Tiểu Ngư Bạc Hà – Tức Tức Đích Miêu
Tức Tức Đích Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 49
“Em vội mà.” Từ Y Đồng dịch người lại gần hơn, cô nhìn anh ở khoảng cách gần, “Vừa rồi A Văn gọi cho em nói anh đột nhiên biến mất, điện thoại cũng không nghe, làm em sợ c·h·ế·t khiếp.”
“Vậy anh có trách bà ấy không?”
Một câu trả lời ngoài dự đoán, Từ Y Đồng dịch sát lại ôm lấy eo anh, cô hỏi một cách hồn nhiên: “Vậy lần này bà ấy quay về… là định bù đắp cho các anh sao?”
Chương 49
Mỗi lần cô nói đùa kiểu này anh hầu như không bao giờ đáp trả.
Giọng của Dư Nặc nhỏ dần: “Tầm tháng ba tháng tư năm nay.”
Mải suy nghĩ về chuyện này, đến khi cuộc gọi kết thúc Từ Y Đồng mới hỏi tiếp: “Mẹ anh hôm nay tìm anh mượn tiền à?”
“Anh đợi lâu chưa?”
Dư Qua quả nhiên im lặng.
“Không phải.” Dư Qua trả lại điện thoại cho cô.
Dư Nặc: “Chị dâu, anh em có ở chỗ chị không?”
“Vậy thì tốt rồi.” Dư Nặc chần chừ, “Giờ em nói chuyện với anh ấy được không?”
Từ Y Đồng giật lấy ngay lập tức, động tác của cô nhanh như chớp.
Anh hỏi: “Sao em lại ăn mặc như vậy?”
Từ Y Đồng vừa ra khỏi phòng chứa đồ ăn vặt thì nhìn thấy Dư Qua đang im lặng thu dọn đồ đạc.
…
“Anh?” Dư Nặc gọi.
Hai người vẫn còn nắm tay, Dư Qua bị cô kéo đi một cách dễ dàng.
Cô dè dặt hỏi: “Nam hay nữ?”
Dư Qua sau khi trưởng thành không còn hồi tưởng lại những chuyện thời thơ ấu nữa, nên ký ức về chúng trở nên rời rạc. Dư Tương uống say khướt, Giang Lệ sụp đổ, bọn họ cãi nhau điên loạn, còn anh thì như một người xa lạ đứng nhìn bọn họ phát điên.
“Ừ?”
Từ Y Đồng cảm thấy hình tượng của mình trong mắt anh đã sụp đổ hoàn toàn: “Em đi giặt bây giờ đây.”
Giọng điệu nhàn nhạt như thể đang kể lại một sự kiện cũng như đang tự thuyết phục bản thân.
Chủ nhân của ngôi nhà rời đi vội vã nên cửa phòng ngủ và phòng làm việc đều mở hé, vài ngọn đèn trong phòng khách vẫn chưa tắt, hệ thống sưởi vẫn hoạt động, dép đi trong nhà thì một chiếc bị đá lệch sang bên cạnh ghế sofa, trên thảm rải rác vài chiếc gối ôm, phía dưới còn bị đè lên bởi tay cầm chơi game, thậm chí còn có cả khăn choàng cổ và truyện tranh. Trên bàn trà nhỏ nến thơm vẫn chưa tắt, còn có một bộ lego đang lắp dở.
Một cảm xúc dâng trào, Từ Y Đồng bất ngờ ngồi lên người anh, cô nâng mặt anh lên rồi nghiêm túc hỏi: “Tiểu Ngư, anh có bằng lòng sống trong bể cá không?”
Dư Qua nhìn thẳng vào mắt Từ Y Đồng, anh rói rõ ràng từng câu từng chữ với cô: “Nếu em cần, vậy thì anh là của em.”
Từ Y Đồng nghĩ ra một cách khác, cô giả vờ thoải mái nói: “Thế này nhé, mình oẳn tù tì đi, một ván liền quyết định. Nếu anh thua thì từ nay về sau anh là của em, có chịu không?”
Từ Y Đồng chăm chú quan sát Dư Qua. Lớp áo màu đen khiến gương mặt anh trở nên trắng bệch một cách kỳ lạ, anh như một pho tượng bị đông cứng bởi làn gió lạnh, đến cả con ngươi cũng không động đậy, gần như không còn chút sinh khí.
