Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 28 : Bữa tiệc Tang Gia ( Trung )

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 28 : Bữa tiệc Tang Gia ( Trung )


-“Đau quá… Ta cảm giác như có cái gì đó đang lục đục bên trong cơ thể ta, khiến ta đau cả ruột gan, như muốn xé tung nó ra…” Tiểu Nam hai mắt nhíu chặt, mồ hôi ngày càng nhiều trên khuôn mặt, sắc mặt trắng bệt không còn một giọt máu, khó khăn nói.

--------------------------------

-“Nếu đã quyết định như vậy rồi, chúng ta liền đi thôi, đêm dài lắm mộng, giải quyết càng sớm càng tốt.” Trương Minh giang tay lấy mọi đồ nghề cùng túi vải treo bên người cùng Kinh Kha hướng ra phía ngoài biến mất.

-“Được.” Lâm Phàm cùng Vũ Nam Sơn đồng thanh đáp, liền biến mất theo hai người.

-“Ừm? Nhìn không rõ cho lắm, hình như là người nào đó, được rồi, mọi người cẩn thận, chuẩn bị phù cùng kiếm, đề phòng bất trách liền rat ay diệt trừ.” Huyền Tử nghe thấy thế cả người liền căng thẳng nói.

-“Thứ đồ chơi này là cái quỷ gì, đã chém thành hai phần, vẫn có thể cử động.” Huyền Tử hai mắt đăm đăm nhìn về cái xác hôi thối trên mặt đất, khẽ nói.

-“Cứu… Cứu…ta… Sư….muội…” Người đệ tử bị cắn lúc đầu, một tay che đậy vết thương, một tay túm lấy chân nữ đệ tử, khó khăn nói.

Vào lúc thứ đồ vật đưa tay chạm lấy chân vị đệ tử liền mũi kiếm cắm sâu vào đầu nó, hành động liền đình chỉ, sinh cơ dập tắt, tay giơ giữa khoảng không đổ sầm xuống, máu đen từ đỉnh đầu chảy ra không ngừng, mùi hôi thối từ cái xác bốc lên rõ rệt, mười phần buồn nôn khó tả.

Chương 28 : Bữa tiệc Tang Gia ( Trung )

-“Không biết, thế nhưng lần này chắc hẳn là đã c·h·ế·t thật… C·h·ế·t tiệt, đau quá, đồ khốn khiếp này cắn thật sâu, không buông ra.” Vị đệ tử cả đầu chảy dài mồ hôi, cắn răng chịu đựng đau đớn, ngồi thẳng trên mặt sàn.

-“Thứ quái quỷ gì đây? Thật buồn nôn…” Một người đệ tử không chịu được hình dáng kinh tởm của thứ trước mắt, liền mở miệng đầy khinh rẻ.

-“Không sao chứ, vết thương thế nào?” Một người đệ tử khác tiến lại gần, quan sát lấy liền nói.

-“Chúng ta đi đâu đây?” Lâm Phàm hướng miệng hỏi nhỏ Trương Minh.

Dưới lực cắn từ vật không xác định, hàm răng ghim chặt vào thớ thịt chân khiến người đệ tử đau đớn, sắc mặt liền trở nên hoảng sợ, khẽ dùng sức vung chân về hướng khác nhằm thoát ra đôi hàm răng như chiếc kiềm sắt đang kẹp chặt hắn. Hai bên giằng co không được lâu liền tách ra, hai hàm răng đầy dịch nhờn kẹp chặt lấy phần thịt kéo bung ra khỏi chân người đệ tử, máu me bê bết, từng sợi gân chân được đính kết bên trong liền xuất hiện ra ngoài, kéo dài lê thê trên mặt đất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Gừ…. Phập….”

-“Aaaaa…” Tiểu Nam hét dài một tiếng, đầu liền ngã gục trên vai người đệ tử khác, hai mắt nhắm nhìn, sinh cơ mỏng manh, không rõ sống c·h·ế·t.

-“Dù sao chuyện cũng một phần lỗi ở ta, với lại ta cũng rất muốn biết thực hư đằng sau chuyện xảy ra vào hôm qua là như thế nào…” Vũ Nam Sơn siết chặt bàn tay, chém đinh chặt sắt nói.

