Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 139: Tình yêu của Lâm Tiểu Phân (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 139: Tình yêu của Lâm Tiểu Phân (2)


yêu, chăm sóc Lâm Tiểu Phân.

Cố Hằng Văn mờ mịt, nghe không hiểu gì cả, hỏi: "ý gì, cái gì, cái gì một xác

Lâm Tiểu Phân bất cần, cô đã không muốn sống nữa, đâu còn quản thân thể của

đường trở về, xe mà mẹ Lâm ngồi xảy ra sự cố, vào khúc rẽ qua núi xe không phanh

Sau khi Lâm Tiểu Phân khóc xong, cô nói với Cố Hằng Văn rằng mình không muốn

thai thì bác sĩ nói cho cô biết không thể bỏ được nữa, đứa bé đã gần bốn tháng

xe nát người mất, không một ai may mắn thoát được.

thì còn có ai cần nữa! càng nghĩ càng thấy tức giận, càng nghĩ càng thấy đau

liền muốn đi khỏi, khi ra đến cửa mới nhớ tới túi giấy mình xách trên tay, quay

đến khi cô ta tháo kính râm xuống, lúc này mới nhìn rõ mặt, xác định là trước

càng buồn cười, càng thú vị hơn là người cướp đàn ông của hai mẹ con cũng là một

tâm trí nhớ ai đó, chẳng qua là trí nhớ của anh không tồi, sau khi đã gặp là

gì!" Đáng lẽ đứa bé này không nên đến, không nên đến thế giới này, sự hiện hữu

suy sụp rồi, cuối cùng đến mức mà cô muốn tự vẫn, muốn kết thúc sinh mệnh của

liền hỏi hôn nhân của cô và Đồng Văn Hải định vào lúc nào. Tay dọn đồ ngừng lại,

người đàn ông đều ôn hòa, đều thương yêu các cô.

dịu dàng săn sóc như thế."

cô tỉnh lại, nở nụ cười với cô, hỏi cô có chỗ nào khó chịu không, vội vàng gọi

thấy may mắn nhất chuyện gì?"

Sắp xếp cho mẹ Lâm ở một nhà trọ ngoài trường học, vừa để đồ đạc xuống mẹ Lâm

lần gặp mặt, trong mắt Tô Dịch Thừa dường như chỉ có một mình An Nhiên, không hề

Khi Tô Dịch Thừa đang xử lý mấy tài liệu khẩn mà sáng nay thư ký Trịnh đưa

dính đến rất nhiều xí nghiệp.

họ đã cho nó sinh mệnh, vậy sao có thể tước đoạt quyền đến với thế giới này của

mạng, cho nên dù chỉ sinh con gái, dù sau này cô không thể sinh con nữa, họ cũng

Chương 139: Tình yêu của Lâm Tiểu Phân (2)

Giờ An Nhiên mới hiểu được vì sao năm đó khi cô và Mạc Phi chia tay thì Lâm (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau khi khóc, mẹ Lâm nói muốn đi tìm Đồng Văn Hải nói lý, nhưng bị Lâm Tiểu

anh ta không muốn vứt bỏ tương lai của mình.

xuống trước mặt mẹ: "mẹ, thật xin lỗi, con xin lỗi mẹ và cha!" Vừa nói vừa lấy

mẹ Lâm lại quay sang đánh mặt mình, vừa nói là bà không tốt, không dạy dỗ con

Lâm Tiểu Phân sửng sốt, nhìn anh thẫn thờ, một lúc lâu, hỏi, "anh, anh vừa

thì đó chính là một xác hai mệnh đấy, đến lúc đó anh có hối cũng không kịp!"

Hằng Văn không nói gì với người nhà cả, chỉ nói là đứa bé là con ruột của mình,

ngày sau đột nhiên có người chạy tới nói cho cô biết có một phụ nữ trung niên tự

người thanh niên hơn cô mấy tuổi đang ngồi bên giường, trên người ướt sũng. Thấy

Thấy thế Lâm Tiểu Phân chỉ có thể bước lên phía trước ngăn mẹ lại, nói nếu mẹ

lại dấu vết màu đỏ tươi.

Lâm Tiểu Phân nắm lại tay ông thật chặt, lại quay đầu nhìn An Nhiên cùng Tô

khuyên cô đi tìm Đồng Văn Hải một lần nữa, xem có thể vớt vát được gì không, dù

thằng đó chơi con xong rồi không cần con nữa có phải không!"

biết chuyện thì sẽ thế nào, vì không muốn mất đi con, cho nên luôn sợ hãi, vốn

Phân ngăn lại, cô không muốn chuốc lấy nhục nhã nữa, cô muốn giữ lại chút danh

giữ lại lại đứa bé này, nhưng mà thái độ của Lâm Tiểu Phân rất kiên quyết, không

hiểu rõ, tiến lên ôm hai mẹ con vào lòng, cúi đầu hôn lên trán hai mẹ con.

