Tiết Minh Nguyệt
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Chương 2
"Bẩm phu nhân, thiếp thân họ Tiết, tên Minh Nguyệt."
Hắn tựa như đang say giấc nồng, vẫn giữ được dáng vẻ và lễ nghi vốn có của một thế gia công tử. Đôi mày kiếm sắc sảo, hàng mi cong cong vẽ nên một vành trăng khuyết tuyệt mỹ. Đôi môi mỏng khẽ mím lại, ẩn hiện sắc hồng đào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta vội hành lễ. Những người khác liền khúc khích cười, chẳng biết có gì đáng cười. Ta vốn không hiểu quy tắc của những gia đình quyền quý này, chỉ cần giữ lễ nghi là được chứ sao?
Mama quản sự Trương ma ma dẫn ta đến một viện lạc rộng lớn. Đình đài lầu các mang đậm phong vị cung đình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Men say xộc lên khiến hốc mắt ta cay cay. Ta quay người nhìn về phía Cố Yến. Ánh nến hắt lên khuôn mặt tuấn mỹ vô song, như phủ lên một lớp bụi thời gian, khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Chương 2: Chương 2
Bà mối nói hắn quanh năm ốm yếu, lại còn tàn tật, chẳng thể làm chuyện phu thê. Thêm vào đó, mỗi khi nhìn ta, người trong phủ đều mang vẻ thương cảm và ái ngại. Ta đoán chắc Cố Yến thân hình gầy gò ốm yếu, mặt mũi hốc hác, sắc bệnh thâm căn.
Vạn Phúc đã kể với ta, mẫu thân của Tam công tử qua đời vì khó sinh, khi hắn mười tuổi thì phụ thân cũng mất trong một vụ đắm tàu. Hắn cô đơn lẻ bóng. Gia nghiệp to lớn tuy nằm trong tay Cố phu nhân, cũng chỉ là vật ngoài thân. Đáng thương thay, hắn lại không có một thân thể khỏe mạnh, mà cứ mỗi độ đông về, lại có tin đồn hắn rơi vào trạng thái nguy kịch.
Ta bảo Vạn Phúc mang bình rượu giao bôi từ tân phòng đến. Rồi dùng đầu ngón tay chấm một chút rượu, đặt lên đôi môi nhợt nhạt của Tam công tử. Không biết có phải ta hoa mắt hay không, mà ta dường như thấy giọt rượu đọng giữa đôi môi kia, từ từ thấm vào.
"Nghe nói là thôn phụ chạy nạn từ Quan Ngoại đến, xem ra cũng không đến nỗi th* t*c như lời đồn. Chỉ là có chút thiệt thòi cho Tam lang nhà ta, nhưng nhìn chung cũng coi được."
"Đã mời thầy xem bát tự, số mệnh của nàng ta rất hợp với Tam lang, có ích cho bệnh tình của nó."
Thân hình gầy gò của Vạn Phúc cứng đờ một lúc, rồi bỗng dưng đôi mắt đỏ hoe, vội đáp: "Dạ, dạ, nô tài đi ngay." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đầu thu, quế hương thoang thoảng, hòa quyện cùng hương đàn được đốt trong đỉnh đồng đặt giữa sảnh, tạo nên một cảm giác tao nhã khác lạ.
Vạn Phúc vội đổi xưng hô: "Thiếu phu nhân, đêm đã khuya, trời lại lạnh, ngài mau về phòng nghỉ ngơi thôi."
Nghĩ đến vị công tử tuấn tú đoan trang mà số phận lại hẩm hiu, ta bỗng trào dâng một nỗi xót thương. Ta tiến đến bên giường, nhẹ nhàng v**t v* cổ tay hắn qua lớp áo, khẽ khàng dỗ dành: "Tam công tử, hôm nay chàng đã thành thân rồi, từ nay về sau chúng ta họa phúc có nhau. Nếu chàng nghe thấy tiếng ta, hãy mau chóng tỉnh lại, ít ra hai ta cũng phải gặp mặt một lần chứ? Để sau này dưới cửu tuyền, còn có thể nhận ra nhau." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cố phu nhân sai Trương ma ma mang đến một hộp gấm, bảo là lễ ra mắt mẹ chồng nàng dâu. Ta không có nha hoàn theo hầu, đành phải tự mình kẹp nó vào khuỷu tay.
Ngày thứ mười sau khi thành thân, ta cuối cùng cũng được diện kiến đương gia chủ mẫu của Cố gia - Mẫn Vinh quận chúa.
Chỉ là lời đồn, nhưng lại mang theo sự ác ý khó che giấu.
Điểm này ta cũng hiểu rõ.
2
Ta nhất thời câm lặng. Quay đầu nhìn Vạn Phúc, hắn buồn bã nói: "Công tử mắc phải chứng bệnh kỳ lạ, luôn trong cơn mê man rồi lại tỉnh giấc. Nửa năm nay, thời gian mê man ngày càng dài, thời gian tỉnh lại ngày càng ngắn. Tất cả đều nhờ vào thuốc thang để duy trì tính mạng. Đại phu nói, e rằng có ngày công tử chìm vào giấc ngủ sâu, vĩnh viễn không tỉnh lại nữa."
"Được rồi, các ngươi ăn nói nhỏ tiếng thôi." Cố phu nhân lên tiếng, rồi đưa tay vẫy ta, "Ngươi tên Minh Nguyệt phải không?"
Cố Yến thân mang tật bệnh, lại mắc phải chứng lạ khó qua khỏi. Xung hỉ chỉ là một cái cớ, làm sao có thể làm lỡ dở những khuê các tiểu thư ở kinh thành này.
"Tam công tử, chúng ta đã thành thân rồi. Ta tên Tiết Minh Nguyệt, chàng nhớ lấy nhé?"
Cố phu nhân ngồi ở vị trí chủ tọa. Hai bên còn có mấy thẩm nương ăn vận sang trọng. Trương ma ma lần lượt giới thiệu, nhưng ta chẳng nhớ được ai với ai, cứ tùy theo người ta bảo gì thì đáp nấy.
Trước khi đến, ta đã âm thầm phác họa dung mạo của Cố Yến trong lòng.
Thế nhưng, khi Vạn Phúc dẫn ta đến gian phòng phụ, nhìn người đang nằm trên giường, ta sững sờ kinh ngạc.
Ta nâng hai ly rượu mà Vạn Phúc đã rót đầy, một hơi cạn sạch. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đã là phu thê, nào có đạo lý ngủ riêng phòng. Tam công tử đang bệnh, không tiện di chuyển, vậy thì phiền ngươi tìm cho ta một chiếc ghế dựa êm ái có thể ngả lưng. Từ nay về sau ta sẽ ngủ ở đây, đêm đến ta sẽ đích thân chăm sóc chàng, ngươi cũng có thể yên giấc."
Nói đến đoạn cảm động, Cố phu nhân liền lau nước mắt.
Cố phu nhân còn dặn dò ta phải hết lòng hòa thuận với Tam công tử, phu thê tương kính như tân. Ta vâng dạ rối rít, nhưng trong lòng lại nghĩ đến con người cứng đờ kia, ta có muốn đánh nhau với chàng cũng chẳng được.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.