Tiên Lộ Kỳ Duyên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 210: Kiếm Ma Tuyệt Tình
Ngay lúc đó, từ phía sau quảng trường, một tiếng hét kinh hoàng vang lên:
"Ta… ta cảm thấy bản thân tỉnh táo hơn rất nhiều?"
"Năm đó, có một vị tiền bối đã khai sáng con đường này cho chúng ta. Hắn chỉ nhẹ nhàng ấn xuống một cái, rồi để lại một đạo lý tối cao, Muốn mạnh, trước tiên phải say!"
Cả quảng trường im lặng.
"Muốn!"
"Hắn… đột phá chưa?"
Hoa Vân khoanh tay, bình thản gật đầu:
"Kiếm Ma Tuyệt Tình xuất thế! Một người, một kiếm, năm thế lực diệt vong!"
"Dạ!"
ẦM!!!
Hắn nghiêm túc nói:
Hắn hít sâu một hơi, bước lên đài, trầm giọng nói:
"Thật cao minh! Ta cũng muốn thử!"
Hoa Vân: "…"
"Hãy thử nghĩ mà xem! Chim non muốn bay, cần phải nhảy khỏi tổ! Cá chép muốn hóa rồng, cần phải vượt Long Môn! Con người muốn đột phá, đương nhiên cũng phải nhảy xuống vực!"
Hắn im lặng một lúc, rồi thở dài. Thôi kệ, danh hiệu này nghe cũng oai phết.
Cả thành: "Ồ, !!!"
Hoa Vân đứng giữa hoang mạc, tay cầm bản đồ cháy dở, sắc mặt bình thản.
Hoa Vân không hề hoảng loạn. Hắn đã từng trải qua đủ loại tình huống hiểm nghèo, nhầm lẫn nhỏ này có đáng gì? Quan trọng là phải xử lý cho khéo.
Đã c·hết.
“Ừm… Nhầm rồi.”
Nhưng hắn sợ một đám người ngu hăng máu muốn b·ị đ·ánh!
Ba ngày sau.
Tin tức chấn động khắp Bắc Hoang:
Tất cả đều nín thở chờ đợi.
“Càng đáng sợ hơn, trước khi trại trẻ bị hủy diệt, có kẻ nhìn thấy một bóng đen áo trắng, mặt không cảm xúc, ánh mắt lạnh như băng! Chỉ một chiêu, hắn biến tất cả thành tro bụi!”
Tất cả tu sĩ đều lảo đảo, ôm nhau hát hò, cười nói, thậm chí có kẻ còn khóc lóc:
"Ồ? Là gì?"
Hắn cảm thấy…
"Tiền bối! Hãy nhẹ nhàng ấn xuống một cái!"
Hoa Vân nhíu mày. Khoan đã... Trại trẻ mồ côi?!
Đám người đồng loạt lao về phía Hoa Vân, ánh mắt tràn ngập sự cuồng nhiệt.
Hắn cầm lại bản đồ, soi kỹ lần nữa. Nhìn trái, nhìn phải, rồi gật gù:
"Ngươi… ngươi thật sự có thể giúp người khác đột phá?"
Hoa Vân gật đầu, chậm rãi giơ tay lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Các tông môn lớn bắt đầu chú ý. Các cao thủ giang hồ nín thở. Dân chúng Bắc Hoang quỳ lạy mỗi lần nghe tên hắn.
Hắn vung tay ném một túi linh thạch lên quầy, rồi lặng lẽ rời đi, để lại một tòa thành ngập trong tiếng cười và men rượu.
Bạch Vô Địch chưa kịp phản ứng, cả người đã bị một chưởng của Hoa Vân đè bẹp xuống nền đá, tạo thành một hố sâu mấy mét.
"Ồ, !!!"
"Ồ, !!!"
Hoa Vân nhìn đám người say khướt, thở phào nhẹ nhõm.
