Tiên Dị Quỷ Phàm
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 44 : Bạch Cốt Tinh
Ánh mắt của nàng trở nên lạnh dần, cơ thể khẽ động, hai phần tay nối liền với thân thể thoáng chốc lây chuyển đôi chút liền rơi ra, rớt thẳng xuống đài diễn, để lộ hai phần ống tay áo xuất hiện xương trắng. Đám người Lâm Phàm nhìn thấy hai cánh tay tiểu cô nương rơi trên đài không phải là da thịt cánh tay, mà là một phần khung xương trắng, không một chút máu tì vết liền biến sắc.
-“Đừng lên tiếng, ngươi quên rằng nơi này là nơi nào sao? Thôn trưởng? Nghĩ thật đẹp, ta sợ trong miệng các ngươi nói thôn trưởng, đã không tồn tại tại nơi quỷ quái này rồi.” Lâm Phàm cắt ngăng lời Huyền Tử, thấp giọng nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Nghĩ thật đẹp a, nếu ta đoán không sai, những thứ yêu vật đó không xuất hiện là vì e ngại thứ gì đó, nó đại khái như kiểu trong một vùng săn, một khi lạc vào lãnh thổ của loài mạnh hơn, những cá thể khác liền sẽ có chút e ngại không dám tiến vào hoặc xuất hiện.” Lâm Phàm trầm ngâm suy nghĩ nói.
Tiến vào bên trong nhà liền là một khuôn viên khoảng sân vô cùng rộng, người người co tụm vào nhau thành từng bàn, cười nói vui vẻ, ăn uống sảng khoái, người trung niên đang đứng nói chuyện với một người nào đó mắt nhìn thấy đám người Lâm Phàm tiến vào liền phát sáng, bỏ mặc người kia đứng tại nơi đó, vội vàng di chuyển bước chân về phía bọn hắn.
-“Bạch Cốt Tinh?” Đám người Lâm Phàm lần đầu tiên nghe đến danh tự này, trong đầu đầy chấm hỏi nói.
-“Yêu…. Yêu… quái…” Vương Dã không dám nhìn thẳng lên phía đài diễn, cả đầu cúi thấp sâu, miệng liên tục lầm bầm sợ hãi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Âm thanh tiểu cô nương khiến đám người đang đứng xem hai mắt không khỏi lay chuyển, tập trung mọi ánh nhìn về phía Vương Dã, đám người Lâm Phàm nhìn thấy tình hình thoáng chốc liền xảy ra biến, ai nấy đều trong đầu thầm nghĩ ‘Xong’ cả người nhích sang hai phía, làm bộ dáng né tránh Vương Dã không quen biết.
-“Trưởng thôn đâu? Sao lại không phải, ngươi là ai, tại sao lại ở nơi này?” Huyền Tử hai đầu lông mày khẽ chau vào nhau nói.
-“Cái… Cái quỷ… gì thế?” Huyền Tử âm thanh run rẩy, không còn giữ được bình tĩnh.
-“Nó… Nó đang… tiến lại… nơi này…” Vũ Nam Sơn cùng đám người nhìn thấy hình dáng thứ đồ chơi trước mặt liền bị doạ sợ, nép người vào nhau không dám nhìn thẳng, chỉ dám liếc mắt nhìn trộm.
-“Đây là nhà của ta, về phần ta là ai các ngươi không cần biết, các ngươi là ai, lại tiến đến nơi này gõ cửa?” Người trung niên nghe thấy lời Huyền Tử khuôn mặt đầy bất mãn nói.
-“Cứu… Huyền…” Vương Dã dùng hết bình sinh sức lực của mình, đưa mắt liếc nhìn về phía đám người Huyền Tử, môi nhấp nháy thành vài tiếng.
Đập vào mắt Vương Dã liền chính là một bộ bạch cốt tráng hán to lớn, toàn thân treo khắp đầu lâu được đính kết thành vòng chuỗi mang trên mình. Bạch cốt tráng hán khẽ đưa tay túm lấy cổ Vương Dã nhấc cao như nhấc một con gà, dưới lực đạo của bạch cốt tráng hán, Vương Dã dễ dàng bị nắm gọn trong tay, vùng vẫy trong vô vọng, âm thanh từ miệng chỉ phát ra được vài tiếng a a, liền đứt quãng.
