Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Thanh Đồng Tuệ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 262: Nội Trạch
Về phần vợ chồng Nghiêm Cừ, sau khi quay về lại càng không thể nói ra.
“Phòng của lão tam đã dọn dẹp xong chưa?”
“Ngay cả bịa chuyện cũng không biết cách nói cho trôi chảy hơn một chút?”
Cận thị lập tức lùi một bước, cười hòa giải:
“Chọn bộ màu hồng mai đi.”
Bốp!
Sao giờ làm thiếu phu nhân Nghiêm gia rồi mà lại thành ngốc vậy?”
Nhưng nhìn sang phu nhân của Nghiêm Lương cũng không chọn màu nào quá nổi bật, hiển nhiên là có ý giữ sự trầm ổn.
Sắc mặt Nghiêm Cừ lập tức trầm xuống, ánh mắt híp lại, gằn từng chữ:
Với nhan sắc của thiếu phu nhân, tất nhiên không có chuyện không áp được màu sắc rực rỡ như vậy.
Nghiêm Cừ ngồi trên chiếc nhuyễn tháp nàng hay dùng, trong tay đang cầm lấy cây quạt mà ngày thường nàng hay chơi đùa.
Lý ma ma và Nghênh.
Nghênh Tử hơi chần chừ:
Nếu không phải vì quen biết ngươi từ nhỏ, vừa rồi ngươi bước vào, ta suýt tưởng là một tên vô lại lẻn vào phòng.”
Nàng tiện tay chọn một đôi khuyên tai ngọc bích, nhẹ nhàng đeo lên tai.
Khi ánh mắt vừa quét qua người đi đầu, sắc mặt nàng lập tức thay đổi, vội vàng xoay người chạy ngược vào trong:
Tử vội vàng đỡ Lục Anh dậy.
Lẽ nào ta không thể về?”
Dù sao thì, ngày tháng của tam phòng vẫn phải tiếp tục, Nghiêm Cừ sớm muộn gì cũng phải quay về, trước tiên cứ để hai vợ chồng bọn họ chạm mặt đã.
Nô tỳ nghe nói hôm nay đại thiếu phu nhân mặc màu xanh hồ thủy, chúng ta tránh trùng màu thì tốt hơn.”
Dứt lời, nàng quay đầu nhìn về phía cửa, đôi mắt đã đỏ ngầu, hai hàm răng siết chặt, không ngừng phát ra tiếng ken két!
“Tùy tiện đi.”
Nghiêm phu nhân liếc mắt nhìn thoáng qua, lãnh đạm nói:
“Phái người ra xem tình hình thế nào.
Lục Giai chắc chắn sẽ không tiết lộ ra ngoài.
Là con dặn hạ nhân không gọi dậy.”
Không khí căng thẳng bỗng chốc bị xé toạc—
Nghênh Tử tỉ mỉ búi tóc cho nàng, sau đó lần lượt cài từng món trang sức lên búi tóc.
“Đệ muội hôm qua mới thu dọn xong nội viện, chắc hẳn cũng mệt mỏi rồi.
Nghiêm phu nhân khẽ thở dài, quay đầu nhìn lại chiếc trâm cài vàng, cuối cùng vẫn cài lên tóc.
Nếu lão tam đã về rồi, thì bảo bọn họ không cần qua đây nữa, cho người mang bữa sáng sang đó.”
“Tẩu tử cũng chỉ là thương đệ muội thôi.
Từ “vô lại” này quả thực quá chói tai.
“Bẩm thiếu phu nhân, tam công tử đã về!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói xong, bà liếc mắt nhìn Cận thị, giọng điệu hơi lạnh nhạt:
“Hôm qua, con đã nhờ A Khánh khuyên nhủ lão tam, bảo đệ ấy sớm quay về.”
Chương 262: Nội Trạch
Lục Anh nhướn mày, đứng dậy:
“Đây không phải là nhà ta sao?
