Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 23 : Đoạ Thanh Đạo

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23 : Đoạ Thanh Đạo


-“Ừm, tiểu hữu nói đúng, chính vì thế, khi nghe lấy những lời vừa nãy của ngươi, ta liền tưởng ngươi là người của Đoạ Thanh Đạo, bởi vì những kẻ thuộc môn đạo này, miệng lưỡi đều rất xảo.” Trương Minh khẽ cười, bầu không khí hoà hoãn trở lại như lúc trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Ừm? Tiểu hữu cũng là người tu đạo? Theo ta thấy, trên người tiểu hữu không có bất kì một sóng linh khí nào dao động, vẫn là một phàm nhân.” Trương Minh nghe thấy vậy không khỏi bất ngờ liền nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Chỗ đó chính là nhà của Đào Đạo Nhân, cửa nẻo lúc nào cũng đóng kín, không ai ra vào, thi thoảng lão ta liền sẽ ra ngoài, thế nhưng sẽ không lâu, liền trở về ngay.”

-“Chưa tu luyện, vừa trở thành đệ tử ngoại môn không lâu, ước chừng một đoạn thời gian nữa liền gia nhập, đặt chân lên con đường tu đạo.” Lâm Phàm xấu hổ nói.

-“Nếu tiểu hữu đã từng vào nơi đó rồi, tiểu hữu có thể nói cho bần đạo biết, bên trong đó có thứ gì đó kì quái hay không, bùa chú, hình nhân, người rơm, hay đại loại những món đồ như thế chăng?” Trương Minh nghe thấy thế, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Chương 23 : Đoạ Thanh Đạo

-“Chính vì thế, những con người mà chúng ta đang thấy trước mắt này, đang lạm lụng cực khổ, siêng năng chăm chỉ, cười nói vui vẻ, phải chăng đây chính là chiếc mặt nạ giả tạo mà bọn họ muốn bày ra để đánh lừa lấy chúng ta, bên trong bọn họ thế nào, không một ai biết được.” Lâm Phàm đưa tay chỉ từng người phía trước, cười nhạo nói.

Lâm Phàm tiến về phía gian sau của ngôi nhà, vào khoảnh khắc đi ngang qua buồng trong, hai mắt hắn khẽ liếc nhìn về phía thứ đồ vật quỷ dị đó như thể muốn tìm kiếm gì đó nhưng đều không phát hiện được gì ngoài bóng tối bao phủ lấy không gian bên trong. Lâm Phàm lắc đầu thở dài bước thẳng về phía sân sau, hơi hơi rửa mặt cùng vệ sinh cá nhân liền trở người hướng về phía trước nhà mà đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Thiên Thành Đạo… Thiên Thành Đạo… Thật lạ, từ lúc xuất đạo đến nay, bần đạo chưa nghe thấy cái tên này bao giờ…” Trương Minh khẽ nhíu mày liền nói.

-“Ừm, những kẻ thuộc Đoạ Thanh Đạo bằng mọi cách lừa những người khác tiến sâu vào sa đoạ trên trần thế, thậm chí những người tu đạo nhiều năm liền cũng sẽ bị bọn chúng lừa lấy. Những kẻ bị đám người Đoạ Thanh Đạo dẫn dắt dần sẽ đánh mất đi bản thân của mình, không còn biết được những gì đang xảy ra xung quanh, luôn luôn bị chìm đắm trong mờ mờ ảo ảo mà không hề hay biết.” Nói đến đây, hai mắt Trương Minh dần trở nên phẫn nộ, gằn giọng nói.

Mặt trời ló dạng, tiếng gà gáy tinh mơ, kể từ cái này ‘Đồng Văn Tử’ đến nay, đã được ba ngày trôi qua, Lâm Phàm mở mắt tỉnh dậy, cả người giương lấy vai, ngáp dài một tiếng liền xoay người nhìn về phía hai thầy trò Trương Minh vẫn còn đang yên giấc khẽ gật đầu an tâm, thú thật về phần thứ vào tối qua, hắn cũng không dám chắc chắn rằng nó sẽ không làm hại đến ba người bọn hắn, chính vì lý do đó, cả đêm hắn liền không dám để bản thân chìm sâu vào bên trong giấc mộng, luôn để bản thân trong tình trạng đề phòng cho đến trời gần sáng, liền nhắm mắt ngủ th·iếp đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Lời này là ý gì?” Trương Minh nghe thấy thế liền không hiểu, hỏi lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Ồ, nếu là thế, hẳn những người trong đó đều là những tu sĩ đúng chứ?”