-“Không… Ta…. Ta…” Vương Dã nghe thấy lời tiểu cô nương hướng về phía mình, sắc mặt đầy hoảng sợ, giọng nói mang theo sợ hãi, ngập ngừng nói.
-“Bên trong dường như có chút ồn ào, hình như đang khai tiệc gì đó.” Âm Tử tai khẽ động, loáng thoáng nghe được chút gì đó nói.
-“Mau… Tranh thủ hiện trường vẫn còn đang hỗn loạn, chúng ta rời khỏi đây, bằng không sẽ không rời đi được.” Lâm Phàm thấp giọng, đưa tay che lấy miệng ngăn cơn buồn nôn nói nhỏ.
-“Nếu nói như vậy, bọn chúng ắt hẳn chỉ sinh hoạt vào ban đêm, ban ngày những yêu vật kia không dám lộ diện?”
-“Đúng vậy, ngươi quên chuyện xảy ra lần đó rồi sao?” Vũ Nam Sơn kéo lấy ống tay áo Lâm Phàm, miệng kề sát bên tai nói nhỏ.
-“Hay… ngươi… không… giống… bọn…. ta? Ngươi… là… người…”
-“Nói như ngươi, vậy cái thứ trước mặt này, chính là thứ khiến bọn chúng e ngại, biết vậy sao còn tiến vào, ngươi muốn hại c·hết chúng ta à?” Âm Tử hai mắt trở nên lạnh dần nói.
-“Nếu các ngươi vẫn còn muốn chạy nhảy ngoài kia với thứ đồ chơi đó thì cứ việc, ta không muốn bản thân mình lúc nào cũng phải ngước đầu đề phòng cái thứ quỷ quái đó trong lo sợ, nó không thấy thì thôi, lỡ may như nó phát hiện chúng ta ở ngoài kia, liền xong.” Lâm Phàm hai mắt có chút sợ hãi, đôi bàn tay siết chặt vào nhau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đang nói dang dở Âm Tử âm thanh thoáng im bặt, cả người đổ lấy mồ hôi lạnh, con ngươi co rụt lại, tay chân run rẩy không ngừng, đám người xung quanh đồng thời ngước nhìn theo lời nói Lâm Phàm, đập vào mắt bọn hắn chính là một mớ huyết nhục nhão nhẹt có hình dạng như một cánh tay to khổng lồ đang di chuyển chầm chậm về phía bọn hắn. Dọc trên huyết nhục cánh tay mọc đầy trải dài khắp mọi nơi con mắt, có to có nhỏ, giữa lòng bàn tay xuất hiện chiếc miệng lớn chứa đầy máu, bên trong từng khoả răng to khổng lồ như muốn nuốt chửng lấy cả khu vực này.
-“Hắc… Ngươi thử ngước đầu lên, nhìn thử liền biết tại sao ta lại làm như thế.”
-“Rẹt…”
Hành động này của Huyền Tử mặc dù chỉ diễn ra trong thoáng chốc, thế nhưng lại không thể nào lọt qua được mắt Lâm Phàm, mọi hành động cùng cử chỉ của hai người bọn hắn, Lâm Phàm đều thu gọn vào mặt, khoé miệng nở lấy nụ cười lạnh, âm thầm tính toán điều gì đó.
-“Làm gì đây?” Vũ Nam Sơn khẽ thấp giọng hướng về phía Lâm Phàm nói.
-“Ây da, khách nhân, tiến đến tiến đến, ta giới thiệu đôi chút a... Mọi người trật tự, hôm nay là ngày đại thọ của tổ tiên ta, may mắn được mọi người tiến đến cùng vui, đặc biệt được may mắn hơn chính là được các vị đạo trưởng ghé thăm, âu như thế đã là phúc đức cho Hạnh gia bọn ta. Tại hại là Hạnh Thiên, là gia chủ của Hạnh gia này, các vị đạo trưởng cứ gọi là Hạnh thúc là được.” Hạnh Thiên nở lấy nụ cười hoà ái nói.