Nhìn thấy một bên mặt nàng đã sưng đỏ, hai người sốt ruột đến mức rưng rưng nước mắt:
Bên ngoài, Lý ma ma và Nghênh Tử nghe thấy tiếng động liền vội vàng xông vào:
Lý ma ma thì chỉ biết thở dài, lặng lẽ ôm bộ y phục theo sau nàng vào phòng.
“Tam công tử dừng tay!”
Lục Anh thoáng liếc nhìn, ánh mắt lại dời về gương đồng, ngắm khuôn mặt của chính mình.
Thế nào là vô lại?
Nói xong, nàng dứt khoát chốt lại:
Chuyện Nghiêm Cừ không thể sinh con, từ đêm hôm đó ở phủ của Ngụy thị tại ngõ An Khánh, bà đã bịt chặt miệng tất cả mọi người liên quan.
Giờ đã hai tháng trôi qua, nghe nói hắn chưa từng ở lại trong phòng của Lục Anh một lần nào.
Cho đến hiện tại, vẫn chưa có ai biết chuyện này.
“Nên thay bộ y phục màu sen nhạt này đi ạ.
Lục Anh gạt tay bà ra, cố gắng nuốt xuống cơn đau rát nơi cổ họng, lạnh lùng nói:
Nghênh Tử cúi đầu không nói gì thêm.
“Ta chỉ là ngạc nhiên.
“Nàng tìm ta?”
“Chọn bộ này đi.”
Nghiêm phu nhân nghe xong, sắc mặt mới dịu đi đôi chút.
Nghiêm Cừ khom lưng bước vào, đôi mắt phượng lạnh lẽo lướt một vòng trên người nàng, sau đó chậm rãi ngồi xuống: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Anh bị lực đánh hất văng xuống đất, đau đến mức hoa mắt, kinh hoàng trợn tròn mắt nhìn hắn:
Cận thị có tấm lòng nhân hậu, Nghiêm phu nhân tất nhiên cũng không muốn vạch trần.
Nghiêm phu nhân lập tức nhíu mày:
“Màu này có vẻ…”
Người búi tóc cho bà chính là đại thiếu phu nhân Cận thị.
Lý ma ma vội vàng bò dậy, quỳ sụp xuống, dập đầu lia lịa:
“Nàng ta đúng là biết lười biếng.
Chỉ là, từ khi bị phụ mẫu biết được sự thật, Nghiêm Cừ lại càng buông thả, ngay cả đêm động phòng cũng không ở trong phủ.
…
“Trước đây không phải nàng rất thông minh sao?
Thiếu phu nhân nhất định phải quay về!
Lục Anh không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.
Vừa nghe đến tên Lục Giai, Nghiêm Cừ cuối cùng cũng thu tay lại.
“Nhưng tối qua tìm cả buổi vẫn không thấy bóng dáng lão tam đâu.
Hắn cũng sẽ quản chặt Lục Gia, không để nàng tiết lộ nửa lời.
Những ngày qua, chồng không về nhà, nàng ta lại không hé một lời oán trách.
Son phấn đã dặm xong, búi tóc cao, lại cài đầy trâm cài và châu ngọc, so với vẻ thanh lệ trước khi xuất giá, nay đã toát lên phong thái quý phái muôn phần.
“Để tránh đệ muội chờ lâu, con dặn đệ ấy đến muộn một chút.”
Chỉ một lát nữa là phải xuất môn rồi!
“Từ sau khi thành thân, đệ muội cũng không biết vì sao mà lão tam luôn vắng nhà.
Mà thực ra, nàng ấy cũng không dễ dàng gì.”
“Giờ thì làm sao đây?
“Đến lúc đó, tam công tử còn biết ăn nói thế nào với Lục thượng thư?”
Cùng lúc đó, trong chính viện, Nghiêm phu nhân vừa dùng xong bữa sáng, cũng đang ngồi trước bàn trang điểm.
Lục Anh bình tĩnh lại, chậm rãi ngồi xuống ghế phía đối diện:
Cái từ này chẳng khác gì nói rằng hắn thậm chí còn không xứng làm một kẻ vô lại!
