Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Thanh Đồng Tuệ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 218: Người Cũng Không Yêu Con Đến Thế
Hai mắt Tưởng thị đỏ rực, nước mắt lăn dài xuống gò má, “Sau chuyện này, hắn càng không thèm để mắt đến con nữa đâu.
“Công danh phú quý mà hắn kiếm được, cũng chỉ có thể rơi vào tay chúng ta!”
“Cũng giống như sau này, Nghiêm gia sẽ là địa vị của con.”
Sau khi Lục Gia lao ra khỏi Chiêu Dương quán, Tri Mộ liền ngăn Lục Anh lại trong phòng.
“Những gì họ nói… đều là sự thật sao?
Lục Anh khựng lại.
“Lúc đầu ta không có gì cả.”
Conđã từng thấy ai thật lòng với một quân cờ chưa?”
“Vì sao người lại hận Lục Gia như vậy?
Mới mở miệng, nàng đã không thể nói tiếp được nữa.
Vì sao lại thành ra như vậy?”
Lục Anh lảo đảo ngã ngồi xuống mép giường.
Tưởng thị gào lên, hai mắt đỏ ngầu.
Chương 218: Người Cũng Không Yêu Con Đến Thế
Trong lòng hắn, chỉ có nữ nhi được sinh ra trong hoàn cảnh như vậy mới xứng đáng được hắn thừa nhận!”
Lại thêm một chuyện động trời khác—Tưởng thị vốn không phải tiểu thư của Tưởng gia, mà lại là con riêng do Ngụy thị cùng Nghiêm Tụng sinh ra!
“Con nhất định phải đồng ý hôn sự này!”
Con chỉ cần nhớ kỹ một điều—Nghiêm gia không đáng tin, Lục gia cũng không đáng tin, Tưởng gia lại càng không thể dựa vào.”
Tin tức chấn động như sấm nổ giữa trời quang, khiến nàng suýt nữa nghẹn thở.
“Con không thể không gả.”
Mà phụ thân con vốn cũng chẳng quan tâm đến con.
Tưởng thị trên đường về phủ không cần ai dìu đỡ, một mình sải bước đi thẳng vào nội viện, rồi lại một đường không liếc ngang dọc mà tiến vào chính phòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Anh lắc đầu, nước mắt như từng hạt trân châu đứt chuỗi, lăn dài trên gương mặt.
Trong mắt Lục Anh ánh lên vẻ kinh ngạc: “Người nói gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giọng nói của Tưởng thị khản đặc, từng câu từng chữ như một lưỡi dao cứa vào da thịt, khiến Lục Anh không tự chủ được mà lùi lại nửa bước.
“Chỉ cần Lục Gia c·h·ế·t, Lục Giai dù có không muốn cũng phải c·h·ế·t tâm!”
Lục Anh lao vội đến trước mặt bà, nhìn khuôn mặt sưng tím, búi tóc tán loạn cùng bộ y phục xộc xệch của bà, lập tức tiến lên, nắm chặt lấy hai cánh tay bà.
Chính từ khoảnh khắc đó, ta đã hiểu rằng—chỉ có giữ lợi ích trong tay, mới là điều quan trọng nhất.”
Hôn sự này có thể cứu ta, cũng có thể cứu con!”
Từ nay về sau, nàng sẽ trở thành nữ nhi của một kẻ mang dòng máu hoang thai!
“Chỉ cần có Lục Gia, Lục Giai vẫn còn hy vọng, hắn có người để dốc lòng thương yêu, che chở.
“Thì ra là vậy!”
Lục Anh ngẩn người nhìn mặt đất, nước mắt không rơi nữa.
Con thông minh như vậy, nhất định có thể làm tốt!”
Con đã hiểu chưa?!”
Khi con đường phía sau của hắn bị chặt đứt, trong hậu viện này, chúng ta sẽ là người thân thiết nhất của hắn!
Tưởng thị duỗi thẳng lưng, nhìn thẳng vào nàng: “Chuyện đó với con không quan trọng.
Bọn họ đều cần một người để kết nối lợi ích giữa Lục gia và Nghiêm gia.”
“Vì sao?!”