“Đạo hữu có nghe gì chưa? Trại trẻ mồ côi Thanh Tâm bị san bằng trong một đêm! Nghe nói là do một đại cao thủ ra tay, chỉ một kiếm đã khiến cả vùng đất rung chuyển!”
"Đương nhiên. Ngươi nghĩ xem, tại sao cường giả luôn uống rượu? Vì rượu là cội nguồn sức mạnh!"
Hoa Vân: "…"
Hoa Vân vung tay, một thanh kiếm phóng ra, xé gió lao xuống. “Ầm!!!” Một t·iếng n·ổ kinh thiên động địa vang lên, cả hang động sụp đổ. Tiếng la hét vang vọng, bụi bay mịt mù. Hoa Vân phất tay áo, xoay người rời đi.
“Vô danh cao thủ áo trắng, Kiếm Ma Tuyệt Tình, trong ba ngày đã san bằng năm thế lực, g·iết sạch ba trăm cao thủ, không để lại một ai sống sót!”
"Ha ha ha! Ta sắp đột phá đến cảnh giới Tửu Tiên rồi!"
"Hoa Vân chạy.
Hắn không sợ cường giả áp chế.
Hoa Vân siết chặt bầu rượu, cảm thấy rượu này chưa đủ nặng đô cho tình huống trước mắt.
"Muốn!!!"
BÙM!
Hắn lập tức phóng vào, tóm lấy một vò rượu lớn, dốc cạn một hơi, sau đó đặt mạnh xuống bàn, quay người nhìn đám đông lao vào trong.
"Muốn mạnh lên không?"
"Bị ta đánh một chưởng."
Tốt nhất đừng bao giờ quay lại đây."
"Quả nhiên là cao nhân!"
"Hu hu hu! Ta thật sự đã ngộ ra rồi! Cường giả không chỉ mạnh, mà còn phải biết tận hưởng cuộc sống!"
Bạch Vô Địch vuốt râu, gật đầu khẳng định:
"Mau! Hãy để tiền bối đánh chúng ta một chưởng!"
"Ồ, !!!"
Hoa Vân đứng trên đỉnh vách núi, gió lạnh quất vào mặt. Hắn mở tờ mật lệnh, đọc lướt qua một lần rồi ném đi. Không cần đọc kỹ, hắn đã nắm rõ nhiệm vụ: Tiêu diệt thế lực đang trỗi dậy ở Bắc Hoang!
Hắn đứng dậy, phủi áo, bỏ lại một linh thạch rồi rời đi.
Một đám bụi bốc lên.
Tất cả mọi người kinh hãi nhìn xuống.
Đúng lúc đó, phía trước xuất hiện một quán rượu.
Hắn điềm nhiên bước vào quán trà ven đường, gọi một bình trà nóng. Lão chủ quán vừa run rẩy rót trà, vừa rỉ tai:
Hoa Vân bình thản đáp: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 210: Kiếm Ma Tuyệt Tình
Không khí tràn ngập sự nghiêm túc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mọi người quay lại, chỉ thấy một tu sĩ vừa nhảy từ một tòa tháp cao xuống đất.
"Nhẹ nhàng ấn xuống một cái, hiệu quả hơn nhảy xuống vực?!"
Lão chủ quán run giọng: “Người ta gọi hắn là… Kiếm Ma Tuyệt Tình!”
Hắn vừa chạy vừa nghĩ: Không thể tiếp tục như vậy, ta cần một kế hoạch thoát thân!
"Thật… thật sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạch Vô Địch nhướng mày:
"Thật hợp lý! Sao ta không nghĩ ra?!"
Hoa Vân gật đầu nghiêm túc:
"Muốn đột phá không?"
"Ồ, !!!"
"Uống cạn vò rượu này, ngươi sẽ cảm nhận được chân lý của cường giả."