Từ Y Đồng nhìn anh thêm một lúc, trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng cuối cùng chỉ thốt lên một câu: “Anh thấy khá hơn chưa?”
Ngọn nến thơm trên bàn trà dần tan chảy, thi thoảng phát ra tiếng lách tách nho nhỏ. Từ Y Đồng vẫn áp mặt vào ngực anh, rất lâu cô không cử động. Cảm nhận được sự lo lắng trong cô, Dư Qua từ từ giơ tay ôm lấy lưng cô rồi nhẹ nhàng vu.ốt ve.
Cô cố gắng chọn từ nhẹ nhàng nhất.
Anh cúi người nhặt những món đồ vương vãi dưới đất lên giúp cô.
Chỗ cô chạm vào truyền đến một chút nhiệt độ, hơi ấm yếu ớt ấy theo thần kinh dưới da lan ra khắp toàn thân. Chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng lại khiến tim anh đập mạnh một cái, mọi giác quan đã tê liệt dường như sống lại. Tầm nhìn bắt đầu rõ nét trở lại, hơi ấm quay về trong cơ thể, luồng không khí tươi mới tràn ngập trong lồng ng.ực. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dư Qua chắc chắn không biết cô thích nhìn anh cười đến nhường nào.
Dư Qua cảm thấy bản thân khẽ run lên.
Từ Y Đồng ngồi bên cạnh, cô cảm giác như Dư Qua vừa nổi một cơn giận lớn nên Dư Nặc mới dè chừng như vậy. Nhưng thực tế giọng anh chỉ hơi lạnh một chút, cũng không khác bình thường là mấy thậm chí còn có chút mệt mỏi. Sao ngay cả em gái anh cũng sợ anh đến thế…
Từ Y Đồng cúi đầu trân trọng hôn lên mái tóc trước trán anh: “Nếu anh bằng lòng, em sẽ mua một cái cho anh.”
Rồi cô ấn anh ngồi xuống ghế sofa.
Lần thứ hai đến, Dư Qua vẫn lễ phép mà không đảo mắt nhìn lung tung. Nhưng mọi nơi anh nhìn đến, đâu đâu cũng là dấu vết cô để lại lộn xộn vô cùng. Thế nhưng anh lại thấy ấm áp một cách kỳ lạ.
Chiếc áo khoác dạ màu xám được cài khuy lỏng lẻo, bên trong là áo ngủ lông san hô màu trắng hồng, phần mũ to sụ bị nhét vào cổ áo khiến nó bị rối tung rối mù nhưng lại trông rất ấm áp.
Hương thơm trong nhà cô lần trước anh đã ghi nhớ rồi.
Trong suốt mười mấy năm dài đằng đẵng ấy, Dư Qua chưa từng nghĩ rằng có một ngày nào đó trong tương lai anh sẽ dễ dàng trao mình cho một người khác như thế.
Trong khoảnh khắc đó, Từ Y Đồng thậm chí còn tưởng rằng mình đang bị ảo giác quá chân thực.
Cô mím môi lại, cuối cùng vẫn hỏi một cách thăm dò: “Anh gặp chuyện gì buồn sao?”
Dư Qua giữ vẻ mặt lý trí, nhưng giọng nói của anh lại khàn đi: “Em nghiêm túc không?”
“Trả tiền.” Anh chậm rãi đáp.
Qua một lúc Dư Qua mới lấy lại được giọng nói của mình, anh chậm rãi trả lời: “Anh vẫn ổn.”
Anh nhận lấy mà không tắt loa ngoài. Từ Y Đồng chỉ tay về phía ban công ra hiệu: Em ra ngoài nhé?
Thấy anh im lặng Từ Y Đồng lại hỏi: “Anh đang nghĩ gì thế?”
Cô đi phía trước, bước chân hơi vội vã, còn Qua Ca lặng lẽ bị cô dắt theo phía sau.
“Dù sao em cũng sẽ không rời đi.”
Dư Qua nhìn cô rồi đáp: “Anh đã gặp một người.”
Nhưng Từ Y Đồng lại chủ động bước thêm một bước, cô đến gần anh hơn, đôi tay ấm áp tiếp tục nắm lấy tay anh: “Anh sao vậy?”
“Mẹ anh.”
Nhìn thấy tay Dư Qua cô đắc ý vô cùng, dùng “kéo” cắt vào lòng bàn tay anh đang xòe ra: “Anh thua rồi.”
