Tiên Dị Quỷ Phàm
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 21 : Nhân tính
Không dừng lại ở đó, Lưu Tư cầm trong tay đoản dao, nhắm ngay giữa trán nữ chủ, không nói lời nào liền ra tay, dưới đạo lực từ Lưu Tư, thanh dao ghim chặt giữa trán, máu nương theo v·ết t·hương, chảy dài khắp lên lưỡi dao, kết thúc lấy mạng sống của nàng. Về phần nữ chủ, trước khi c·hết, hai mắt liền mở to, chứa đầy sự phẫn nộ đầy oan độc hướng nhìn về phía mọi người, ngay cả một tiếng rên la cũng không kêu lên.
Càng tiến lại gần phía ngôi làng, hai người càng nhìn thấy rõ hình dáng của nó hơn, ngôi làng có phần đảm mạc, thô sơ hơn so với những ngôi làng khác, thế nhưng hai thầy trò bọn hắn lại không hề hay biết, chính vì chuyến tá túc lần này, lại sẽ đem đến nhiều biến cố to lớn xảy ra...
-“Mặc dù có tương đối lệch lạc, thế nhưng vẫn ăn được điểm... Ài... Mắt già rồi, không còn nhìn thấy rõ ràng được nữa...” Lưu Tư thở dài nói.
-“Ừm, ta cũng không biết, cứ đi đã, biết đâu gặp được thôn làng nào tại đây, liền xin tá túc một đêm.” Âm thanh có phần trầm trầm nhưng lại nhẹ nhàng, khiến người nghe cảm thấy thoải mái không thôi.
Liên tục những đạo âm thanh cười khen, vỗ tay hướng về phía Thông Bình không ngừng khiến bầu không khí nơi này trở nên quỷ dị, Lâm Phàm cúi thấp đầu xoay người hướng về phía trong thôn lặng lẽ mà đi. Từng hình ảnh đầy man rợ như một cuốn phim chiếu đi chiếu lại bên trong tâm trí hắn, khiến hắn không khỏi hoài nghi lấy chính cái thế giới mình đang sinh sống, thậm chí cả cái Bạch Linh Thôn này, nơi mà hắn đã trải qua hơn chục năm tại đây, phải chăng ngay từ đầu những gì hắn trải qua, những gì hắn thấy được trong đoạn thời gian đó, chỉ là lớp vỏ bộc bên ngoài của cái thế giới đầy u ám này...
-“Aaaaa....”Lần này đoản phi dao có phần chuẩn xác hơn, ghim thẳng vào lồng bàn tay U Sa, khiến hắn đau đớn dữ dội, hét lớn một tiếng.
Người thanh niên cả cơ thể liền bị kéo căng, ánh mắt tập trung về phía U Sa, tay khẽ vung thẳng về phía hắn một lần nữa, lần này đoản phi dao chuẩn xác vô cùng, dưới lực đạo từ người thanh niên, đoản phi dao ghim hết cả phần đầu dao dính chặt vào phần bụng của U Sa. Dưới lưỡi dao cắm sâu vào bụng mình, U Sa trở nên thống khổ, cả đầu liền đổ mồ hôi không ngừng, nước mắt giằng dụa, hận chỉ muốn c·hết liền ngay thôi.
Không nói một lời, Thông Bình tay cầm dao bầu hướng thẳng về phía phần bụng của nàng đâm thẳng, lưỡi dao sắc bén ghim thẳng giữa bụng tạo thành vết sâu vô cùng, máu liền thế chảy ra không ngừng, ướt đẫm mặt đất cùng lưỡi dao. Thông Bình hai mắt như dã thú, khẽ nghiếng răng từng đợt, tay cầm cán dao vặn theo chiều kim đồng hồ ngay giữa phần bụng liền giựt mạnh về phía sau khiến máu bắn lên cả người hắn, nhuộm đầy khuôn mặt có phần tàn độc.