-“Được rồi, chuyện này chúng ta để sáng rồi nói, giờ nghỉ ngơi đi đã, về phần thứ kia, dựa theo ta biết thì hẳn trời gần sáng liền mới trở về, chúng ta sẽ không sao.” Lâm Phàm phấc tay ngã người nằm xuống mặt đất liền nói.

-“Thông qua cách thức đưa người khác trở nên đoạ lạc, những người thuộc Đoạ Thanh Đạo liền sẽ chiếm lấy bản tâm của người khác, nói đúng hơn liền sẽ trở thành người đó, người kia liền sẽ trở thành bọn chúng, một cái xác không hồn, không biết bản thân mình là ai, để rồi biến mất khỏi thế gian.”

-“Để rồi làm gì?”

-“Mời đạo trưởng nói.”

Dạo bước trên con đường quen thuộc, Lâm Phàm đưa mắt nhìn lấy xung quanh, khung cảnh vẫn còn đó, vẫn là những con người đầy thật thà, làm lụng chăm chỉ, cười đùa lẫn nhau trên từng con đường như thể chuyện hôm qua chưa từng xảy ra. Lâm Phàm thu hết tất cả vào trong mắt, cả người trở nên đầy tâm sự, hai mắt không chút sức sống, thở dài một hơi khiến Trương Minh cùng Kinh Kha không khỏi cảm thấy khó hiểu đưa mắt nhìn về phía hắn.

-“Để phá giải được mọi ngọn nguồn, cần phải làm rõ được hai vấn đề, thứ nhất, Đào Đạo Nhân mà tiểu hữu nói, mục đích thực sự của lão ta là gì, thứ hai chính là cái thứ quỷ quái từ trong trò chơi mà ngươi cùng những người khác đã thực hiện, là cái gì.” Trương Minh vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ nói.

---------------

-“A, nếu vậy bọn họ làm thế nào để tu luyện mà tiến thăng cảnh giới?” Lâm Phàm nghe thấy thế không khỏi bất ngờ liền nói.

-“Cũng không có gì, chẳng qua cảm thấy cái thế giới này mà chúng ta đang tồn tại này nó giống như một tấm gương phản chiếu lấy hai mặt đối lập của chúng ta. Những gì chúng ta thấy chính là bản chất thực sự của điều mà chúng ta không muốn thấy nhất, từ con người đến ma quỷ, yêu quái,… Tất cả mọi thứ.”

-“Đơn giản, lừa người.” Trương Minh vẻ mặt liền trở nên ngưng trọng.

-“Ừm.”

-“Có thể nói như vậy, nhưng cũng không thể nói như vậy, bởi vì những kẻ thuộc Đoạ Thanh Đạo, không tu luyện bất kì một tâm pháp chính quy nào, nói cho đúng thì bọn chúng không có tâm pháp hay bất kì công pháp để tu luyện.” Trương Minh tiếp tục nói.

-“Đa tạ tiểu hữu.”

-“Nếu không phải liền tốt, liền tốt.” Trương Minh thở phào nhẹ nhõm nói.

-“Ài… Phiền phức rồi đây…” Lâm Phàm nghe thấy vậy hai đầu lông mày liền cau lại.

-“Ta ngay cả cổng vào của môn phái mình còn chưa thấy thì nói chi đến Đoạ Thanh Đạo.” Lâm Phàm lắc đầu cười nói.

Trở lại gian trước mắt liền thấy Trương Minh cùng Kinh Kha đã tỉnh giấc từ lúc nào, Lâm Phàm khẽ mỉm cười, đưa tay chỉ về phía sau nhà nói.