Ngay khi cảm giác trở lại, bàn tay Dư Qua theo bản năng siết chặt lấy cô như một người sắp chìm được cứu sống, cuối cùng nắm lấy được tấm ván trôi giúp mình nổi lên mặt nước. Anh nắm chặt lấy cô.
Nhưng anh chỉ im lặng.
“Được, em đợi chút nhé.” Từ Y Đồng đưa điện thoại cho Dư Qua.
“Anh còn muốn gian lận à?” Tuy trách anh nhưng cô vẫn trả lời, “Em định ra kéo.”
“Được.”
Hai đầu dây im lặng một lúc, Dư Qua hỏi tiếp: “Từ khi nào?”
Từ Y Đồng khựng lại, cô vô thức ngồi thẳng lưng. Căn phòng trở nên yên lặng, cô không biết có nên hỏi tiếp không. Đúng lúc đó điện thoại trên bàn trà đổ chuông, là cuộc gọi từ Dư Nặc.
Từ Y Đồng cuối cùng cũng nhận ra Dư Qua bây giờ rất không ổn. Nhưng cô lại không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ có thể lo lắng nhìn anh, rồi đưa tay vẫy vẫy trước mặt anh rồi nhẹ giọng hỏi: “Anh có thể nói gì với em không?”
“Dư Qua?”
Dư Qua cảm thấy mình rất thích loại nến thơm mà Từ Y Đồng dùng. Hương thơm này lan tỏa khắp cả phòng khiến anh bất giác cảm thấy an toàn, thậm chí tâm trạng căng thẳng suốt cả ngày cũng dần dịu lại.
“Em nghiêm túc.”
Lúc nói câu đó nét mặt và ánh mắt của Dư Qua đều rất bình thản như thể hoàn toàn không bận tâm. Nhưng không hiểu sao Từ Y Đồng lại nhớ đến hôm anh đưa cô về nhà, khi ở trên xe cô vô tình nhìn thấy điện thoại anh hiện lên cuộc gọi từ “Mẹ”.
“Tiểu Ngư.” Cô đột nhiên gọi anh như vậy.
Khi đến gần anh, Từ Y Đồng cố nén sự sốt ruột trong lòng, cô hạ giọng hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Anh nhận ra Từ Y Đồng vì muốn thuận theo động tác của anh mà khẽ nghiêng người về phía trước. Dư Qua nhận ra mình dùng lực quá mạnh có thể khiến cô bị đau nên lập tức lúng túng rút tay lại.
Thì ra là vậy, chẳng trách sắc mặt của anh lại kém đến thế. Từ Y Đồng cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở ra. Cô vội vàng lục tung túi áo trên người, nhưng lại phát hiện không mang theo gì có thể ăn được, cô liền quay đầu lại nói với anh: “Đi nào, về nhà với em trước đã.”
“Bị hạ đường huyết.” Dư Qua cố gắng để giọng mình nghe tự nhiên, “Cơ thể hơi khó chịu.”
Dư Qua lắc đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy anh nghiêm túc như vậy, thói quen thích trêu chọc người khác của Từ Y Đồng lại nổi lên, cô cố ý hiểu sai: “Không nhìn rõ cũng không có nghĩa là em cho anh nhìn lại.”
Dư Qua lạnh nhạt mở miệng: “Em mượn bà ấy bao nhiêu tiền?”
Cô hỏi mấy câu liền nhưng anh vẫn không hề phản ứng.
Để chống chọi lại sự khó chịu trong cơ thể, cảm giác của Dư Qua dường như bị tạm thời ngắt kết nối. Màng nhĩ kêu ù ù, trong đáy mắt anh phản chiếu hình bóng Từ Y Đồng. Như thể có một tấm kính chắn giữa hai người, cô mở miệng nói gì đó nhưng anh lại chẳng nghe rõ, giống như chiếu một đoạn phim câm vậy.
Ngồi xuống bên cạnh Dư Qua, cô liếc nhìn anh một cái rồi ngập ngừng giải thích: “Bình thường em không lười như vậy đâu, cũng không có vứt lung tung… mấy cái… áo lót nhỏ.”
Từ Y Đồng bị anh nắm đến đau, nhưng cô nhẫn nhịn mà không biểu lộ ra. Cô khẽ gọi tên anh: “Anh ổn chứ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô khuyến khích anh: “Được cái gì cơ?”