Bởi vì nhờ ơn của Lục Gia, từ nay về sau, ta đã trở thành kẻ bị vứt bỏ rồi.”
Tưởng thị nhìn nàng hồi lâu, rồi chậm rãi ngồi xuống trước ánh mắt đầy kích động của nàng.
“Chỉ có thể suy nghĩ cho chúng ta!”
“Tất cả là vì Lục Gia!”
“Bất kể là muốn gả con cho ai, người cũng chỉ là muốn đưa con ra ngoài, để giữ lấy lợi ích của người mà thôi.”
“Nếu không có nàng ta, con vẫn là đại tiểu thư tôn quý của Lục gia!
Chỉ là vẫn chậm một bước.
“Vậy bây giờ mẫu thân lại muốn con gả vào đó sao?!”
“Dù sao chí hướng của hắn ở triều đình, hắn sẽ không vì chuyện trong nội trạch mà quá mức dây dưa, do dự.
“Anh nhi, nếu mẫu thân thực sự thất thế, con sẽ chẳng còn ai nương tựa.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt tái nhợt như tro tàn.
Là nàng ta khiến con, vốn có thể thoát khỏi hôn sự này, giờ lại không thể trốn thoát được nữa!”
Lục Anh gào lên: “Vì sao họ lại làm ra chuyện như thế?
“Không tin cũng phải tin.”
Lục gia vốn là thế gia danh môn, trên triều đình có chỗ đứng vững chắc, Lục Giai lại thành danh từ sớm, hiện nay mới ngoài ba mươi đã là nhất phẩm đại thần.
“Nếu ta cắt đứt quan hệ từ sớm, thì những năm qua con còn có thể sống an ổn như vậy sao?”
“Mọi chuyện này đều do nàng ta sắp đặt!
“Chúng ta không có chỗ dựa nào khác, không ai thật lòng giúp đỡ chúng ta cả!
Khi có lựa chọn, hắn vĩnh viễn sẽ không chọn mẫu tử ta để tâm!”
“Nếu muốn hắn thật sự trở thành phu quân của ta, thật sự trở thành phụ thân của con, chỉ có một cách duy nhất—hủy diệt hy vọng của hắn!”
Ngoại tổ mẫu của nàng – Ngụy thị, cùng với Nghiêm Tụng, người mà nàng từ nhỏ đã gọi là ngoại tổ phụ…
Chỉ có tự mình tranh đoạt mới có thể sống yên ổn, hưởng phúc cả đời!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ta tận mắt thấy ngoại tổ mẫu ngươi khúm núm trước người nhà họ Nghiêm, ngay cả ta cũng phải cúi đầu trước họ.
Vốn đã thở không ra hơi, lại thêm những lời khó nghe ấy, nàng không sao khống chế được tâm trạng của mình.
Lục Anh dĩ nhiên không thể ngủ lại, ngồi xuống rồi lại đứng lên, đứng lên rồi lại ngồi xuống, cứ lặp đi lặp lại như vậy, cuối cùng không nhịn được mà sai người đuổi theo.
Chính nàng ta đã đẩy con đến nước này!”
Mẫu thân, người cũng đã sớm biết, vậy vì sao người không cắt đứt quan hệ với họ?”
Khi người hầu đuổi đến nơi, Lục Gia đã đứng trước mặt người nhà họ Nghiêm rồi.
Lục Anh thu lại ánh nhìn, quay người rời đi.
“Phu nhân về rồi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chỉ khi ta có được địa vị của riêng mình, ta mới có thể bảo vệ chính ta.”
“Mẫu thân tin tưởng con!
Lục Anh nghiêng đầu nhìn bà: “Vậy cả đời này, con phải chôn chân trong cái hố Nghiêm Cừ sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Người đang nói rằng… chuyện Lục Gia mất tích mười một năm trước… không phải là tai nạn, mà là do người làm sao?”
Hắn cưới ta vì lợi ích, mà con cũng chỉ là thứ phụ thuộc vào lợi ích đó!
“Nghiêm gia đã trở mặt với con, con gả vào đó mà không có hậu duệ, con lấy gì để đứng vững trong nhà?
“Ta không nhắm vào Lục Gia, mà là ai cản đường chúng ta, thì chúng ta phải nghĩ cách loại trừ kẻ đó!
