Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 212: Ám Địa Sứ Giả
Người bị g·iết đêm qua không phải nhân vật tầm thường. Hắn là Ám Địa Sứ Giả, người truyền tin của Sát Đạo Tông.
"...Coi như chưa có chuyện gì xảy ra."
"Kẻ biết quá nhiều... thì không thể sống được."
Gió đêm thổi qua, lạnh đến tận xương.
Tào Nhất Đao muốn đứng dậy bỏ chạy, nhưng đầu hắn đột nhiên nặng trịch, đôi mắt tối sầm lại.
Một lúc sau, hắn cất ngọc giản vào tay áo, ho nhẹ một tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn chớp mắt.
Một luồng kiếm khí lạnh lẽo bùng lên!
Tào Nhất Đao biết bí mật gì ư?
Hắn im lặng.
Bên kia con hẻm, một bóng người khoanh tay tựa lưng vào tường, mắt sáng rực trong bóng tối.
"Chà... phiền phức rồi đây."
"Bịch!"
Một nhát chém không hình, không bóng, không tiếng động.
"Không dám." Người kia cười cợt. "Nhưng có người muốn biết, tại sao ngươi lại nhận mật lệnh g·iết Tào Nhất Đao?"
"Ta nghe nói… kẻ đó chỉ nói một câu trước khi ra tay: ‘Ngươi không thể để sống’..."
Người kia đổ gục, không có máu me, không có tiếng hét. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, rồi ý thức chìm vào bóng tối.
"Các ngươi nói xem, ai to gan dám g·iết hắn?"
Hoa Vân nhíu mày.
Không ai biết hắn từ đâu đến, không ai biết hắn thuộc phe phái nào, chỉ biết rằng nơi nào có bí mật bị lộ, nơi đó sẽ có dấu chân của hắn.
Tào Nhất Đao vừa nâng chén rượu lên môi, bỗng dưng hắn cảm thấy một cơn lạnh lẽo từ gáy lan xuống tận xương sống.
Cả phòng im lặng.
Nhưng không quan trọng nữa.
Trên đó chỉ ghi vỏn vẹn một dòng chữ:
Trong một tòa lâu các u ám tại Bắc Hoang, hơn mười tu sĩ đang ngồi vây quanh một chiếc bàn đá. Không khí trầm lặng, chỉ có tiếng gió hú bên ngoài cửa sổ.
Nhưng chưa được ba bước, bỗng từ trong tay áo rơi ra một mảnh ngọc giản.
Hoa Vân nhặt lên, nhìn kỹ. Trên ngọc giản có khắc ba chữ: "Không Được G·i·ế·t."
Trong một tửu lâu cũ nát tại Bắc Hoang, một lão già râu ria xồm xoàm ngồi nhâm nhi vò rượu, mắt liếc nhìn bốn phía. Hắn là Tào Nhất Đao, một kẻ từng là trưởng lão của Vạn Pháp Thánh Tông, nhưng vì một lý do nào đó, hắn b·ị t·ruy s·át suốt ba năm nay.
"Tìm và g·iết kẻ đã g·iết Ám Địa Sứ Giả."
Lúc ngã xuống, hắn mới hiểu, không có cơ hội.
Tin tức một cao thủ vô danh bị g·iết không một tiếng động đã lan truyền khắp nơi. Nhưng chẳng ai biết hắn là ai, đến từ đâu, chỉ biết hắn từng có một câu hỏi chưa kịp nhận câu trả lời.
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Chương 212: Ám Địa Sứ Giả
"Hử? Cái gì đây?"
"Mật lệnh đã hoàn thành."
"...Hình như ta vừa g·iết nhầm người?"
Hoa Vân phủi tay, rời đi.
Hoa Vân bước ra khỏi tửu lâu, áo bào không nhiễm chút bụi trần. Hắn không cần nhìn lại. Một khi hắn đã ra tay, kết quả không bao giờ sai lệch.
Hắn đ·ã c·hết ngay từ khoảnh khắc người này xuất hiện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn trầm tư một lát, rồi gật đầu tự nhủ:
Kiếm quang chém xuống đất, để lại một vết cắt sâu ba tấc.
Hắn im lặng, rồi nhẹ nhàng cất mật lệnh vào tay áo, giả vờ như chưa từng đọc nó.
Bí mật của tu chân giới vốn không nên tồn tại. Nếu đã tồn tại, thì cần có người xóa bỏ.
Sau đó, hắn quay người, tiếp tục đi như không có chuyện gì xảy ra.
Một tiếng "Keng!" vang lên.
Gió vẫn thổi, nhưng Hoa Vân không nhúc nhích.
"Ngươi là ai..."
Tu chân giới này có quá nhiều kẻ thích truy tìm bí mật.
Kiếm quang xé gió, nhưng trong chớp mắt, Hoa Vân chỉ nghiêng người, nhẹ nhàng tránh đi.
Một tu sĩ trẻ tuổi giọng run run nói:
Hoa Vân từ từ quay đầu, nhìn về hướng mà mình vừa bước tới.
"Bí mật của ngươi... biến mất rồi."
Một người trung niên mặt đầy sẹo đập mạnh xuống bàn, giọng trầm thấp:
Bóng người kia không hề báo trước, vung tay đánh ra một đạo kiếm quang sắc bén, mang theo sát ý kinh người!
Sau đó… ung dung trả tiền mì, rời đi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hắn móc ra, là một mật lệnh.
