Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 245: C·h·ế·t rồi thì sẽ không thể nói được nữa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 245: C·h·ế·t rồi thì sẽ không thể nói được nữa


“Thật không thể tưởng tượng nổi…”

Nếu không, nàng còn phải tốn công tìm cách “mời” bà ta đến.

“Ta sẽ tự dàn xếp hậu quả.”

Nhưng hai tai hắn thì lại rất thành thật, vẫn chĩa thẳng vào trong phòng.

Sau khi đèn lồng trong phủ được thắp sáng, Nghiêm Thuật cùng Nghiêm phu nhân dẫn theo một đội hộ vệ và gia nhân, rời khỏi phủ trên những cỗ xe ngựa.

Nghiêm phu nhân thở dài:

Thẩm Bác nhướng mày hỏi.

Khi đi ngang qua chính viện, hắn thoáng liếc nhìn vào trong.

Thẩm Khinh Chu cũng quay sang nhìn Thẩm Truy.

Dưới tán cây trong sân, bóng lá lờ mờ lay động, trông như muôn ngàn u linh đang lởn vởn quanh quẩn.

Chu thị gật đầu, rồi tiến lên mời Nghiêm phu nhân vào trong.

Thẩm Bác liếc nhìn hắn, thản nhiên nói:

“Không biết Gia nhi đang ở đâu?”

“Ta với nàng kết tóc se duyên, cả đời này chỉ có hai người con trai ruột thịt.”

Chương 245: C·h·ế·t rồi thì sẽ không thể nói được nữa

Nghiêm Thuật nắm lấy tay bà ta:

“Phu nhân của Lục Thượng thư liên tục ám hại vị hôn thê do Hoàng thượng ban cho ta.”

“Hơn nữa, nhà họ Nghiêm cũng chẳng phải mới ngày một ngày hai coi trời bằng vung.”

“Chưa qua cửa cũng là người của Thẩm gia chúng ta!”

Trời nhanh chóng sụp tối.

Thời gian cứ thế trôi qua, trời đã gần tối.

Trời ạ!

Lục Giai đáp:

“Nhớ kỹ, bất kể dùng cách gì, chỉ cần nàng ta c·h·ế·t là được.”

Với tình cảnh sắp diễn ra tiếp theo, làm sao có thể thiếu một người như thế?

Nghe vậy, Thẩm Bác nhìn hắn, không nói gì.

Thanh Hà bước lên nói:

“Phụ thân cũng không định quản sao?”

“Cái đồ đàn bà táo tợn này!”

“Chuyện này không chỉ là khinh nhờn hoàng uy, mà còn liên quan đến thể diện của Thẩm gia.”

“Không biết nàng ta đang bị giam ở đâu?”

Hộ vệ trầm giọng lĩnh mệnh, sau đó lặng lẽ lui ra khỏi khoang xe.


Nếu đến lúc đó Thẩm Khinh Chu biết được, chẳng phải hắn sẽ bị đâm c·h·ế·t bằng thương sao?!

“Ở chính viện của bà ta.”

Nghiêm phu nhân cau mày:

“Sau khi vào Lục phủ, lão gia sẽ cầm chân người của Lục gia ở tiền sảnh.

Trong khi đó, khi người nhà họ Nghiêm vừa vào phủ, Thẩm Khinh Chu cũng đang ngồi trong xe ngựa đỗ dưới con hẻm hẹp, bên hông cửa tây của Lục phủ, tay cầm viên ngọc mà Lục Gia gửi đến.

Thẩm Bác đặt kiếm xuống:

Lục Giai nhìn thoáng qua Nhị phu nhân Chu thị:

Nghiêm Thuật dựa nửa người vào bàn thấp, giọng bình thản:

Thẩm Bác liếc nhìn Thẩm Truy, hờ hững hỏi:

“Còn Tưởng thị và Quách Lộ đều đã bị canh giữ riêng biệt.”

Thẩm Khinh Chu đáp:

“Không phải ông ta, mà là thê tử của ông ta.”

“Chỉ khi nàng ta c·h·ế·t rồi, thì mới không thể nói ra bất cứ điều gì.”

“Nếu thật sự như vậy, chẳng phải là vả thẳng vào mặt Thẩm gia chúng ta sao?”