“Hắn không thể cùng con viên phòng, cũng không thể cho con hài tử!
“Đúng vậy.”
Tưởng thị sững sờ.
Đáy mắt Tưởng thị hiện lên hận ý sắc bén: “Trong mắt Lục Giai, chỉ có con nha đầu c·h·ế·t tiệt Lục Gia kia mới là nữ nhi của hắn!”
Người được sai đi không thể vào viện, càng không thể vào trong phòng, nhưng tin tức mang về cũng đã đủ chấn động.
Nàng đứng lên, dưới ánh trời u ám, nhìn xuống người đang ngồi trên ghế thấp:
Cả đời không thể có con cháu sao?”
Đồng tử Lục Anh co rụt lại, cổ họng nghẹn lại, mấp máy hồi lâu mới thốt ra được một câu: “Ta không tin!”
Lục Anh bám chặt lấy mép bàn, ngón tay siết đến trắng bệch, sắc mặt cũng tái nhợt không còn chút huyết sắc.
“Tại sao?
“Chúng ta không cần phải tranh giành với ai nữa!”
Dù hắn có muốn hay không, cũng chỉ có thể thân cận với chúng ta!”
“Người cũng chẳng yêu con đến thế.”
“Còn ta là gì?
Tiếng bẩm báo của nha hoàn ngoài cửa khiến nàng giật mình bừng tỉnh, lập tức quay đầu, đứng bật dậy khỏi ghế.
Từ trước đến nay, nàng luôn kiêu hãnh vì thân phận của mình, cũng chưa từng che giấu sự tự hào đó.
Hơi thở của Lục Anh chợt trầm xuống, không còn run rẩy nữa.
Mẫu thân làm vậy, tất cả là vì muốn tốt cho con!”
“Không phải ta muốn hận nàng ta, mà là vì mẫu thân của nàng ta mới là người mà Lục Giai cầu thân trong tâm cam tình nguyện!
“Lục gia chính là địa vị của ta.”
Tưởng thị liếc nhìn nàng, bỗng nhiên bật cười.
Tưởng thị siết chặt tay, ánh mắt đỏ rực, như một ngọn lửa cháy bừng trong màn đêm lạnh lẽo.
“Người đó… chỉ có con là thích hợp nhất.”
“Trình thị đã c·h·ế·t, giờ chỉ còn lại Lục Gia, nàng mới chỉ năm tuổi, yếu ớt như vậy, chỉ cần tùy tiện một chút là có thể g·i·ế·t nàng rồi!”
Tưởng thị nắm chặt vai nàng: “Phụ thân con vừa rồi không lập tức bỏ ta, nhưng quay đầu lại, hắn nhất định sẽ có biện pháp đối phó với ta.”
Nàng ta dâng trà, đưa nước, khoác áo lông, hầu hạ chu toàn, chỉ là không để Lục Anh chạy ra ngoài.
Lục Anh rưng rưng nước mắt: “Nhưng trước đây, người đã tìm mọi cách ngăn cản con đính hôn với Nghiêm gia…”
Nhưng bây giờ, người thân của nàng lại nói với nàng rằng—ngoại tổ mẫu của nàng vì tư thông mà sinh ra mẫu thân của nàng!
“Con còn chưa nhìn ra sao?”
Vì sao chuyện gì cũng phải lôi tỷ ấy vào?”
Lục Anh từ nhỏ đến lớn đều là tiểu thư cao quý, được nuông chiều tôn sùng, giờ đây nghe tin này, chỉ cảm thấy cả người như rơi vào hố băng, hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống ghế, không thốt nên lời.
Ngoại tổ mẫu…”
“Đó là vì Nghiêm Cừ vốn không thể làm trượng phu của con!”
Ta là kẻ tự dâng lên cửa, hắn lấy ta chỉ để thể hiện sự thần phục với Nghiêm gia!
Trong triều, những thiên kim tiểu thư có địa vị như nàng cũng không nhiều.
Tưởng thị đột nhiên thẳng lưng, ánh mắt sắc bén như dao.
Tưởng thị khàn giọng nói: “Nghiêm gia sẽ không bỏ qua cho con đâu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.