Hoa Vân đứng dậy, phủi tay.
Hắn là Hoa Vân.
"Lại gì nữa đây?"
Bàn tay này… chính là bàn tay đã hạ sát đối tượng mà mật lệnh nhắm tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không khí tĩnh lặng đến quỷ dị.
"Bí mật." Hoa Vân đáp, bước tiếp.
Tối hôm đó.
Vò rượu rơi xuống đất.
Chỉ một câu, nhưng đáng sợ đến cực điểm.
Hắn xếp mật lệnh lại, cất vào tay áo, rồi quay đầu bước đi.
Chủ quán cười cười, gật đầu: "Khách quan thích thì mai lại ghé!"
"Thôi kệ, chắc không quan trọng lắm."
Đó là một bí mật liên quan đến Sát Đạo Tông.
"Ngươi không thể để sống."
Sau vài nhịp thở, hắn chậm rãi lấy mật lệnh ra lần nữa, đọc lại từng chữ.
"Được rồi, ta sẽ tìm ra hắn."
Và kẻ g·iết hắn... đã quên béng mất chuyện này.
Ở một nơi khác, Hoa Vân lúc này đang húp mì, hoàn toàn không biết mình đã trở thành nỗi kh·iếp sợ trong lòng nhiều thế lực.
Sáng hôm sau, trong tửu lâu.
"Thật sao? Nghe nói hắn chưa bao giờ thất bại! Lần này không biết ai xui xẻo đây...
Không có ai.
"Xem thử ngươi có tư cách giữ bí mật không!"
Tu chân giới rộng lớn, mỗi tông môn, mỗi đại giáo đều có những bí mật không thể tiết lộ. Những âm mưu ẩn giấu trong bóng tối, những bí ẩn vĩnh viễn không thể để lộ ra ánh sáng. Nhưng có một người, nhiệm vụ của hắn chính là khiến những bí mật đó biến mất.
"Tìm và g·iết kẻ đã g·iết Ám Địa Sứ Giả."
"Tìm và g·iết kẻ đã g·iết Ám Địa Sứ Giả."
Chỉ có chính hắn, một bóng lưng kéo dài trên mặt đất dưới ánh hoàng hôn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn nhớ lại giọng nói kia, không có sát ý, không có vẻ ép hỏi. Người ta chỉ tò mò, vậy mà hắn lại vung tay tiễn kẻ đó đi luân hồi.
Hắn không phải thích g·iết chóc, nhưng một khi có mật lệnh, hắn phải hoàn thành.
Một sự im lặng kéo dài.
Tửu lâu nơi hắn gục xuống vẫn còn vết rượu đổ, nhưng không ai nhớ đã thấy hắn rời đi lúc nào.
Gió lạnh bên ngoài thổi qua khe cửa, mang theo những lời bàn tán của khách nhân.
Bỗng dưng có một suy nghĩ lóe lên.
Hoa Vân chính là người đó.
Hoa Vân bước vào một quán trọ nhỏ, gọi một chén trà nóng.
"Khoan đã… hình như… ta chính là kẻ đã g·iết Ám Địa Sứ Giả?"
Nhưng bí mật, một khi bị phát hiện, chỉ có thể biến mất.
Mặt trời lặn xuống phía chân trời xa. Trong một con hẻm nhỏ, Hoa Vân dừng bước, lôi mảnh mật lệnh ra lần nữa, đọc đi đọc lại.
Hắn cúi đầu, nhìn xuống bàn tay mình.
"Vậy sao?"
"Chủ quán, thêm một bát mì!" Hoa Vân ung dung gọi món, hoàn toàn không biết rằng cả tu chân giới đang bắt đầu tìm kiếm kẻ đã ra tay đêm qua.
"Ngươi theo dõi ta?" Hoa Vân không quay đầu, chỉ nhàn nhạt hỏi.
Hắn không quan tâm người kia là ai, đến từ đâu. Một khi đã động kiếm với hắn, kết cục chỉ có một.
Hắn nhìn lướt qua mật lệnh, chậm rãi gấp lại, nhét vào tay áo.
"Ngươi g·iết quá nhanh đấy, Hoa Vân."
Hoa Vân cười thỏa mãn, định đứng dậy rời đi thì chợt cảm thấy trong tay áo có gì đó cộm lên.
Tào Nhất Đao mở to mắt, không kịp phản ứng, chỉ thấy trong bóng tối một bóng người áo đen đã lặng lẽ ngồi xuống bàn của hắn từ lúc nào.
Trong bóng tối, mưa phùn rơi lất phất, rửa trôi v·ết m·áu trên nền đất lạnh.
Hoa Vân lúc này đã đứng phía sau đối thủ, một tay đặt lên vai hắn.
Sau khi rời khỏi con hẻm, Hoa Vân đứng lại một chút, nhíu mày suy nghĩ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ông chủ, mì hôm nay ngon đấy."
Một giọng nói nhàn nhạt vang lên.
Chỉ có sự diệt vong tuyệt đối.
Hắn tiếp tục bước đi.
Bịch!
Không ai lên tiếng.
… Một khắc sau, hắn chợt đứng khựng lại.
Nhưng ngay khi rẽ vào một con hẻm nhỏ, một giọng nói trầm thấp vang lên.
Vậy mà... c·hết không ai hay biết, c·hết ngay trong bóng tối, không một dấu vết.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.