-“Thật có lỗi, bọn ta là đạo gia, vô tình đi ngang qua nơi này, liền muốn ghé dừng chân tạm một phen sau đó đi ngay, mong gia chủ cho phép.” Lâm Phàm chen ngang chắn giữa hai người, hai tay chau vào nhau, khom người nói.
----------------------------------
Chương 44 : Bạch Cốt Tinh
Phía trên bàn chứa đầy bài vị, còn có nến đỏ, hương, giấy vàng cùng mâm bưng thức ăn đầy thịnh soạn, mục đích để cung hưởng tổ tông hưởng dụng lấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Thế nhưng…”
-“Đẹp… Đẹp lắm… Hay lắm…. Khà… Khà… Khà…” Nhìn thấy một màn này trước mặt, đại bộ phận người tập trung tại đài không ngừng hô to ủng hộ đầy thích thú.
-“Lộc cộc… Lộc cộc… Lộc cộc… Có ai ở trong không?” Âm Tử đưa tay gõ lấy mặt cửa gỗ dựng đứng trước lối vào nói lớn.
-“Ừm? Đừng gõ nữa, ra đây…. Các ngươi là…?” Nương theo tiếng kéo cửa, một người trung niên, dáng người có chút thấp bé, lưng khom còng, sắc mặt đầy xuân sang, giọng đầy ấm áp nói.
Liền vào lúc đám người Lâm Phàm tìm lấy một vị trí trống đặt chân nghỉ ngơi, gia nhân Hạnh gia từ phía bên trong nhà mang ra một chiếc bàn gỗ to lớn ra giữa nhà khoảng trống, phía trên chứa đầy những bài vị của người đ·ã c·hết, Hạnh gia chủ nhìn thấy người làm chuẩn bị kĩ càng, cúi thấp người dập đầu đầu tôn kính, sau đó cáo lui rời khỏi.
Bầu không khí trở nên trầm lặng, suốt dọc đường đi, bọn hắn không ai nói lấy một lời, cúi thấp đầu, di chuyển bước chân mình về phía trước, tâm trạng vô cùng nặng nề. Lâm Phàm nhìn thấy b·iểu t·ình của mọi người, đành chỉ biết lắc đầu thở dài, người cách đây không lâu còn trò chuyện vui vẻ lấy mọi người, chỉ trong thoáng chốc liền c·hết thảm dưới tay Bạch Cốt Tinh trước sự chứng kiến của mọi người, thật khó có thể chấp nhận được.
-“Đi thôi, đứng đây nghĩ nhiều cũng không tác dụng, tới đâu hay tới đó, nếu có chuyện, liền y sự mà làm.” Huyền Tử thấp giọng, miệng đặt sát tai Âm Tử nói nhỏ.
-“Thứ này chuyên hút lấy dương khí từ người sống, rất hay hại người khác, đối với những Bạch Cốt Tinh đã tu thành chính quả, bọn chúng không chỉ hút lấy dương khí mà còn ăn tươi nuốt sống những người khác.” Âm Tử sắc mặt đầy khó coi liền nói.
-“Này…”
Chưa dừng lại ở đó, tiểu cô nương di chuyển thân thể mình một cách đầy khó khăn, từng đợt âm thanh ‘Ken két’ như tiếng một vật gì đó lâu ngày bị bỏ hoang, không một chút dầu dính, di chuyển vô cùng khó, tiếp tục lắc mình múa mây không ngừng.
Nói đến đây cả người Vương Dã như bị sét đánh, run lên bần bật, bước chân theo quán tính liên tục lùi lùi về phía sau, mặt không dám ngước nhìn lấy tiểu cô nương đang đứng trên đài diễn. Vào lúc này, cơ thể Vương Dã bỗng nhiên đụng phải một người nào đó, khiến hắn không tài nào lùi bước tiếp được, Vương Dã đưa tay sờ soạn kiểm tra thứ đang áp vào lưng mình phía sau, tay chân lạnh buốt, không cất thành lời, đầu hơi hơi xoay nghiêng nhìn về đằng sau mình.
-“Thì thế nào? Các ngươi không cảm thấy có gì đó lạ sao, từ lúc chúng ta tiến đến nơi này, gõ cửa, suốt dọc đường đi, ngoài cái thứ Bạch Cốt Tinh ban đầu gặp ra, gần như không còn thấy được bất kì thứ yêu vật nào xuất hiện.”