-“Nam sư huynh…. Nam sư huynh… Huynh ấy bất tỉnh rồi, mau đặt huynh ấy xuống…” Vị nữ đệ tử nhìn thấy Tiểu Nam không còn cử động liền trở nên hoảng sợ, ra hiệu người kia thả hắn đặt xuống mặt đất kiểm tra.

Như thể thứ đồ vật trước mặt hiểu được những gì người đệ tử này nói, cả người xoay chuyển hướng, bước chân gia tốc chạy một mạch về phía đám người Huyền Tử gầm gừ, nhìn thấy vật trước mắt bỗng nhiên đổi người tấn công về phía gã, tên đệ tử tay siết chặt đuôi kiếm vung thẳng nhát chém về phía vật kia. Đường kiếm vô cùng tinh xảo chém ngang cơ thể thứ trước mặt, cắt ra thành hai phần một cách dễ dàng, tất cả lục phũ ngũ tạng bên trong cơ thể vật kia cứ thế lộ ra ngoài, rơi rãi xuống nền đất không ngừng.

-“Được rồi, không có ngoại vật, chúng ta tiếp tục đi thôi.”

----------------------

-“Gừ….”

Tiểu Nam như nghe được động tĩnh từ phía sau, đình chỉ lại hành động, cả người xoay lại, nhìn thấy hai người không ngừng giằng co qua lại, liền lao thẳng về phía vị nam đệ tử đang nằm gần đó, hai tay bắt lấy khuôn miệng gã, dùng lực cực mạnh kéo căng về hai phía xé rách thành hai phần, từng bộ phận bên trong miệng cùng đầu liền để lộ ra ngoài ánh sáng, kinh tởm không thôi.

-“Chúng ta tạm thời chia ra, ngươi, ngươi cùng ngươi đưa tiểu Nam trở về, bọn ta sẽ ở tạm nơi này chờ các ngươi, đi nhanh rồi trở về, thời gian không đợi được đâu.” Huyền Tử đưa tay phân phó chỉ thị liền nói.

-“Đào Đạo Nhân? Các ngươi định tiến vào nơi đó nữa sao?” Vũ Nam Sơn nghe nhắc đến Đào gia, cả người liền lâm vào hoảng sợ.

-“Dự định của ta là như thế, nếu có phát sinh những thứ ngoài ý muốn, liền sẽ khác, không nói trước được.” Trương Minh lắc đầu đáp.

Nhìn thấy thứ quỷ quái trước mắt, Huyền Tử hai mắt trở nên ngưng tụ, cả người căng thẳng không thôi, tay đặt phía đuôi kiếm được mang sau lưng, tay còn lại cho vào túi vải đeo bên người, cầm sẵn một lá phù, bất kì lúc nào liền có thể ra tay trấn áp thứ trước mặt. Những người khác nhìn thấy hành động của Huyền Tử liền vội vàng chuẩn bị tinh thần, một tay sờ lấy đuôi kiếm, một tay cầm lấy phù, sãn sàng chiến đấu bất kì lúc nào.

-“Vâng.”

-“Đành phải vậy, chứ cứ thế này, huynh ấy không thể nào di chuyển được, tạm thời băng bó cho huynh ấy liền trở về.” Một nữ đệ tử chen tới, lấy phần lụa trắng, tay cho vào túi đưa ra một chiếc lọ nhỏ, rắc rắc lên liền băng lấy vết thương.

Sau nhát chém từ người đệ tử, thứ đồ vật tưởng rằng đã buông bỏ sinh mệnh của mình không cử động, ấy vậy vào khoảnh khắc hắn xoay người, phần trên cơ thể đột nhiên cử động, bò lết trên mặt đất cực kì nhanh, lao thẳng về phía chân gã, miệng mở rộng đưa lấy hàm răng đen đục, cắn thẳng vào phần chân.

-“Được rồi, đừng nói linh tinh nữa, tập trung giải quyết vấn đề đi, hoàn thành sớm liền trở về, ta không muốn ở trong sương mù này thêm một khắc nào nữa.” Huyền Tử âm giọng có phần lo lắng, hối thúc mọi người.