Hai thị vệ ẩn mình trong bóng tối, trao đổi một dấu hiệu bằng tay, rồi nhanh nhẹn lặng lẽ lẻn qua bức tường cao.

Lần trước, hắn trót lỡ miệng để lộ bí mật của hai người họ trước mặt phụ thân.

Thẩm Truy cũng ngậm miệng, ngừng buôn chuyện.

“Nhưng phụ thân của vị hôn thê ta là kẻ làm việc không có nguyên tắc.”

“Nếu để phụ thân biết chuyện này, chắc chắn sẽ đánh gãy chân nàng ta!”

“Để ta suy nghĩ đã.”

Phất Hiểu cùng những người khác vây quanh giường, không ngừng an ủi.

Tận mắt thấy Dương Bá Nông dẫn người áp giải Quách Lộ, hắn mới yên tâm trở về Thái úy phủ.

Nghiêm phu nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dần tối lại.

Ngân Liễu lập tức chắp tay, nhanh chóng ra ngoài.

Hai vợ chồng họ Nghiêm liếc nhìn nhau, rồi Nghiêm phu nhân lên tiếng:

Trên xe, Nghiêm phu nhân dặn dò đám hộ vệ:

Nghiêm Thuật nhìn phu nhân:

Thẩm Truy thì lại căng người, lén lút dời chân về phía cửa, trông có vẻ muốn chuồn đi ngay lập tức.

Lục Giai lại chọc ai?”

Ngự sử thì làm gì?

Thẩm Khinh Chu ung dung đáp:

Thẩm Khinh Chu đi vào, hỏi:

Nghiêm phu nhân gật đầu, cúi xuống chăm chú quan sát bộ móng tay được cắt tỉa gọn gàng:

“Nhưng Lục Giai không phải kẻ dễ bị lừa, lỡ như có sơ hở thì sao?”

Nàng không thể lấy được chứng cứ nhà họ Nghiêm từng hại Lục phu nhân năm đó, chẳng lẽ lại không thể tạo ra chứng cứ khác?

Thẩm Truy lập tức dựng thẳng sống lưng, giọng lắp bắp:

“Nhà họ Nghiêm dung túng Tưởng thị ức h**p người khác, hơn nữa còn là vị hôn thê do Hoàng thượng ban hôn, chuyện này sao có thể bỏ qua được?!”

Chính là quan ngôn luận, là người giám sát bá quan!

“Sau khi việc xuất thê được bàn bạc xong, hai vị có thể đến gặp.”

“Chẳng lẽ ta lại bạc đãi nó sao?”

“Người đứng ra tố cáo là cháu ruột của Tưởng thị.”

Hai người trong phòng cũng quay đầu lại.

Khi đoàn xe của Nghiêm gia tiến vào cổng chính Lục phủ, Lục Giai cùng hai huynh đệ của mình đã đứng ở cửa nghênh đón.

“Các ngươi theo ta vào trong, âm thầm bám sát.”

“Vậy sao?”

Bọn hạ nhân lập tức khom người cung kính:

“Ta nghe nói gần đây con khá bận rộn.”

… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lục Gia uống xong một bát canh, ăn hết một bát cơm, sau đó rửa mặt rồi lên giường tranh thủ ngủ bù.

Bà ta đến, nàng sẽ tiết kiệm được rất nhiều công sức.

“Ta sẽ tìm cơ hội đến hậu viện, đến lúc đó, hành sự tùy theo tình hình.”

“Có thể đến báo cho Thẩm công tử, chuẩn bị bước tiếp theo rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giữ bà ta lại đến giờ phút này, ngoại trừ giá trị cuối cùng này, còn có lý do nào khác sao?

“Đ… Đúng vậy!

Thẩm Bác dừng tay lau kiếm.

Sau khi rời nha môn, Thẩm Khinh Chu cũng ghé qua phủ Thuận Thiên một vòng.

Tuy rằng đến giờ vẫn chưa bại lộ, nhưng ai biết sau này có khi nào bị khui ra không?

Chỉ thấy Thẩm Bác đang ngồi lau kiếm bên cửa sổ, còn Thẩm Truy—tên ngốc này—thì lại như con ruồi vo ve sau lưng trưởng bối, thao thao bất tuyệt kể mấy chuyện giật gân bên ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghiêm phu nhân nhất định sẽ đến!

