Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 9: Chương 9

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Chương 9


Thấy ta ngẩn ngơ, Cố Yến kéo ta đến gần, ôn tồn: "Trước kia, ta đối với chuyện trong phủ, nhắm mắt làm ngơ, ấy là bởi ta chẳng để tâm điều gì, không có ai ta quan tâm đoái hoài. Nhưng nay khác rồi, có nàng, ta có người muốn bảo bọc." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng Cố Yến vì ta mà làm đến nước này, trong lòng ta tự hiểu.

Cố Chiêu lại nhìn sang ta, nhớ đến chuyện đệ ấy đã giải vây cho ta ngày hôm qua, ta liền đáp lễ: "Đa tạ Tứ công tử đã giúp đỡ."

Ngược lại, ta là người bị hại, lại có chút không đành lòng, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Tam công tử, họ đã biết lỗi rồi, cứ cho họ về đi thôi."

Cố Yến như vô tình, lại như cố ý kéo tay ta ra khỏi lớp hồ cừu, rồi lại phủ tay chàng lên, như đang v**t v* trêu đùa, ngạo mạn đến mức không thèm liếc nhìn Cố Chiêu và Hà Ức An lấy một cái. Ta lại thoáng thấy Hà Ức An cắn chặt môi, nước mắt lã chã rơi.

Hai người đứng ở cửa, khúm núm cúi đầu, lặp đi lặp lại lời "xin lỗi".

Chương 9: Chương 9 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ta đã đánh giá thấp bản lĩnh mắng người của Cố Yến, một khi đã mở miệng thì như tằm ăn dâu, có lý có chứng, đánh thẳng vào chỗ đau của người khác.

Chàng hỏi bất ngờ, ta cũng đáp bất ngờ: "Đẹp... ạ!"

Chúng ta về Tây Uyển chưa được một khắc, Triệu thẩm nương đã kéo theo Hồ tiên sinh phòng kế toán đến tận cửa xin lỗi.

Hà Ức An còn muốn nói gì đó, Cố Yến liền kéo ta về phía chàng: "Nếu ta nhớ không lầm, Hà cô nương cũng đến từ Ba Thục. So với Kinh thành, Ba Thục và Quan ngoại cũng chẳng khác gì nhau, một nơi giá rét khắc nghiệt, một nơi núi cao hiểm trở. Sao lại ở Kinh thành nương nhờ người khác được mấy năm, mà đã tự nâng cao giá trị bản thân mình rồi?"

"Ta phải gây dựng uy thế cho nàng, nhỡ ngày nào ta lại bệnh, cũng không đến nỗi để bọn chúng lấn át, vậy ta mới an lòng."

"Ngươi đã gọi ta một tiếng Tam ca, thì Minh Nguyệt chính là Tam tẩu của ngươi. Ta không muốn nghe ngươi dùng những lời khó nghe đó với Tam tẩu của ngươi nữa. Nếu không, ta muốn mời ngươi ra khỏi Cố gia, đến cả Cố Chiêu cũng không bảo vệ được ngươi đâu." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đi xa được vài bước, Cố Yến đột nhiên hỏi: "Đẹp không?" - "Cố Chiêu ấy." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cố Yến dường như không nghe thấy gì, thong thả nhấc thìa trà lên, múc một nhúm trà cho vào ấm. Chén trà đầu tiên pha xong bèn đưa cho ta: "Tây Hồ Long Tỉnh, nàng nếm thử xem."

Ta vốn là kẻ nhà quê, chưa từng thấy của lạ, dù sao trà ở Quan ngoại cũng đắt đến vô lý, liền đưa lên mũi ngửi kỹ, không nỡ uống.

"Ngươi còn nhớ đã theo cha ta mười mấy năm sao? Đây là cách ngươi báo đáp ông ấy đấy à? Hay là tất cả đều mong ta c.h.ế.t đi?"

Một tiếng "choang" vang lên, ta giật mình kêu lên. Thì ra Cố Yến giận dữ, ném chén trà trong tay về phía Triệu thẩm nương và Hồ tiên sinh, mảnh vỡ văng tung tóe khắp nhà.

Chàng véo ta đau điếng, ta vội vàng chữa cháy: "Không đẹp bằng Tam công tử, Tam công tử đẹp nhất, đẹp hơn tất cả."

Lưng Hồ tiên sinh đang hơi cong bỗng cứng đờ, dường như biết sự tình đã nghiêm trọng, lại quỳ xuống bái lạy: "Tam công tử tha tội. Hồ mỗ nhất thời không biết điều, đã mạo phạm Thiếu phu nhân. Xin công tử niệm tình nô tài đã theo lão gia mười mấy năm..."

Nhắc đến bệnh tình, tim ta nhói lên: "Tam công tử, mau uống thuốc đi thôi."

Cố Chiêu đứng, chàng ngồi, nhưng khí thế lại không hề kém cạnh.

Dáng vẻ Cố Chiêu có một hai phần tương tự Cố Yến, nhưng không lạnh lùng như Cố Yến, mà ôn hòa hơn nhiều. Đệ ấy khẽ gật đầu: "Không giúp được gì nhiều, Tam tẩu không sao là tốt rồi."

Ở nhà thẩm nương, ta vốn quen cảnh bị hắt hủi, xóm giềng ức h.i.ế.p cũng là chuyện thường, chưa từng mong ai đến tạ lỗi, nên chẳng lấy làm tủi thân.

"Vạn Phúc, đi thôi."

Triệu thẩm nương sợ đến mức chân tay bủn rủn, vốn không cần phải quỳ trước Cố Yến, nhưng cũng run rẩy quỳ xuống.

Cố Yến liếc xéo ta một cái, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt.

"Thẩm nương, tiểu thúc mất sớm, người lại không sinh được con nối dõi cho Cố gia, là mẫu thân ta thương tình người, mới thu nhận người ở lại, nếu không tổ mẫu đã sớm đuổi người về nhà mẹ đẻ rồi. Người quên ơn của tổ mẫu và mẫu thân ta thì cũng đành, Khương thị vừa đến, người đã như c·h·ó hùa quấn lấy bà ta, thừa lúc ta bệnh tật mà ức h.i.ế.p người của Tây Uyển ta, làm khó dễ tân tức của ta, người còn biết chữ 'Nhân' viết thế nào không?"

"Ức An." Cố Chiêu khẽ nhắc nhở.

Dáng vẻ của ta khiến Cố Yến bật cười: "Loại trà này một lạng mười lượng bạc. Hồ tiên sinh, ông tính toán giỏi, tính cho ta xem chén trà này đáng giá bao nhiêu tiền? Theo quy định của Tây Uyển, Cố Yến và Thiếu phu nhân mỗi tháng được uống mấy chén?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Triệu thẩm nương và Lão Hồ sụt sùi cáo từ, trước khi đi còn trịnh trọng bái tạ ta.

Từ sau lưng Cố Chiêu vọng đến một giọng nói lười biếng: "Thôn phụ quê mùa không được dạy dỗ, không chọc Phu nhân tức giận đã là may rồi, sao lại còn giúp đỡ nàng ta?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Chương 9