Chưa dừng lại tại đó, Tiểu Nam hai mắt đỏ thẳm, đầu vặn ngược nhìn về phía người đệ tử còn lại đang gần đó, nhào thẳng về phía hắn, tay cào lấy phần bụng, moi móc lục phũ ngũ tạng bên trong, điên cuồng cắn xé lấy cơ thể gã. Về phần nữ đệ tử, nhìn thấy sự việc bỗng nhiên chuyển biến xấu, cả người đứng thẳng dậy, sắc mặt đại biến, xoay người bỏ chạy về phương khác trong sợ hãi, bỏ mặc hai đạo đồng đang bị Tiểu Nam ăn sống.

-“A….Gừ…..”

-“Ta… Ài… Ở một mình ta không yên tâm, đành theo các ngươi vậy, chí ít, đông người vẫn an toàn hơn.” Vũ Nam Sơn vẻ mặt đầy khó xử, thở dài nói.

-“Thật quỷ dị, lúc nãy sắc trời vẫn còn đang cuối chiều tàn, thoáng chốc liền bị sương mù bao phủ, chưa kể xung quanh nhà nhà đều treo cờ trắng viền đen, cứ như đang có tang sự, sợ hãi thật.” Nữ đệ tử vội chen mồm vào, hai vai co lại, sợ hãi nói.

-“Đợi đã… Đằng kia, hình như có gì đó đang hướng về chúng ta…” Kinh Kha im lặng từ đầu đến giờ, bỗng nhiên hai mắt trở nên ngưng trọng, lớn tiếng nói.

-“Gừ….”

-“….”

-“Mọi người đừng lơ là cảnh giác, chúng ta vẫn chưa xác định được liệu bên trong sương mù này, còn có thứ nào khác ngoài cái quỷ quái này nữa không.” Huyền Tử mắt đảo xung quanh, đưa lời đề cảnh mọi người.

-“Hết cách, mệnh lệnh là như thế, không đi cũng không được, huống chi ta cảm giác bên trong sương mù này có gì đó khiến ta không thoải mái, bất kì lúc nào cũng có cái cảm giác bị người khác theo dõi.” Huyền Tử nhún vai đáp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Gừ… Phập….”

Dưới lời đe doạ từ vị đệ tử, thứ quỷ quái trước mắt không chút sợ hãi, hướng hai mắt vô hồn nhìn về gã, tay dùng hết sức lực trường bò trên mặt đất, lao thẳng về phía hắn như một con thú hoang, về phần người đệ tử, mắt nhìn thấy thứ đồ chơi không biết sống c·h·ế·t vẫn chằm chằm lao về phía mình, khoé miệng cười lạnh, hai tay cầm chặt đuôi kiếm, chĩa phần mũi kiếm xuống mặt đất, canh một góc độ phù hợp, dùng hết sức lực cắm thẳng xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Aaaaa….”

-“Buông ra… Ngươi buông ra…” Nữ đệ tử chân liên tục dùng sức vung ra khỏi bàn tay đẫm đầy máu vị nam đệ tử, nước mặt giằng giụa không thôi.

-“Sương mù thế này, thật khó tìm được dược liệu, đến cả một con c·h·ó còn không thấy huống chi người khác.” Một vị đệ tử tỏ ra bất mãn liền nói.

-“Đào gia, nếu ta đoán không sai, trong chuyện này, kẻ này ắt hẳn có dính dáng tới, chỉ cần tìm đến hắn, chúng ta liền có thể biết được thưc hư mọi thứ.” Trương Minh cau mày liền đáp.

-“Cố lên, gần tới rồi…” Người đệ tử khác nhìn thấy thế liền lo lắng không thôi, đưa lời động viên.

Tại bên trong màn sương trắng, bốn đạo bóng ảnh đang liên tục di chuyển trên đường lộ, hai mắt đảo nhìn xung quanh quan sát lấy tình hình cẩn thận, một nữ đệ tử nhìn thấy xung quanh an toàn liền nói.

-“Hừ… Thứ không biết sống c·h·ế·t, dám hướng về phía bổn toạ mà gào thét, đáng chém.” Vị đệ tử cười lạnh, vung lời đầy chế nhạo liền cho kiếm trở về vỏ, xoay người tiêu sái bước đi.