-“Ta nguyền các ngươi sẽ c·hết không được yên lành, rồi một ngày nào đó, ngươi bị đóng ghim trên đây chính là các ngươi cùng thân quyến của ngươi. Ha… Ha… Ha… Ta nguyền Bạch Linh Thôn rồi sẽ bị quỷ chủng, quạ mổ mắt, thây phơi ngoài đồng trống không một ai quan tâm, con cháu liền trở thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, trở thành thứ nghiệt chủng… Ha… Ha… Ha…” U Sa buông lời nguyền, ánh mặt đầy cay đọc, cười to.
-“Hự….”
-“Hừ…. Ở đâu nói lời hoang ngôn, mọi người đừng nghe thằng nhãi này hù doạ… Người đâu, mang đem bia tập ngắm đến.” Lưu Tư khẽ hừ lạnh, xoay người về một hướng liền nói.
-“Đ-Điên thật... Thế giới này điên thật... Phải chăng ngay từ đầu, thế giới này nó đã như vậy, tất cả những gì đang diễn ra chỉ là lẽ thường tình, bọn hắn không phải là những tên điên, mà ta mới chính là kẻ điên trong cái thế giới tối tăm này?” Lâm Phàm thì thào tự nói.
Chương 21 : Nhân tính (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thanh dao lao đến U Sa với tốc độ cực kì nhanh, ghim thẳng lên phần bia gỗ chỉ cách phần đầu U Sa một li, nhìn thấy phát đầu tiên liền mém chút nữa có thể ghi điểm, Lưu Tư biểu cảm đầy thất vọng, cả người liền tạo thế đứng, tay cầm lấy đoản phi dao thứ hai, mắt một nhắm một mở, phóng thẳng về phía U Sa.
Thời gian cứ thế liền trôi qua, tất cả người dân tại Bạch Linh Thôn, dưới sự thúc đẩy từ Lưu Tư, ai ai đều nếm trải phần cảm giác từ trò chơi quỷ quái này, thậm chí ngay cả những người như Vũ Nam Sơn, A Đại, Tiểu Ngưu Nhi,... liền không thể nào kìm chế được thứ d·ụ·c vọng bên trong cơ thể, ra tay với chính huynh đệ thân tình của mình. Về phần Lâm Phàm, hắn vẫn đứng yên tại đó, không một động tĩnh, tất cả những gì diễn ra phía trước, đều được thu gọn vào trong tầm mắt hắn nhưng lại không thể làm được gì ngoài bất lực cùng tự trách, ngay cả khi nhìn thấy đám người Vũ Nam Sơn ra tay với U Sa, hắn một lời cũng không khuyên ngăn, chỉ run rẩy đứng đó nhìn mà không lên tiếng.
-“Phựt.”
----------------------------
Thông Bình tay cầm lấy ngọn đuốc hướng đầu lửa về phía người nữ chủ, không bao lâu, cả người nàng như một ngọn đuốc sống, cả cơ thể liền đắm chìm trong biển lửa mặc cho tiếng kêu, tiếng gào thét đầy uất hận từ U Sa vang vọng khắp Bạch Linh Thôn. Dưới tiếng gào thét của hắn, đám người ngay cả một cái nhíu mày liền không nhíu, như thể chuyện này đối với bọn hắn, không đáng phải mọi người cảm thông thấu hiểu.
-“Mẫu thân….” U Sa phía bên nhìn thấy gã trung niên trước mặt một dao liền đâm về phía bụng mẫu thân hắn, không khỏi gào thét. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Hảo... Phóng đẹp lắm...”
U Sa hai mắt đẫm lệ cả khuôn mặt, cả người cọ ngoạy liên tục hướng về phía nữ nhân khiến dây trói siết chặt cọ sát với cơ thể gây ra v·ết t·hương chồng chất khắp cơ thể, những v·ết t·hương ấy rỉ máu không ngừng, khiến một phần dây đã nhuộm lấy màu máu. Lâm Phàm đứng dưới quan sát hết tất cả, nội tâm cực kì khó chịu, một tay hướng đặt lên ngực trái siết chặt lấy phần góc áo cùng da thịt liên tục trách lấy bản thân mình.
-“Nơi này thì đào đâu ra thôn... A.... Sư phó, nhìn chỗ kia, đằng kia có một ngôi làng.” Chủ nhân của đạo âm thanh trong trẻo đưa cặp mắt sáng như viên phỉ thuý, nhìn về một hướng, vẻ mặt đầy vui mừng liền nói.