Vừa thấy mặt, Nghiêm Thuật liền giận dữ mắng chửi:

Những hộ vệ đi theo bà ta đều là những kẻ tinh nhuệ nhất của Nghiêm phủ.

Tại chính viện của Lục phủ, lúc này chỉ có một ngọn đèn được thắp sáng.

Chừng nào chuyện của Tưởng thị chưa kết thúc, họ sẽ không rời đi.”

Ngay khi Nghiêm phu nhân vừa đặt chân vào cổng hoa, Lục Gia cũng nhận được tin báo.

“Chỉ cần sơ hở không bị rơi vào tay người ngoài, thì ta có cách khiến hắn chấp nhận.”

Giờ phút này, người trong Lục gia gần như đều đang ở đại sảnh, chỉ còn vài người thưa thớt đứng dưới hành lang.

“Con bé thực sự đã chịu quá nhiều oan ức.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Thế nào? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Lục gia xảy ra chuyện.”

Thẩm Bác hít sâu, đang định lên tiếng thì Thẩm Khinh Chu đã tiếp lời:

“Đại công tử!”

Thẩm Bác hít sâu một hơi, rồi lại một hơi, cuối cùng nhịn không được phất tay:

“Đã đưa họ đến viện nhỏ đã chuẩn bị sẵn.

Sau đó, bà ta thở dài, cất bước vào cửa hoa:

Không có chứng cứ cũng phải tạo ra chứng cứ!

“Cữu cữu, cữu mẫu ta đã được sắp xếp ổn thỏa chưa?”

“Hà hộ vệ và Đường hộ vệ mỗi người dẫn một nhóm, ẩn nấp quanh đây, mọi thứ đều đã sắp xếp ổn thỏa!”

“Nàng ta còn dám nhìn mặt chúng ta sao?

Tin Tô Chí Hiếu truyền về Ỷ Hà Viện, Lục Gia liếc nhìn Ngân Liễu:

“Chứng cứ rành rành, lời khai rõ ràng, Tưởng thị không còn đường chối cãi.”

Thẩm Khinh Chu dừng chân, rồi đi thẳng vào.

Lục Gia gật đầu, nhận lấy bát cơm bắt đầu ăn.

Bây giờ, hắn phải nhanh chóng tìm cách tích góp một chút công lao để cứu mạng mình chứ!

“Phụ thân hôm nay không bận sao?”

Mà Trình Văn Huệ là ngự sử.

Sau khi sai Ngân Liễu ra ngoài, nàng xoa nhẹ đôi mắt, để lông mi thấm đẫm nước mắt, rồi nức nở úp mặt xuống gối.

“Người còn chưa qua cửa, đó là chuyện nhà bọn họ, con lo lắng làm gì?”

“Sao giờ này lại về?”

“Chúng ta đã đồng cam cộng khổ ngần ấy năm, nàng còn không tin ta sao?”

Tưởng thị vốn đã là kẻ đáng c·h·ế·t.

“Dù sao Tưởng thị cũng từng là con gái Nghiêm gia, ta nên thay mặt người nhà đến tạ lỗi với con bé.”

Lục Gia ngồi xuống mép giường:

“Chuyện chôn chặt trong bụng nàng ta rồi, thì mọi thứ đều dễ dàng.”

“Hôn lễ của Cừ ca nhi bị trì hoãn, những chuyện bị ảnh hưởng cũng cần được bù đắp xứng đáng.”

“Chưa qua cửa cũng là Thiếu phu nhân của Thẩm gia.”

Thẩm Khinh Chu liền xoay người bước đi, nhẹ nhàng rời đi như lúc đến.

“Ta đã sắp xếp xong xuôi, cứ để nó chờ đợi đi.”

Lợi dụng bóng đêm che phủ, bọn chúng nhanh chóng lẻn vào phủ, men theo mái hiên phóng đi, bám theo sau Nghiêm phu nhân khoảng mười bước, ẩn nấp trong bóng tối.

Khi bước qua cổng, Nghiêm phu nhân kín đáo liếc nhìn mấy tên hộ vệ đứng gác.

Thẩm Khinh Chu thu hồi ánh mắt, nhìn lại Thẩm Bác.

“Lão Nhị, ngươi dẫn phu nhân đi đi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 245: C·h·ế·t rồi thì sẽ không thể nói được nữa