyện đó thôi thì cũng đành, nhưng ngươi nghe xem nàng ta đang nói cái gì đây? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Khinh Chu cũng không có chút e sợ, gương mặt bình tĩnh, chỉ hơi căng nhẹ ra:
Thẩm Bác đứng bật dậy, trầm giọng nói:
“Hắn tiếp xúc thế nào?”
Lục Gia chớp mắt hỏi lại: “Vậy có cáo bệnh hay không?”
Cùng lúc đó, Trình Văn Huệ cũng xuất hiện trong con hẻm đó!”
Ta sẽ thay ngươi đến nha môn cáo bệnh, ngươi cứ ở phủ dưỡng bệnh cho tốt đi.”
Thẩm Bác lúc này đã hoàn toàn không muốn nghe nữa, lớn tiếng quát: “Đủ rồi!”
Nàng lao thẳng vào phòng, rồi ôm lấy Thẩm Khinh Chu – lúc này đang quỳ dưới đất – giọng nghẹn ngào, sau đó bật lên từng câu từng chữ bi thương thê lương:
“Gần đây trời oi bức, đi đi lại lại sợ rằng ngươi không chịu nổi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từng câu từng chữ trong phòng đều lọt vào tai nàng.
Nghiêm Lương ngừng lại một lúc rồi ra lệnh: “Hắn đang ở đâu?”
“Ngươi còn mạnh miệng lắm!”
“Chuyện ngươi bị cuốn vào chỉ là việc nhỏ, nhưng có từng nghĩ đến cả phủ Thẩm này, còn bao nhiêu người phải gánh lấy hậu quả không?!”
Nghe thấy chưa?
Bình thường, ta gặp bọn họ còn phải cung kính hành lễ.
Nhưng vì xuất thân từ danh môn, lại mang bệnh trong người, thiên hạ bên ngoài tuy kính nể chàng, nhưng sau lưng lại có bao nhiêu kẻ chế giễu, chửi rủa chàng vô dụng!”
“Mọi nỗ lực của chàng chẳng phải sẽ đổ sông đổ biển sao?
Dù hắn không sợ c·h·ế·t, nhưng vào lúc này, đối đầu trực diện với phụ thân chắc chắn không phải lựa chọn sáng suốt.
“Nhưng vì bảo vệ Thẩm gia mà buộc phải gánh vác trọng trách, đành mai danh ẩn tích, nhẫn nhịn mà sống.”
Giọng nói của nàng trong trẻo mà nghẹn ngào, vừa ai oán vừa tha thiết, đến mức khiến người nghe cũng phải rơi lệ, lòng quặn đau!
“Nếu con thật sự muốn làm gì đó với bọn họ, chẳng qua cũng chỉ là thuận theo ý trời mà thôi.”
Ba vị tướng quân Trần, Lý, Từ đều là rường cột của triều đình, cũng là tiền bối của ta.
Hộ vệ vội đáp: “Hiện đang ở nha môn Công Bộ!”
“Vậy phụ thân nghĩ rằng, người muốn lay động đại thụ nhà họ Nghiêm chỉ có một mình con sao?
Cơ mặt Thẩm Khinh Chu khẽ giật, quay đầu liếc nàng một cái, sau đó lại âm thầm thở dài.
“Nghe thấy chưa?
Sáng nay Công Bộ Tả Thị Lang dường như đã có tiếp xúc với người của Đô Sát Viện!”
Đây đâu phải đang thay phu quân mình kêu oan?
“Quả thật con đã đề xuất việc điều quân lương, nhưng nếu các vị lão tướng đã trình bày trước mặt phụ thân, thì điều đó chứng tỏ bọn họ – những chiến tướng từng trải sa trường – đều đồng tình với con.”
“Phụ thân…”
“Người đâu—”
“Chịu đựng bao nhiêu năm, mãi đến khi phụ thân trở về, chàng mới có thể bộc lộ tài hoa, tranh giành một chút tiền đồ, rửa sạch oan ức.”
Mấy tên hộ vệ giật giật khóe môi, đồng loạt ho nhẹ, gật đầu rồi cúi người lui xuống.
Ngược lại, Tả Thị Lang này lại lén lút tiếp xúc với Trình Văn Huệ…
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.