-“Đúng thế, thiêu c·hết bọn chúng, lũ yêu ma quỷ quái hại người!”
-“Không sao, còn một lần nữa, cố lên.” Lưu Tư đưa tay vỗ lấy vai hắn động viên.
-“Mọi người yên lặng trật tự, không được nháo nhào, ta có đôi lời muốn nói với hai tên yêu ma này.” Thông Bình đứng trước đám đông, một tay cầm lấy ngọn đuốc, một tay cầm lấy dao bầu, vẻ mặt đầy trầm lặng nói.
-“Chuyện đã đến nước này, ta sẽ đưa các ngươi chôn cùng nhi tử của ta, xuống đó, thằng bé đỡ phải cô đơn… Ta hỏi lại một lần cuối, các ngươi còn có đồng bọn?”
Nghe theo mệnh lệnh từ Lưu Tư, đám người liền dễ dàng đưa U Sa ra khỏi trụ gỗ, cột người vào giữ tâm bia gỗ được đính sẵn, hai tay cùng chân gian sang hai bên, phần đầu được cố định bằng một dây thừng cột ép sát vào giá đỡ, cả người liền bị kéo căng ra.
-“Ừm... Thế nhanh tiến đến đó thôi, trời tối lắm nhiều nguy hiểm.” Vị sư phó có phần kiệm lời, khẽ gật đầu liền dẫn theo đệ tử của mình đi về phía ngôi làng.
-“Ha...Ha...Ha... Ngay giữa tâm, điểm tuyệt đối nha...” Thông Bình sắc mặt trở nên vui sướng, nhảy cẩng lên.
-“Các người, ai muốn thử trước, cơ hội hiếm có để giải toả hết sức tức giận bên trong mình.” Lưu Tư như thể đã chuẩn bị hết tất cả, tay cầm lấy những đoản phi dao bén nhọn, đưa về phía mọi người, cười nói.
Nếu như ngày hôm đó hắn không do dự, đem hết những chuyện bên xảy ra bên nhà Đào gia kể cho đám người Vũ Nam Sơn biết liền chuyện sẽ không đến mức như thế này. Nếu như hắn kiên quyết hơn, ngăn cản bọn hắn tiến vào khuôn viên của đạo nhân, U Sa cùng gia đình của hắn sẽ không phải chịu lấy sự t·ra t·ấn này. Nếu như… Suy cho cùng thì tất cả những thứ trên, cũng chỉ là ‘Nếu như’ theo suy nghĩ của Lâm Phàm hắn, trên đời không có bán thuốc hối hận, mọi việc làm đều phải trả giá, thế nhưng, cái giá này đối với hắn mà nói, vẫn quá đắt…. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Tiên nhân, đạo sĩ, bình dân,... Thực sự đâu mới chính là bản chất thật của chúng? Cái gọi là tiên nhân phổ độ chúng sinh, đạo sĩ diệt ma trừ tà giúp đỡ muôn dân, bình dân thật thà, siêng năng chăm chỉ... Ha... Ha... Ha... Tất cả đều là giả dối, giả dối,... Đúng vậy, thế giới này ngay từ đầu nó đã là như vậy, chỉ có ta là tên điên, đi vào cái thế giới c·h·ó má này...” Lâm Phàm tức giận rống to.
-“Quả nhiên là Thông thúc có khác... Tay nghề bắn cung vẫn còn đó không mai một.”
-“Hừ… Tên n·ữ q·uái đ·ã c·hết, tiếp theo đến thằng nhãi con này… Ha… Ha… Ha… Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi c·hết dễ dàng như con ả này đâu.” Thông Bình hai mắt tràn ngập trong d·ụ·c vọng trả thù, cả người như điên dại, nhìn về phía U Sa liền nói.
-“Sư phó, chúng ta đang đi đâu đây?” Một đạo âm thanh có phần trong trẻo, nhỏ bé liền vang lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Thiêu c·hết bọn chúng!” Một đạo âm thanh có phần phẫn nộ, tay siết chặt ngọn đuốc chỉ thẳng về phía hai người.