ĩ nhà Tô Dịch Thừa, thì trực tiếp bị Nghiêm Lực ở tổ điều tra mời đi phối hợp

Cố gia không hiểu tình hình, chỉ biết con dâu mình vì sinh cháu mà suýt nữa mất

bệnh viện, Cố Hằng Văn vẫn cố gắng khuyên nhủ hy vọng có thể khiến Lâm Tiểu Phân

Văn kết hôn. Lâm Tiểu Phân thật có cảm giác mình là một tên hề.

thuộc về lại khó mang thai, nếu còn cứ khăng khăng phá thai, như vậy có thể cả

phải..."

tâm!"

Lâm Tiểu Phân nhìn anh, không rõ vì sao anh phải làm thế: "anh, anh cần gì

Lâm Tiểu Phân quay đầu, không nói nên lời.

nói cô mang thai rồi!

bên cạnh nhanh tay nhanh mắt, vội vàng bắt được tay cô, tức giận nhìn cô chất

điều tra, mà lần này không chỉ đơn giản là phối hợp điều tra như thế, trên tay

An Nhiên quay đầu nhìn anh một cái, lại xoay đầu, nhìn cha mẹ mình, khóe

"Bọn anh quen biết khi em về nhà, ha ha." Lâm Tiểu Phân lặp lại lời anh ta,

nó.

Cuối cùng dưới sự kiên trì của Cố Hằng Văn, rốt cuộc Lâm Tiểu Phân đồng ý giữ

còn ngu ngốc ngày nào cũng mong đợi bao giờ thì anh ta sẽ tới đón cô về, đồng ý

đứa con trong nôi, nước mắt cứ thế chảy xuống, vô thức ôm lấy đứa bé, vừa hôn

Cố Hằng Văn lo lắng tìm cô, khi tìm được thì cô đang đi trên đường, hai mắt

thế, bây giờ như thế, sau này cũng thế, đó chính là Cố Hằng Văn!"

miệng nở nụ cười nhàn nhạt, khẳng định nói: "cha con chỉ có một, trước kia như

cuộc đời này cô sẽ mất đi quyền làm mẹ, nghe vậy, Cố Hằng Văn bên cạnh kiên trì

được, tổng cộng hơn hai mươi hành khách cùng cả tài xế đều rơi xuống chân núi,

gì thì làm đàn ông cũng nên nhường nhịn vợ mình, sao có thể chọc tức cô ấy đến

nói gì?"

Lâm Tiểu Phân cười khẽ một tiếng, gật đầu nói: "đúng, ông trời đối đãi với

nhà trọ hai ngày, sau đó chuẩn bị về quê, thế nhưng mà không ai ngờ được, trên

Tô Dịch Thừa nhìn túi tài liệu trên bàn một chút, lại nhìn cô ta một chút,

đã mang thai!"

cười nói: "chuyện hạnh phúc nhất may mắn nhất đó là có thể gặp được cha con, gặp

về sau cô không còn khả năng sinh con, nghe được tin này Lâm Tiểu Phân khóc suốt

Nhiên là Đồng Văn Hải."

nó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đồng Văn Hải một lần. Song khi Lâm Tiểu Phân đợi cả một ngày ở căn nhà trọ cũng

đến ở trong phòng làm việc, thư ký Trịnh gõ cửa đi vào, nói ở bên ngoài có người

ý, tưởng là cô quá đau lòng. Trong hai ngày mà Lâm Tiểu Phân gầy rộc đi. Hai

Cố Hằng Văn đi theo Lâm Tiểu Phân đến bệnh viện, vào phút cuối trước khi Lâm vào

Nhưng mà Lâm Tiểu Phân khăng khăng, cô không muốn giữ lại đứa bé này, không

Tiểu Phân, nhưng mà ở chung tính nết cũng coi như là ổn, chủ yếu nhất bối cảnh

qua bên cạnh anh ta, là cô quá ngu ngốc cho rằng người đàn ông này sẽ là chỗ dựa

Bác sĩ tới khám qua cho cô, xác định cô không có chuyện gì, lại xoay người

nỗi cô ấy muốn nhảy sông tự sát! Anh có biết không, nếu không kịp thời cứu được,

Tiếu Hiểu một đầu tóc xoăn đã ép thẳng, chiều dài cũng đã cắt ngắn đi nhiều,

trách cô lòng dạ độc ác! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

lại đứa bé, khi đó Cố Hằng Văn đã tốt nghiệp, làm giáo viên ngữ văn cho một

Về sau Lâm Tiểu Phân xuất viện, cũng không nhìn tiểu An Nhiên, nói thế nào

ở bên cạnh chăm sóc, sau đó dưới sự dò hỏi của Cố Hằng Văn, Lâm Tiểu Phân mới

tay tát vào mặt mình.

là số phận.

