Tiết Minh Nguyệt
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12: Chương 12
Cố Yến vội vùi mặt vào lòng ta, thở dồn dập, giọng khàn đặc: "Đừng nhúc nhích." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta chống tay lên cằm, nghiêng đầu: "Ở Quan ngoại, thiếp chưa từng thấy hoa mai, có lần, thẩm nương phạt thiếp quỳ giữa tuyết, thiếp lạnh đến ngất đi, trong mộng, thiếp gặp nương, bà bảo ở Kinh thành có hoa mai, nở vào tháng giá rét, đẹp động lòng người, lại kiên cường nhất."
Ta dùng ngón tay ấn mạnh vào ấn đường chàng, ấn đến mức đầu chàng ngả ra sau: "Xem cái tính ghen tuông của chàng kìa, thiếp cả ngày quanh quẩn bên chàng, trong mắt còn ai vào nữa?"
Đêm đến, Cố Yến mở cửa sổ, ta và chàng cùng tựa vào khung cửa nhìn ra ngoài.
Cố Yến kéo ta ngồi lên đùi, bàn tay nhẹ nhàng v**t v* chân ta dưới làn váy, mạnh tay nhéo một cái, ta khẽ nũng nịu kêu lên.
"Hay quá."
"Tươ~ớng cô~ông~"
Ta cúi đầu nhìn xuống: "Cái gì thế?"
Gương mặt tuấn mỹ của Cố Yến ửng hồng, chàng tựa chú cún nhỏ, vùi trán cọ vào cổ ta nũng nịu: "Gọi thêm tiếng nữa đi."
Suy cho cùng, từ trước đến nay ta vẫn đinh ninh Cố Yến không được, trong lòng xem chàng là phu quân, nhưng khi ở trên giường, lại chưa từng thật tâm đối đãi với chàng như một nam nhân.
"Hoài Sanh." Ta khẽ lay vai chàng, "Chàng có học thức, có thể dạy thiếp vài câu thơ về mai được không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Hoài Sanh."
"Cố Chiêu mà còn nhìn nàng như vậy nữa, ta thật muốn móc mắt hắn ra."
Ta bị chàng trêu chọc đến ngứa ngáy, thân thể nóng ran, ngước mắt nhìn lên, chàng cũng chớp đôi mắt sâu thẳm nhìn ta, trong mắt như chứa cả vũng nước thu, mê hoặc đến khô cả họng.
Ta gõ quyển y thư lên trán chàng: "Còn có thuốc đắng hơn nữa, chàng cứ chờ đấy."
"Nguyệt nhi, bái đường cùng gà trống, thật khiến nàng chịu thiệt thòi. Đợi ta, ta sẽ cho nàng một hôn lễ thật long trọng."
Cố Chiêu vừa đi, Cố Yến liền không vui, mặc ta làm gì, chàng cũng kiếm cớ gây rối, khiến ta chẳng làm được gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giữa chúng ta tựa hồ đã nảy sinh một bức bình phong vô hình, che giấu những tâm sự khó nói thành lời.
Ta trằn trọc suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng cũng nhận ra, tất cả đều tại ta mà ra.
Cố Yến hỏi: "Nguyệt nhi, sao nàng lại thích hoa mai?"
"Nàng không có, hắn có."
Sau đêm trừ tịch, Cố Yến sai Vạn Phúc dời chiếc kỷ mềm đến, nhất quyết đòi ngủ ở đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cố phu nhân sai Cố Chiêu đến mời chúng ta đêm trừ tịch dùng tiệc đoàn viên, Cố Yến vẫn giữ thái độ cao ngạo, sống cùng chàng lâu vậy, ta cũng đã hiểu rõ tính tình, liền nhanh miệng nhận lời.
Ta tuy lòng ngứa ngáy, song biết Cố Yến càng nóng lòng hơn, dù sao chàng có bệnh kín khó nói, không biết châm mấy mũi vào chỗ kia có khá hơn không?
Tinh thần Cố Yến ngày một tốt hơn, mỗi sớm mai đều nghiêm cẩn vịn vào Vạn Phúc tập đi, đến khi chàng tự bước được bước đầu tiên, ta và Vạn Phúc đứng dưới gốc mai, kinh ngạc đến nín thở, như cha mẹ ngóng trông con tập đi, chân thành đến rơi lệ.
"Thích ghen thì cứ ghen đi, dấm chua như thế lát nữa thiếp luộc cho chàng đĩa sủi cảo chấm cùng."
Chương 12: Chương 12
Cố Yến chẳng hay từ lúc nào đã hóa thành tiểu yêu tinh, càng dỗ càng khó: "Tam lang ư?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta ôm lấy chàng, vỗ về như dỗ trẻ con, chàng liền an phận.
"Gọi một tiếng 'tướng công' nghe xem nào?"
Thân là thê tử của Cố Yến, tâm tư như vậy quả thực đáng tru diệt.
Ta vốn dĩ luôn e ngại chốn khuê phòng, năm xưa biểu ca cũng bởi vậy mà toan giở trò đồi bại với ta. Ta nghe lời Vương ma ma , từng âm thầm mong mỏi Cố Yến thật sự không thể...
Ta nhịn không đặng cơn ngứa, vội vàng cầu xin: "Thiếp xin chàng, thiếp không cười nữa, không cười với ai khác, chỉ cười riêng mình Tam lang thôi."
Ta khẽ cựa mình, mơ hồ cảm giác được có vật gì kỳ lạ cạ cạ vào đùi, thật là khó chịu.
"Trần lao trút sạch việc phi thường, gắng sức nắm chặt 'dây cương' một hồi. Chẳng trải qua phen xương giá rét, sao được hương mai ngạt ngào?"
Ta và Cố Yến dọn vào tân phòng, Vạn Phúc lặng lẽ cất chiếc ghế mềm của ta, đêm đến, Cố Yến luồn tay vào vạt áo ta, không an phận v**t v*.
Cố Yến hơi dùng sức, kéo ta về ôm chặt, cắn nhẹ vào tai ta: "Không được cười với Cố Chiêu nữa, nghe rõ chưa? Ta vốn dĩ không thích hắn, hắn lại thích nhìn nàng, ta hận hắn."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.