-“Thứ đáng sợ nhất không phải là lòng người, mà chính là không biết bản thân mình là ai, không biết bản thân mình là cái gì, hư hư thực thực, không bao giờ tỉnh lại.”

-“Tiểu hữu là người của Đoạ Thanh Đạo?” Trương Minh thoáng chốc khẽ dừng bước, hai mắt trở nên ngưng trọng nhìn về bóng lưng Lâm Phàm.

-------------------------

-“Không biết môn phái tiểu hữu quý danh là…”

-“Có thể môn phái quá nhỏ bé, không chút tăm tiếng nên đạo trưởng không biết cũng là điều hiển nhiên.”

-“Đoạ Thanh Đạo? Là cái quỷ gì, không phải.” Lâm Phàm nghe thấy thế liền nhún vai đáp.

-“Nghe đạo trưởng nói, ta mới thấy lạ lạ, trước đây ta đã từng tiến vào nơi đó hai lần, lúc đặt chân vào nơi bước vào bên trong, cảm giác như ta bước vào một thế giới khác, bầu không khí bên trong liền yên ắng lạ thường, không một chút tiếng động nào, chưa kể cái cảm giác lành lạnh luôn xuất hiện mọi nơi trên cơ thể ta, khiến ta luôn cảm thấy không thoải mái.” Lâm Phàm suy nghĩ một lúc, liền nói.

-“Chính vì thế, tiểu hữu nên cẩn trọng, đừng quá tin vào những gì người khác nói, thậm chí là ta, có khi ta chính là người của Đoạ Thanh Đạo, hoặc là Quỷ Tiên cũng không chừng, Ha… Ha… Ha…” Trương Minh kề sát miệng lại gần tai Lâm Phàm, nói một hơi liền cười lớn khiến đám người xung quanh không khỏi đưa mắt nhìn.

-“Đạo trưởng đi thẳng ra phía sau liền có một chiếc giếng sâu, múc nước mà rửa mặt cùng vệ sinh cá nhân, xong liền kiếm một chút gì đó bỏ bụng.”

-“Tiểu hữu đừng trách, có thể bần đạo hiểu biết chưa nhiều dẫn đến không biết cũng chừng, dù sao thì bần đạo có đôi lời muốn nói với tiểu hữu, tiểu hữu nghe xong đừng tức giận là được.” Trương Minh vẻ mặt đầy lúng túng liền nói.

-“Tại nơi này, có rất nhiều môn phái mà không phải môn phái tồn tại, bọn chúng dùng một cái tên nào đó bịa ra, nhằm lôi kéo nhóm người phàm nhân tại những thôn quê hoặc một thị trấn nhỏ nào đó gia nhập, mục đích là để dẫn dụ đám người thường dân đó tới một nơi mà không ai biết, để rồi….” Nói đến đây, Trương Minh liền dừng lại, khiến Lâm Phàm không khỏi tò mò nói.

-“Tê…” Nghe đến đây Lâm Phàm cả người liền căng thẳng, không khỏi hít một hơi khí lạnh.

-“Thiên Thành Đạo.” Lâm Phàm tuỳ tiện đáp.

-“Lừa người?” Lâm Phàm đầu xuất hiện nhiêu dấu chấm hỏi, vẻ mặt ngờ nghệch.

Ba người cứ thế đi đến một quán xá gần đó liền nghỉ chân, Lâm Phàm tay cầm màn thầu hướng về phía miệng cắn một ngụm liền giơ tay chỉ về phía đối diện cách nơi này không xa liền nói.

-“Tiểu hữu có tâm sự trong lòng?” Trương Minh tiến sát về phía Lâm Phàm, mở lời nói.

-“Bần đạo nay vừa tròn năm mươi, đến nay đã nhập đạo được bốn mươi năm.” Trương Minh nghe thấy vậy liền ngẩng cao đầu, ưỡng lấy phần ngực về phía trước, tay đưa về phía râu vuốt lấy.