An Nhiên gật đầu: "vâng, Dịch Thừa đối với con rất tốt."

cô, hỏi: "Chuyện gì? Nói không muốn kết hôn?"

Người tới đúng là mẹ Lâm, lưng khoác túi quần áo, vẻ mặt mệt mỏi. Thấy mấy

Lâm Tiểu Phân trên giường sửng sốt trừng to mắt, không dám tin, bác sĩ vừa

Lâm Tiểu Phân không dám xoay người nhìn mẹ, cô không dám nói cho mẹ rằng mình bị

Hải, thấy cô thế này cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể an ủi cô (đọc tại Nhiều Truyện.com)

đó con lấy Dịch Thừa, dù tốc độ tiến triển quá nhanh, nhưng mà cha mẹ nhìn ra,

chí lý do hai người bị vứt bỏ cũng giống nhau, đúng tính chất một vở tuồng. Mà

thương. Cuối cùng Lâm Tiểu Phân không tàn nhẫn được, đứng dậy khỏi giường, nhìn

cân. Bây giờ nghĩ lại, hóa ra là năm đó bà cũng có cùng số phận như thế, thậm

mẹ, con mãi mãi là con gái của cha mẹ!"

đồ trẻ sơ sinh.

Khi Cố Hằng Văn trở về thấy Lâm Tiểu Phân ngồi ở đầu giường cho con bú, cười

bác sĩ tới. Người thanh niên kia chính là Cố Hằng Văn.

Ngày hôm sau, sau hai ngày không đến phòng làm việc, sáng sớm Tô Dịch Thừa

"ngay cả tính mạng bản thân mình tôi còn không cần, tôi còn cần đứa bé này làm

Buổi chiều hôm đó, hai mẹ con ôm nhau khóc trong nhà trọ.

Dịch Thừa thật sự thương con, thấy nó, mẹ như là nhìn thấy cha con năm đó, đều

Nhưng mà đúng là trời trêu người, khi Lâm Tiểu Phân vào viện nói muốn phá

cha mẹ Cố gia là nông dân rất chất phác, nghe nói mình sắp có cháu, vội vàng từ

vừa thương, vội vàng vén áo lên cho nó bú.

hai mệnh?" Rõ ràng anh chỉ cứu một người mới phải.

người ta ruồng bỏ, phải biết rằng ở thời đại này, đàn bà không còn nguyên vẹn,

Đồng Văn Hải vứt bỏ rồi.

không thấy Đồng Văn Hải quay về, nhưng lại chờ thấy tin tức Đồng Văn Hải và Trần

Đợi sau khi bác sĩ đi ra ngoài, Cố Hằng Văn nhìn Lâm Tiểu Phân trên giường,

trường cao trung, hai người chỉ đăng ký kết hôn đơn giản, không mở tiệc rượu, Cố

Tô Dịch Thừa chỉ cười cười, cũng không giải thích gì nhiều, anh sẽ khong dồn

An Nhiên quay đầu, cầm tay Lâm Tiểu Phân ở dưới chăn, nói: "nhưng mà về sau

Cố và mẹ Cố có việc ra ngoài, tiểu An Nhiên tỉnh vì đói, khóc gào lên rất đáng

vô thần, cả người đờ đẫn, nhìn Cố Hằng Văn đứng trước mắt, tâm tình Lâm Tiểu

phút nào nữa, xoay người liền đi ra khỏi phòng làm việc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

mẹ con cô đi."

Lâm Tiểu Phân khóc lớn trong lòng anh, cũng vào đêm đó Cố Hằng Văn đã rơi

được một người đàn ông thương mẹ, lo lắng cho mẹ như thế!"

là căn cứ chính xác về Hoàng Đức Hưng hối lộ đám người Đồng Văn Hải và Lăng

Trong lúc gấp gáp Cố Hằng Văn nói với cô, giữ đứa bé lại, để anh làm cha

trở lại, đặt túi giấy lên bàn làm việc của anh, nói: "đây là quần áo của An

người cùng dùng sức gật đầu.

nói nổi một chữ.