Hoa Vân đứng giữa hoang mạc, nhìn năm cái bản doanh vừa bị mình đánh sập. Hắc Phong Hội vẫn chưa thấy đâu, nhưng hắn đã vô tình diệt sạch Thất Sát Bang, Cuồng Lang Trại, Hắc Hổ Đường, Lôi Vân Các và Xích Thủy Môn.
Hắn cảm thấy…
Hắn phủi tay, tiếp tục lên đường."
Một tu sĩ run rẩy hỏi:
"Thật kỳ diệu! Hắn thật sự đột phá rồi!"
"AAAAAAAAAAAA, "
Hắn chỉ vào vò rượu rỗng, trầm giọng nói:
Không sao, lần này không thể sai được nữa! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạch Vô Địch cười nhạt:
"Quá hợp lý! Không thể phản bác!"
Hoa Vân gật đầu, ánh mắt tràn đầy thâm sâu:
"Vậy thì hãy làm theo ta."
Tin tức mới nhất lan truyền khắp Bắc Hoang:
Hoa Vân phóng thẳng ra khỏi quảng trường, nhưng đám đông vẫn điên cuồng đuổi theo.
Ừm… Nhầm tiếp rồi."
Hoa Vân suýt phun ngụm trà.
Một người run rẩy hỏi:
"Thành chủ, ta có một phương pháp đột phá khác, còn nhanh hơn cả nhảy xuống vực."
"Ta muốn mạnh hơn!"
Bạch Vô Địch tiếp tục giảng giải:
"Nguyên lý chính là…"
"Nhẹ nhàng ấn xuống một cái."
Nhưng chẳng sao, dù sao cũng tạo được khí thế rung trời lở đất, ít nhất cũng khiến các thế lực khác sợ mất mật.
Cả đám người sững sờ.
Một lúc sau, Bạch Vô Địch rên rỉ bò lên, cả người dính đầy bụi đất, thần sắc hoảng hốt.
Hắn không sợ kẻ địch mạnh.
Hoa Vân gật gù, nhấp ngụm trà. Ừm, đúng là mình làm.
"Tiền bối! Xin hãy giúp ta đột phá!"
Lập tức, đám đông lao vào quán rượu, mỗi người giành một vò, uống như điên.
"Thành chủ nói đúng! Hắn đã đột phá khỏi sinh tử!"
Một lát sau, đám bụi tan đi, lộ ra thân ảnh tu sĩ kia…
Mình có tuyệt tình hồi nào?
Một ngày sau, tin tức truyền khắp Bắc Hoang, Trại trẻ mồ côi Thanh Tâm bị san bằng trong một đêm, toàn bộ viện trưởng và trẻ nhỏ m·ất t·ích không rõ nguyên nhân!
"Đúng vậy! Ta sẽ từ bỏ tu luyện, trở thành một tửu quỷ cường đại nhất!"
"Đánh ta một chưởng đi!"
Sau này, khi có người hỏi về truyền thuyết Tửu Tiên Thành, người dân nơi đây sẽ ngẩng cao đầu, tự hào kể lại:
Hoa Vân khựng lại. Khoan… Áo trắng? Ánh mắt lạnh như băng? Cái quỷ gì?
"Chúng ta phải lập tức thực hiện thôi!"
Bạch Vô Địch ngơ ngác:
Nhưng nhiệm vụ chưa hoàn thành. Hắn mở lại bản đồ, lần này đọc kỹ từng chữ. C·hết tiệt, hóa ra Hang Hổ của Hắc Phong Hội nằm ở phía tây, cách đây ba trăm dặm!
"Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?"
Mình phải chạy."
Mắt quét xuống bản đồ, hắn chấm một điểm giữa đại mạc. Hang Hổ của Hắc Phong Hội! Chắc chắn là bọn này rồi! Một ổ t·ội p·hạm, hắc bang đầy rẫy, là nơi ẩn náu của những kẻ cặn bã. Không nhầm được!
"Đột phá rồi!"
"Làm sao có thể chứ? Đột phá cần có lý luận, cần có nguyên lý rõ ràng!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.