-“Theo ta thấy, hai đạo đề này, mãi mãi sẽ không thể nào giải được, không thể nào tự nhiên khi không lại nhảy ra đứng trước mặt hắn rồi hỏi mục đích thực sự của ngươi là gì được, hắn chắc chắn sẽ g·iết chúng ta. Về phần thứ đồ chơi kia lại càng khó hơn, đến giờ vẫn không có bất kì một manh mối nào chỉ dẫn đến nó, thực chất đôi khi ta cảm giác rằng bản thân mình mắc bệnh hoang tưởng, tự tưởng tượng ra thứ đó…” Lâm Phàm cười khổ đáp.

-“Không hẳn là kiên kỵ, Đoạ Thanh Đạo thực chất cũng không phải là thứ đồ vật gì, nói đúng hơn thì nó chính là một môn phái, mà cũng không hẳn là môn phái, chung quy Đoạ Thanh Đạo không thuộc về những môn phái chính thống tại Thiên Tinh Thế Giới.” Trương Minh không nhanh không chậm liền nói.

-“Chuyện này….”

-“Xin mạn phép hỏi Đạo trưởng đã nhập đạo được bao lâu rồi?” Lâm Phàm không để ý đến vẻ mặt của Trương Minh liền nói.

-“Bốn mươi năm a, với một kiếp người thì đây coi như đã đi được ngưỡng hai phần ba cuộc đời nha, thế nhưng đối với người tu đạo như đạo trưởng, chắc hẳn chỉ là bước khởi đầu a?” Lâm Phàm gật đầu đáp.

-“Ừm…. Ngôi nhà đó… Chứa đầy oán khí, chưa kể, xung quanh ngôi nhà đã được bày trận pháp che giấu lấy tai mắt người ngoài, người bên trong có thể thấy được tất cả những gì đang diễn ra ngoài đây, thế nhưng người bên ngoài liền sẽ không như vậy. Chính vì lý do đó, cái mà mọi người hiện đang thấy trước mắt, chỉ là lớp mặt nạ của nó thôi.” Trương Minh đưa tay bấm lấy từng đốt ngón tay liền nói.

-------------------------

-“Bần đạo biết tiểu hữu muốn nói gì, thế nhưng trên thế gian này không đầy chuyện lạ, đặc biệt là cái thế giới đầy rẫy sự nguy hiểm này, chỉ cần một chút lơ là cảnh giác, liền trở thành đồ ăn cho những kẻ khác mà không hề hay biết. Những kẻ làm những chuyện dơ bẩn đó, trong giới tu đạo bọn ta, đều đặt cho bọn chúng một cái tên, chính là Quỷ Tiên.” Trương Minh đưa tay ngăn cản, cắt ngang lời Lâm Phàm.

-“Tiểu hữu nói như vậy cũng không sai, không phải những gì chúng ta thấy hằng ngày đều đúng, có thể nó chỉ là một lớp mặt nạ được che đậy để chúng ta không thấy được phần tối bên trong nó, cho đến khi gặp phải một chuyện gì đó tác động đến cuộc sống của họ, phần tối ấy liền xuất hiện, xé rách đi tấm mặt nạ đầy giả dối đó.” Trương Minh khẽ gật đầu đồng ý nói.

-“Đúng vậy, nếu tính riêng ở giới tu đạo như bọn ta, bốn mươi năm đó, chẳng qua chỉ là cất bước, chưa tính là đã nhập đạo, cớ gì tiểu hữu hôm nay lại hỏi về vấn đề này?” Trương Minh nhìn thấy biểu hiện Lâm Phàm có chút kì lạ, liền nói.

-“Có, nhưng cũng không.”

-“Nó là cái đồ chơi gì? Dựa theo biểu cảm lúc nãy của ngài, dường như ngài có vẻ kiên kỵ thứ đó lắm.”

-“Khá giống với Đoạ Thanh Đạo, Quỷ Tiên sẽ lợi dụng những lời ngon tiếng ngọt, để dẫn dắt những người bình thường gia nhập vào môn đạo mà bọn chúng đặt ra, chỉ khác ở chỗ, đám Quỷ Tiên liền ăn sống người, còn Đoạ Thanh Đạo thì chiếm hữu người.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23 : Đoạ Thanh Đạo