Cố Hằng Văn cười cười với cô, chỉ nói: "Coi như là duyên số giữa tôi và hai

khiến cha mẹ trở thành đề tài nhạo báng của mọi người, thậm chí làm cha tức chế.

không." Tiếu Hiểu nói.

kia mình đã từng gặp rồi.

tay tìm bụng mình, đột nhiên căm giận đánh vào bụng mình, cũng may Cố Hằng Văn ở

rằng, cho dù đời cha mẹ có ân oán gì, chung quy lại trẻ con vẫn vô tội, nếu bọn

Mạc Phi, hồi đó nhìn con luôn khước từ tình cảm, mẹ thế nào cũng lo lắng, lo

kia, thế nhưng sáu năm ông ta cho cô cái gì, nhìn cô bị bà xã ông ta hành hung,

liền về nhà thay quần áo rồi vội vàng đi làm, mà An Nhiên thì ở lại Cố gia, Lâm

mình có ổn hay không, có thể mang thai nữa hay không, người phụ nữ như cô về sau

Sự im lặng của anh ta đã chứng minh tất cả, trái tim Lâm Tiểu Phân lạnh giá

một người cha vĩ đại nhất thế giới."

lắng con không may mắn như mẹ, có thể gặp được người như cha con, nhưng mà sau

đưa Lâm Tiểu Phân ra khỏi bệnh viện, kiên trì không cho cô phá thai.

Mẹ Lâm có cảm giác sét đánh ngang tai, cầm lấy tay con hỏi: "Đồng Văn Hải cậu

Lâm Tiểu Phân cùng Cố Hằng Văn cũng không nói chuyện, dùng sức ôm lại cô, hai

lần gửi thư đều không thấy con gái trả lời, mẹ Lâm không yên lòng, cho nên liền

nhìn Cố Hằng Văn đứng bên cạnh, trách móc: "các anh các chị còn trẻ ầm ĩ cãi vã

nhưng khi tỉnh lại sau khi hôn mê, cô phát hiện mình nằm trong bệnh viện, mà một

yên lành bị tức c·h·ế·t, vừa nói vừa đánh, đánh rất tàn nhẫn, mỗi cái tát đều để

đuổi cũng không đi, đến lúc đi ngủ còn làm nũng nhất định muốn ngủ cùng Lâm Tiểu

Phân, cuối cùng Cố Hằng Văn buộc lòng phải ra phòng khách, mà Tô Dịch Thừa thì

sau này không thể sinh cho Cố Hằng Văn một đứa con, cô áy náy, tự trách. Cha mẹ

nói lại cho anh chuyện xảy ra với mình mấy tháng qua, Cố Hằng Văn im lặng,

là không hề đau lòng và tiếc nuối, nhưng mà anh biết rõ có một số chuyện không

nghĩ thoáng một chút, đến giờ cơm luôn mang cơm cho cô ăn, nhưng mà mỗi khi Lâm

Tô Dịch Thừa cầm xem vật trong túi tài liệu trên bàn, tài liệu bên trong đúng

bà, cười cười khích lệ bà, tay nắm lấy tay bà.

ba ngày, ngay cả tiểu An Nhiên đói bụng khóc cô cũng không để ý tới, cô đau lòng

Trong bóng tối Lâm Tiểu Phân nhẹ nhàng thở dài, nói: "năm đó khi con bị Mạc

Quay về ký túc xá của trường cũng không nói gì, liền ngã vào giường ngủ thiếp

thỏa mãn, không có tiếc nuối.

lòng, nắm tay Lâm Tiểu Phân, không ngừng đánh cô, vừa nói: "tôi đã gây ra tội gì

Mà dưới sự khăng khăng của Cố Hằng Văn, Lâm Tiểu Phân vì đang mang thai nên

Bác sĩ nhìn anh một cái, khẽ thở dài, nói: "chẳng lẽ anh còn không biết cô ấy

mà anh ta càng không muốn bỏ qua cơ hội này, Trần Văn không xinh đẹp như Lâm

Chung quy thế nào cũng là con gái mình, đánh vào người cô lại đau lòng mình,

"Tôi còn tưởng rằng anh nhận không ra tôi cơ." Tiếu Hiểu giễu cợt nói, mấy

lúc này mới mở miệng hỏi: "cô ở đâu, có muốn tôi đi tìm người nhà cô tới

đeo kính râm đi vào, mãi một lúc lâu Tô Dịch Thừa cũng không nhận ra cô ta. Cho

Vừa đi trên đường Lâm Tiểu Phân vừa dùng sức đánh miệng mình, khuôn mặt bị đánh

không oán trách nửa lời, ngược lại còn khuyên Cố Hằng Văn an ủi chăm sóc Lâm

hề cho thương lượng.

thu dọn đồ đến trường học của con gái.

có chút cay độc nói: "bọn họ không cho tôi sống dễ chịu, tất nhiên tôi cũng sẽ

Tô Dịch Thừa nhún vai, từ chối cho ý kiến.

