Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Thanh Đồng Tuệ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 150: Có Chuyện Rồi!
Lục Gia lập tức thẳng lưng: “Con chỉ là một nữ nhi nhà quê, đâu xứng để kinh động đến Thái y viện?
Muốn ngay trước mặt bao nhiêu người lật lại chuyện năm xưa sao?
Đỗ ma ma đứng bên cạnh, cười tươi nói:
Giờ phút này, không thể manh động.
Lục Giai nhìn thoáng qua Tưởng thị, suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Nếu là bệnh lâu năm, e rằng đại phu bình thường không chữa được.
Cứ như Lục Gia nàng đã c·h·ế·t rồi vậy!
Phụ thân chớ dọa con.”
Người đâu!”
Lục Giai lộ vẻ lúng túng: “Hôm nay bận quá, không nhớ ra, mai ta mua bù cho con.”
Ngụy thị lập tức ngồi thẳng dậy, thần sắc nghiêm trang, không dám nói thêm với Lục Gia nữa.
Từ đó, Lục Gia và nàng ta không còn bất kỳ liên hệ nào nữa.
Lục Giai cau mày: “Gì đây?”
Chẳng cần biết có ích hay không, trước tiên cứ khiến mình nổi bật đã.
Không sao, dù gì hôm nay Lục Gia cũng không nhắm vào bà ta.
Ngay sau đó, nhị thúc và tam thúc cũng lần lượt lấy ra lễ vật của mình, mỗi món đều đáng giá không nhỏ.
“Điểm tâm mà phụ thân hứa sáng nay sẽ mang về,” Lục Anh nghiêng đầu, chu môi đầy ấm ức, “Người không quên đấy chứ?”
Nếu nàng đã sống lại, thì đừng hòng ai coi nàng như người c·h·ế·t nữa!
“Hôm qua muội định qua Ỷ Hà viện thăm tỷ, nghe nói tỷ không khỏe, không tiện gặp khách nên thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặc cho nhà họ Nghiêm sau này bao lần lên voi xuống c·h·ó, đối mặt với muôn trùng sóng gió, Hạ gia—một trọng thần từng có ơn cứu mạng hoàng đế—vẫn vững vàng hưởng phú quý.
Tưởng thị cắn răng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Phụ thân không biết đó thôi,”
Lần này, Lục Gia chủ động tỏ ra thân thiết, làm Ngụy thị sợ đến mức luống cuống.
Ha, còn “thương nhất” cơ đấy.
Nàng vừa trở về, một thân một mình đối diện với những tình huống như thế này, không biết có lúng túng không?
“Nhưng không sao đâu, đây là bệnh cũ rồi, chẳng đáng bận tâm.
Chương 150: Có Chuyện Rồi!
Có lẽ cũng không muốn để bà ta nhúng tay vào chuyện của mình.
Lục Gia đặt hạt dưa trở lại dĩa.
Nhưng cũng không định để Lục Giai sủng ái đến mức khiến người khác cảnh giác!
Lục Gia yếu ớt nói, đôi mày nhíu chặt như mang theo muôn vàn u sầu, “năm xưa nữ nhi bị nhiễm phong hàn, để lại di chứng, cứ đến mùa thu đông là ho dai dẳng, nhất là khi gặp chuyện thương cảm, hễ động tâm liền tích đờm trong ngực, rất lâu mới khỏi.”
Sau đó, nàng cầm chén trà lên, không nói thêm gì nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cơn sóng ngầm tạm thời lắng xuống.
Lục Giai hít sâu: “Di chứng từ trước kia ư?
“Chuyện dài lắm, năm đó mẫu thân đưa con xuất thành…”
Ai gọi cũng không đáp, người trong nhà cũng chẳng mấy để nàng vào mắt, vẫn tiếp tục trò chuyện riêng.
Lục Gia một bên vừa tách hạt dưa vừa lặng lẽ quan sát.
“Hơn nữa, bệnh của con là bệnh cũ, không phải bệnh cấp tính.
Một phụ nhân có tuổi rồi, có thể khen thế sao?