Cảm nhận được chân mình trở nên buông thõng, vị nữ đệ tử liền nắm bắt lấy cơ hội, chân chạy như bay lao về phía màn sương trắng biến mất vô ảnh.

Vào khoảnh khắc vị nữ đệ tử xoay người sang chỗ khác, người đệ tử tên Tiểu Nam hai mắt bỗng nhiên mở trừng, nhìn thẳng một người khác đang giữ chặt lấy cơ thể mình, há rộng chiếc miệng đầy nước dãi, chồm người hướng về phía cổ hắn cắn lấy một ngụm. Bất ngờ trước hành động từ Tiểu Nam, người đệ tử không bất kì phòng vệ liền dính lấy, hai hàm răng ghim chặt vào cổ, Tiểu Nam cả người trở nên điên loạn dùng sức giựt mạnh về phía sau, xé rách cổ người đệ tử kia, máu bắn khắp xung quanh, hai mắt trở nên vô hồn, tay che lấy vết thương ở cổ, cả người ngã về phía sau, không rõ sống c·h·ế·t.

Dứt lời, một người liền tiến đến cõng lấy người đệ tử tên tiểu Nam lên lưng, cùng hai người khác di chuyển bước chân đắm mình vào màn sương trắng mờ ảo rồi biến mất.

-“Aaaa… Đau quá… C·h·ế·t tiệt… Đồ c·h·ó c·h·ế·t, ta sẽ g·i·ế·t ngươi, băm ngươi ra thành nghìn mảnh rồi cho c·h·ó ăn.” Người đệ tử gào thét đau đớn, hai mắt đầy phẫn nộ, tay cầm đuôi kiếm rút từ phía sau, bước đi chập chờn xiên xiên vẹo vẹo hướng về phía thứ đồ vật trước mắt.

Bước chân chầm chậm, hai mắt vô hồn, tay múa may loạn xạ không phân rõ định hướng, khuôn mặt đầy sự ô uế, để lộ hai hàm răng đen ngầu ra phía ngoài, toàn thân y phục không một chỗ nào nguyên vẹn, như thể thứ này vừa trải qua trận chiến khốc liệt với kẻ thù mà ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Khá sâu, máu chảy không ngừng, có vẻ cắn trúng mạch máu, giờ chỉ có thể băng lấy vết thương rồi trở về gia điều trị.” Huyền Tử nhìn lấy vết thương đang bị uế đen, nhíu mày đưa ra nhận định.

-“Mạch huynh ấy rất yếu, các ngươi giữ chặt lấy huynh ấy, ta sẽ cho huynh ấy uống tạm Uẩn Linh Đan để giữ lấy tính mạng.” Vị nữ đệ tử đưa tay sờ lấy tay Tiểu Nam, liền xoay người mở lấy túi vải tìm kiếm đồ vật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dứt lời, Huyền Tử cùng đám người chân đạp mái nhà, cả người điều động linh khí, bay lượn như vân, thoáng chốc liền tiếp cận mục tiêu không rõ ràng phía trước, nhân dạng của nó đồng thời càng rõ chiếu mục. Trước mắt bọn họ liền là một đạo hình người, không, không hẳn còn gọi là người, thứ này toàn thân đều được bao phủ bởi lớp da sần sùi, đầy hôi thối bốc mùi, trên từng lớp da đều là giòi bọ cùng ghẻ lở mọc khắp mọi nơi.

-“Được rồi, nếu ngươi đã muốn như vậy thì cứ như vậy thôi, thế nhưng ta nói trước, ngoài kia chưa chắc gì an toàn hơn trong đây, ngươi cần phải cẩn thận.” Lâm Phàm gật đầu, nghiêm túc nói.

-“Sư huynh, đằng… đằng kia… Đằng kia hình như có thứ gì đó…” Một người đệ tử hai mắt chăm chăm nhìn về phía trước, như thể phát hiện được gì đó, liền đưa tay vừa chỉ vừa nói.

-“Nói không chừng, dược liệu liền không thấy đâu mà gặp phải ma quỷ, thật muốn trở về nhà a.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 28 : Bữa tiệc Tang Gia ( Trung )