Dư Qua âm thầm cảnh báo bản thân. Đây chỉ là một câu nói đùa vu vơ chứkhông phải một lời hứa hẹn.
“Anh đang khóc à?” Từ Y Đồng không trả lời câu hỏi của anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngày mai bà ấy đi rồi.”
Lúc đó cô mới dám nhìn anh.
“Cái đó là của ngày hôm qua!” Cô nhấn mạnh.
“Không có.”
“Em…” Dư Nặc ấp úng, “Không nhiều lắm… vài chục nghìn thôi.”
“Vậy bà ấy đến làm gì?”
“Sau này em nuôi anh, mãi mãi ở bên anh.” Từ Y Đồng kiên nhẫn lặp lại một lần nữa, “Em sẽ không rời đi.”
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, lông mi Dư Qua khẽ run, anh khẽ gọi tên cô bằng giọng mơ hồ như đang mộng du: “Từ Y Đồng.”
Từ Y Đồng không lên tiếng, cô lặng lẽ dựa đầu vào ngực anh và chờ anh nói tiếp. Cô nghe thấy nhịp tim anh đều đặn, nghe thấy anh kể lại bằng giọng điệu không oán giận cũng chẳng mang cảm xúc: “Dư Tương ngoại tình nên bà ấy bỏ đi.”
Dư Qua cảm thấy mình nên giải thích gì đó, anh liền bình tĩnh ngắt lời cô: “Anh không nhìn rõ.”
Không khí bỗng lúng túng vài giây, cô bước tới, xé bao kẹo sữa nhét vào miệng anh rồi trách mắng: “Người không khỏe thì đừng làm gì cả.”
“Lúc đó anh học cấp hai.”
Dù cô trả lời như vậy nhưng anh vẫn không chịu phản ứng lại trực tiếp.
Mang theo đôi dép lê, cô hoảng loạn lao nhanh về phía anh.
Bị cách gọi này làm cho khựng lại… Từ Y Đồng c*n m** d***: “Anh ấy đang ngồi cạnh chị.”
Khi hoàn hồn lại, ánh mắt của Dư Qua liếc sang chỗ khác, anh khẽ “ồ” một tiếng.
Trước khi ra tay, Dư Qua lại hỏi: “Em định ra gì?”
Dư Qua cụp mắt xuống, đầu ngón tay chạm vào cằm cô, anh muốn nhìn biểu cảm của cô khi nói câu đó nhưng bị cô tránh đi.
Về nhà.
Cảm giác như ngồi lên thứ gì đó, Dư Qua thò tay rút ra liền phát hiện là một chiếc tất của cô. Anh khựng lại, mò thêm lần nữa lại rút ra một món đồ…
Vẫn là gương mặt anh tuấn như mọi khi, mí mắt mỏng, lúc không có biểu cảm thì trông có vẻ kiêu ngạo. Cũng vì thế mà mỗi khi anh cười lại càng khiến người ta cảm thấy đặc biệt dịu dàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dư Qua khẽ gật đầu, anh bắt đầu để ý tới cách ăn mặc của cô.
Giọng điệu không hề gợn sóng.
Dư Qua bình tĩnh gật đầu.
Mặt cô hơi ửng đỏ, lúng túng giải thích: “Em quên giặt rồi.”
“Ừ.”
Anh không phản ứng gì thêm mà chỉ nói: “Mua bể cá.”
“Em tôn trọng ý anh lắm nhé, là anh tự chịu thua em đấy.” Từ Y Đồng cười rạng rỡ, “Chơi thua thì phảichấp nhận.”
Ngoài Dư Nặc ra thì chưa từng có ai nói với anh câu này.
Cô ngồi trong phòng giặt than thở một lúc, mãi mới chịu ra lại.
Cô bật loa ngoài: “A lô?”
“Sao cứ cúi đầu thế?” Anh hỏi.
…
“Rồi nhé, ba, hai, một—”
Kết thúc đếm ngược, Từ Y Đồng chìa ra hai ngón tay.
“Cũng không hẳn.” Khi anh có khả năng rời đi, lựa chọn của anh cũng giống như Giang Lệ.
Những chuyện ấy từng khiến anh rất đau khổ nhưng hôm nay khi kể với Từ Y Đồng Dư Qua nhận ra mình không còn nhiều cảm xúc nữa: “Bà ấy ra đi là điều nên làm.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.