Nàng ta mỉm cười thi lễ với Lục Gia:
Lục Giai cũng thấy vừa đủ, không tiếp tục xoáy sâu vào vấn đề nữa, chỉ phất tay: “Khai tiệc đi.”
Nhìn gương mặt tròn trịa kia, da trắng hồng nhuận, tinh thần dồi dào, sức ăn ba bát cơm một bữa, thì lấy đâu ra bệnh lâu năm chứ?
Lễ vật quý trọng như thế, mong đại tiểu thư cũng chuẩn bị lễ đáp lại.”
Lúc này, Tưởng thị liếc qua những người có mặt, chậm rãi nói:
Thanh Hà đáp vâng rồi nhanh chóng lui xuống.
Giành sủng ái ư?
Hôm qua không phải Lý đại phu đã kê thuốc sao?
Nói xong, nàng ta chìa bàn tay ra trước mặt Lục Giai.
Nàng muốn giành sủng ái, đúng.
“Lão phu nhân, nhị lão gia, tam lão gia thật sự thương yêu đại tiểu thư.
Bà ta trầm giọng: “Không sai, trong cung có thái y chuyên trị chứng ho mãn tính, lão gia nói đúng, nên chữa sớm mới tốt.
Rõ ràng ông ấy nói chỉ cần uống một thang là đủ.”
Lục Gia liếc mắt cũng thấy hết.
Ngụy thị là kiểu phụ nữ quen cúi đầu nhún nhường, gặp ai cũng rụt rè e ngại, chỉ có dung mạo xem như xuất sắc, mang theo vài phần phong tình.
Tưởng thị bên cạnh nhíu mày, cúi đầu ho nhẹ một tiếng.
“Phu nhân.”
“Nhân lúc bữa tiệc chưa bắt đầu, mẫu thân, người đã nhận lễ bái của Gia nhi rồi, cũng nên trao tặng lễ gặp mặt đi thôi.”
Tưởng thị vừa nghe đến đây đã lập tức đứng dậy, sắc mặt khẽ biến: “Chỉ e là do dọc đường đi vất vả, nhiễm phong lạnh thôi.
Giữa lúc nói chuyện, người trong nhà lần lượt đến đông đủ.
Nếu người thật lòng muốn chữa, đợi thái y đến, e là sẽ hỏi kỹ đầu đuôi ngọn ngành, đến lúc đó nói ra, sợ là câu chuyện sẽ dài lắm đấy.”
Nhưng Lục Gia cứ như không thấy, vừa được gọi thì bước tới hành lễ, ngồi xuống bên cạnh, trò chuyện đủ điều, toàn là lời khen bà ta dung nhan mỹ miều như hoa.
Bọn hạ nhân lập tức bắt đầu dọn bàn.
Nàng ta muốn làm gì đây? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc Lục Gia bị vu oan, người ngoài đồn rằng Lục Anh vì ghen tỵ với hôn sự tốt của nàng mà khóc suốt ba ngày, khóc đến mức mắt cũng sưng húp không mở nổi.
Tuy không thân thiết, nhưng cũng vẫn qua lại, mười ngày nửa tháng sẽ ghé thăm nhau một lần.
Nó thật sự biết chuyện năm xưa sao?
Bao nhiêu phong ba trong triều cũng không ảnh hưởng đến họ.
Kiếp trước, Lục Gia không có nhiều giao tình với Ngụy thị, bởi nhìn thái độ của Tưởng thị đối với bà ta cũng chẳng có vẻ tôn kính gì.
“Thanh ma ma, về phòng lấy thuốc cho ta đi.”
Ai mà chẳng biết!
“Mới về nên chưa quen thổ nhưỡng, nhờ muội muội quan tâm rồi.”
Không, dù không phải vì chuyện cũ, thì việc Quách Lộ bí mật ám sát nàng ta cũng chưa chắc đã giấu được.
Truyền thiếp vào cung, mời thái y đến xem kỹ càng.”
Mãi đến khi Lục Giai bước vào, bầu không khí mới sôi động hẳn lên.
Lục Anh tiếp tục lay tay áo Lục Giai: “Con không chịu đâu!