-“Dẫn hắn cột vào đó.” Lưu Tư chỉ về phía U Sa liền nói.
Người thanh niên hai mắt siết chặt về phía U Sa đang bị trói chặt trên bia gỗ, cả người trở nên căng thẳng, tay có phần run rẩy cầm lấy một thanh đoản dao nhắm về phía hắn, Lưu Tư khẽ nở nụ cười, hướng đầu về phía người đang đứng bia gỗ ra hiệu. Bia gỗ lại một lần nữa xoay vòng chầm chậm, người thanh niên hít một hơi thật sâu liền thở ra, tay cầm lấy đoản phi dao phóng thẳng về phía U Sa, lưỡi dao sắt bén sượt qua mặt hắn ghim thẳng vào bia gỗ, tạo thành một v·ết t·hương nông, máu chảy ra không ngừng.
-“Ừm.”
Không nói lời dư thừa, Thông Bình liền ra tay trực diện, đoản phi dao sau lần đầu tiên phóng, liền cắm chặt giữa trán U Sa, cơ thể hắn mất đi tính phản kháng, như một con rối bị đứt dây, buông lỏng sức lực, hai mắt vô hồn, c·hết ngay tức khắc.
-“Phựt...”
Không lâu sau, hai thanh niên trai tráng liền mang đến một tấm bia gỗ to lớn, tấm bia gỗ này được cố định bằng khung gỗ to khác đính nối lại với nhau, tạo thành một khung xương vô cùng chắc chắn, ở giữa liền bia gỗ hình tròn có thể xoay vòng.
Không một ai đáp lại lời mời gọi từ Lưu Tư, ai ai cũng chần chừ không dám, Lưu Tư nhìn thấy thế liền bĩu môi nhún vai, xoay người cầm lấy những đoản phi dao, mắt híp lại, tập trung nhìn về phía U Sa đang bị kéo căng giữa tâm bia gỗ, khẽ gật đầu ra hiệu về phía người thanh niên đang đứng gần đó. Người thanh niên gật đầu hiểu ý, hai tay cầm lấy bia gỗ, dùng sức trượt từ trên xuống, dưới đạo lực của người thanh niên, bia gỗ liền xoay vòng một cách chậm rãi, Lưu Tư ở phía đối diện nhìn thấy thế, nở nụ cười đầy thoả mãn, tay cầm lấy một đoản phi dao, vung sức phóng thẳng về phía U Sa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Được, để ta thử.” Một đạo âm thanh có phần mạnh mẽ, khẽ lách người ra khỏi đám đông, đi thẳng về phía Lưu Tư, đưa tay cầm lấy đoản phi dao.
-“C·hết tiệt... Vậy mà không trúng.” Người thanh niên tỏ ra thất vọng liền nói.
-“....”
Trải qua hàng trăm người phóng những đoản dao về phía U Sa, cả cơ thể hắn đẫm lấy màu máu, trên người ghim đầy những đoản dao, không khác gì con nhím, hơi thở trở nên yếu dần, ánh mắt trở nên mệt mỏi như muốn nhắm nghiền lại, máu từ miệng tuông trào liên tục sau khoảng thời gian dài gào thét trong tuyệt vọng. Thông Bình tiếp lấy đoản phi dao từ Lưu Tư, tiếp đến liền đến phiên hắn, hắn đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu, phải nói là từ lúc hai ba bốn người tham gia cái thứ đồ chơi này liền cơ thể trở nên rạo rực, sự thèm khát, khích thích liền thoi thúc lấy cơ thể hắn, khiến hắn điên dại ngày càng điên dại hơn...
-“Ha… Ha… Ha… Muốn g·iết cứ g·iết, không cần phải nhiều lời, lũ khốn nạn các ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ gặp quả báo… Yêu ma? Ha… Ha… Ha… Ta thấy các ngươi mới chính là lũ yêu ma quỷ quái đó!” Đạo âm thanh có phần ai oán của người nữ vang dội khắp ngôi làng, ánh mắt đầy căm phẫn xen lẫn tuyệt vọng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.