Lục Anh vội vàng kéo y phục mặc lại, giọng nói lạnh lùng:
Dứt lời, bà lại nhìn ra ngoài cửa sổ:
“Ngươi ra ngoài ngay!”
Bà dặn dò:
Lục Anh vừa cởi y phục ra, bỗng nhiên tấm rèm lối vào nội thất bị vén lên.
Hai người đồng loạt nhào tới giữ chặt tay hắn, nhưng lại bị hắn hung hăng hất văng ra:
…
Lý ma ma bưng đến vài bộ xiêm y, trong đó có một bộ màu sen nhạt và một bộ màu xanh hồ thủy.
Tất nhiên, với tính cách của Tưởng thị, bà ta chắc chắn đã sớm tiết lộ chuyện này cho Lục Anh.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không hay.”
Hắn đứng dậy, lạnh lùng trừng mắt nhìn Lục Anh, sau đó tiện tay ném mạnh cây quạt lên mặt nàng, rồi mới chỉnh lại tay áo, thản nhiên bước ra ngoài.
“Hôm nay là ngày quan trọng, dù sao cũng không thể để đệ muội một mình về nhà mẹ đẻ, nếu không e là sẽ mất mặt trước gia đình nàng ấy.”
Đành phải để người ở bên ngoài tiếp tục tìm kiếm, có lẽ sáng nay đã tìm được rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hôm nay là ngày đại tiểu thư Lục gia hồi môn!
Người đàn ông trước mặt, rõ ràng là phu quân của nàng theo danh nghĩa, nhưng thật nực cười thay, từ trước đến nay, nàng chỉ có thể gặp hắn trước khi thành thân.
Đám hạ nhân chẳng lẽ ăn không ngồi rồi sao?
Trên bàn đã bày sẵn một bộ trang sức lộng lẫy.
Sắp xếp viện tử lại cần chính thiếu phu nhân phải ra tay?
“Nếu tam công tử đánh hỏng dung mạo của thiếu phu nhân, lát nữa làm sao ra ngoài gặp người?
Nghiêm Cừ nhìn nàng với ánh mắt thích thú, cười cợt, sau đó lại chậm rãi đứng dậy bước ra ngoài.
Tam công tử sao lại hung bạo như vậy chứ?!”
Cận thị nhẹ giọng đáp:
“Lấy chậu nước ấm lại đây!”
Nghiêm Cừ đột nhiên đứng dậy, vung tay tát mạnh vào mặt nàng!
“Chỉ có con là thật thà, còn đứng ra bao che cho nàng ta.”
“Hôm nay là ngày tỷ tỷ ta hồi môn, lẽ nào ta không nên mừng cho tỷ ấy sao?”
Lời vừa dứt, Nghiêm Cừ đã lao tới, đè chặt nàng xuống, tay phải giơ lên, chuẩn bị giáng thêm một bạt tai nữa!
“Mẫu thân hôm nay có muốn cài trâm cài mà Thái phi ban thưởng dịp Tết không ạ?”
Nghênh Tử ủ rũ đi ra ngoài, chưa kịp bước đến cửa viện, đã thấy có hai người tiến vào.
Giọng điệu mang theo chút châm chọc, ánh mắt cũng đầy ý giễu cợt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi trời vừa hửng sáng, Lục Anh đã ngồi trước bàn trang điểm.
Hắn lật quạt trong tay, rồi từ tốn ngẩng mặt lên:
“Cút ngay!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Anh nghiến chặt răng, hít sâu vài hơi để trấn tĩnh, rồi mới vén rèm bước ra.
Nghiêm phu nhân đương nhiên hiểu rõ, vì vậy cũng không chủ động đề cập đến.
Nghe nàng hỏi, hắn lười biếng ngả người ra sau, chậm rãi nói:
“Ngươi dám đánh ta?!”
Cận thị mỉm cười đáp “Vâng.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.