-“Thế nhưng không biết rõ lai lịch đối phương lại tự ý tiến vào, thực sự quá nguy hiểm.”
-“Ừm? Phía trước… Hình như chính là nhà của thôn trưởng…” Huyền Tử phát hiện ra điều gì đó liền nói.
Chưa dừng lại ở đó, bạch cốt tráng hán tay buông lấy đầu Vương Dã, để rơi lăn lóc phía trên mặt đất, hướng thẳng về phía chân Huyền Tử mà dừng, bốn mắt nhìn nhau khiến hắn không khỏi nổi cả da gà. Bạch cốt tráng hán như thể được người điều khiển, hành động vô cùng cứng nhắc, hai tay nắm lấy mỗi chân Vương Dã, xé toạc ra làm hai mảnh, lục phũ ngũ tạng bên trong rơi rớt khắp nơi trên sàn. Về phần đám người đứng xem, ai nấy không khỏi thích thú trước màn trình diễn của hai người bọn hắn, khom người nhặt lấy từng mảng n·ộ·i· ·t·ạ·n·g từ cơ thể Vương Dã tuông ra, kẻ cho vào miệng nhắm nháp, kẻ cho vào túi như muốn mang về.
-“Ta biết ngươi muốn nói gì, thế nhưng ngoài cách này, ta không nghĩ ra được cách nào khác.”
-“Đúng rồi, chính là nó, ầi, đi cả một đoạn đường dài, cuối cùng cũng đến, thật mệt c·hết ta…” Vũ Nam Sơn hai mắt không khỏi nheo lại tập trung nhìn về phía trước, liền vui vẻ nói.
-“A, ngươi… tại… sao… lại… cúi đầu… ta… múa… không… đẹp…. sao?” Tiểu cô nương giọng nói đầy ngắt quãng, hướng về phía Vương Dã nói.
-“Aaa….. Quỷ… Yêu quái… Cứu ta…”
Bạch cốt tráng hán không nói một lời, một tay ghì chặt siết lấy cổ Vương Dã, một tay giữ chặt hai chân hắn, dùng sức kéo về hai phía, huyết nhục bắn văng khắp nơi, cổ bị xé nát, đầu rời khỏi thân, Vương Dã hai mắt mở toang, c·hết một cách đầy kinh khủng.
-“Trên đầu? Trên đầu làm gì….”
-“Hay… Hay lắm…. Đẹp lắm….” Đám người chứng kiến thấy cảnh tượng hãi hùng đó, ai nấy đều buông lấy lời hô to khen ngợi, vỗ tay không dứt.
Tựa hồ như sợ chiếu cố vẫn chưa ổn thoả, Hạnh gia chủ liền sai một nhóm người đứng gần bàn bài vị, bưng lấy trà cùng bày trí người giấy đứng khắp xung quanh chờ đợi.
Dần dần, từng mảng da thịt bên trên cơ thể tiểu cô nương ngày một rã dần, không mất nhiều thời gian, cả cơ thể chỉ còn lại một bộ bạch cốt mặc lấy thuý áo hồng, hai cánh tay khẳng khiu xương trắng không ngừng di chuyển bước chân quỷ dị.
-“Đi… Đi… Vào mau thôi… Nhanh…” Thạch Hạo thúc giục mọi người tiến vào bên trong nhà nói.
Dứt lời, đám đông ngồi xung quanh hai mắt trở nên ngưng trọng, khoé miệng nở lấy nụ cười quỷ dị khó hiểu, hai tay liên tục va vào nhau, vỗ liên hồi, Lâm Phàm nhìn thấy b·iểu t·ình của đám người trước mặt nội tâm bắt đầu xoay chuyển, mắt đảo quanh sân quan sát, trong đầu liên tục suy nghĩ tìm lấy đường thoát.
-“A, ra là các đạo trưởng, thất kính thất kính, mời vào mời vào.” Người trung niên nghe thấy Lâm Phàm tự nhận mình là người đạo gia, hai mắt phát sáng, nhiệt tình mời vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Là… Là… Bạch Cốt Tinh…” Huyền Tử trầm giọng nói ra.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.