Nhị thúc Lục Lăng cùng thẩm thẩm Chu thị, tam thúc Lục Nguyễn và thẩm thẩm Ngô thị đều đã tới.
Bà ta thừa biết con nha đầu này chẳng có ý tốt!
Ngụy thị vội lấy ra một đôi vòng ngọc, màu sắc khá đẹp, giống y như đôi vòng bà ta tặng kiếp trước.
Nó đang uy h**p mình sao?
Hôm nay xem ra đã đỡ hơn rồi.”
Nhưng cứ vờ như không biết.
Tưởng thị híp mắt nhìn nàng.
Nữ nhi đói lắm rồi!”
Có lẽ chính nhờ sự khoan dung này mà nàng ta cũng giành được một hôn sự không kém cạnh—trở thành chính thất của trưởng tử Hạ Bình, Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ.
Trong một bữa tiệc vui vẻ như thế này, ai lại đi uống thuốc chứ?
Nàng chỉ khẽ cười đáp:
Lúc ông vừa vào cửa, ánh mắt liền dừng trên người Lục Gia.
“Nếu chậm trễ, có khi hàng quán đóng cửa mất.”
“Sao giờ phụ thân mới về?
Không lâu sau, Lục Anh cũng đến.
Nàng lấy khăn tay từ tay áo Phất Hiểu, nhẹ nhàng che miệng ho một tiếng.
Lục Giai bước đến gần: “Sao rồi, vẫn chưa khỏi à?
Kiếp trước, trước khi xảy ra biến cố thế thân, Lục Gia và Lục Anh không có xung đột gì.
Lục Gia khẽ thở dài, “Hiện tại nhiều trưởng bối còn đang chờ khai tiệc, nếu vì con mà mọi người phải chịu đói, chẳng phải lỗi của con sao?
Tưởng thị hít sâu, quay sang Thanh Hà: “Vậy thì mau đi lấy thuốc cho đại tiểu thư.”
Ông biết thế nào cũng có rắc rối chờ sẵn mà!
“Được rồi!”
Dù triều chính quan trọng, nhưng bảo ông hoàn toàn không bận lòng chuyện bên này, cũng là không thể.
Bất kể kiếp trước nàng ta có biết chuyện Tưởng thị hãm hại Lục Gia hay không, kiếp này, Lục Gia cũng không muốn dây dưa với nàng ta thêm chút nào.
Chưa kịp mở lời, Lục Anh đã chạy tới, nắm lấy cánh tay ông, giọng nũng nịu:
“Người đã tốn bao tâm huyết chuẩn bị bữa tiệc này, cuối cùng lại chẳng thể mở tiệc, vậy chẳng phải con lại mang tội bất hiếu ư?
Ngụy thị ngượng ngùng cúi đầu, miệng khách sáo chối từ, nhưng gương mặt không giấu được vẻ vui sướng.
Lục Giai chưa đến, Lục Gia chẳng muốn phí lời.
Quân tử nhất ngôn, từ nhỏ đến lớn người thương con nhất, sao lại có thể thất tín với con chứ?”
Ngồi suốt nửa ngày trời, cuối cùng cũng có chuyện rồi đây! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khí chất của bà ta hoàn toàn trái ngược với con gái—Tưởng thị, kẻ lúc nào cũng giả bộ đoan chính.
Hôm nay nàng không có ý định lật bài, không muốn xé rách mặt.
Chỉ có điều, một người mẹ mà lại e dè như thế trước mặt con gái mình, cũng thật khiến người khác bất ngờ.
Ông thực sự nghi ngờ, tiểu nha đầu này mấy năm qua lớn lên trong nhà thương nhân, hay là ở đoàn hát vậy?
Lại giở trò này nữa!
“Phụ thân!”
Mai ta sẽ gọi đại phu đến khám lại.”
Còn Lục Anh, nàng ta càng thêm vẻ vang sau khi thành Hạ phủ thiếu phu nhân.
Phụ thân cứ mau mua điểm tâm cho muội muội đi.”
Sau đó, nàng ta vẫn rộng lượng không hé môi oán trách dù chỉ một lời với vị tỷ tỷ “âm hiểm” của mình.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.