"Đức trẻ là vô tội, cô cho nó tính mệnh, cô nên cho nó quyền lợi được thấy

Nhiên, nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt..." Lâm Tiểu Phân cười gật đầu, vỗ nhẹ lưng An

Lâm Tiểu Phân ở lại bệnh viện ba ngày, trong thời gian này đều là Cố Hằng Văn

hoàng kia, không nhìn Cố Hằng Văn, sững sờ nhìn trần nhà, một lúc sau mới đưa

sợ là cũng không ai cần nữa.

Con gái khăng khăng không chịu, mẹ Lâm cũng không có cách nào, mẹ Lâm ở lại

Lâm Tiểu Phân chỉ khóc, để mặc mẹ đánh chửi, cô rất hối hận, nhưng mà đã

Cười nhạt mang theo xa cách nhìn cô ta, nói: "cô Tiếu tìm tôi có việc

Dưới sự khuyên nhủ của Cố Hằng Văn, cuối cùng Lâm Tiểu Phân quyết định đi tìm

không để bọn họ sống thong dong." Nói xong, tay đặt trên đùi nắm thật chặt thành

cho cô sau này, dũng cảm giao bản thân mình cho anh ta, thậm chí còn vì thế mà

An Nhiên cũng cười, nằm trong lòng bà, nhẹ giọng rồi lại tự hào nói: "con có

nằm trong lòng mẹ, dưới nhịp vỗ nhẹ nhàng của mẹ mà thiếp đi.

Tiểu Phân còn đặc biệt nghỉ một ngày, định là đi cùng An Nhiên đi mua sắm chút

Ba ngày phải tiếp nhận ba cú sốc khiến Tiểu Phân không chịu nổi, cả người đều

Vụ án Lăng Xuyên Giang dính dáng đến rất nhiều người và việc, mà Đồng Văn Hải

luôn nhớ được, cho dù chỉ gặp một lần.

An Nhiên nhìn bọn họ, nắm chặt tay Tô Dịch Thừa, một lúc lâu không nói được

dĩ mẹ và cha con không định nói tất cả cho con biết, nhưng mà chuyện đã đến nước

ngủ ở căn phòng trước kia của An Nhiên.

sao giữa bọn họ còn có một đứa con.

a, sao lại sinh ra một đứa con gái vô liêm sỉ thế này, còn hại c·h·ế·t cha nó, tại

kết hôn với cô, thì ra là anh ta căn bản không có ý định này!

thể người mẹ, hơn nữa thể chất thân thể Lâm Tiểu Phân lại tương đối đặc thù,

Buổi tối nằm bên cạnh mẹ, An Nhiên nhỏ giọng hỏi: "mẹ, cuộc đời này mẹ cảm

Phân thoáng chốc suy sụp, ôm anh khóc rất lâu.

Thấy cô không nói lời nào, mẹ Lâm đã đoán được phần nào, bước lên phía kéo

đôi hai mẹ con, có một số việc thật sự là đã được định trước như thế, tất cả đều

Cố Hằng Văn không hỏi nhiều, cũng biết loại kết quả là gì

không?"

rồi, đã thành hình rồi, nếu còn khăng khăng bỏ đứa bé, thì sẽ làm tổn thương cơ

Lâm Tiểu Phân trừng anh, chỉ nói: "đây là chuyện của tôi, không cần anh quan

cũng chẳng quan tâm thân thể mình suy yếu, thể lực không chống đỡ được nữa, liền

muốn gặp, tự xưng là đồng nghiệp của An Nhiên.

Tiểu Phân sinh An Nhiên rất khó sinh, đứa bé không ra khỏi t* c*ng được, qua hai

quay đầu nhìn An Nhiên, đưa tay sờ sờ mặt cô, nói: "con vẫn luôn không bỏ được

thể hận đến mức không quản không hỏi, có một ngày Cố Hằng Văn đi lên lớp, mà cha

Tối hôm đó, An Nhiên nổi tính trẻ con nhất định phải ở lại nhà, Lâm Tiểu Phân

Cố Hằng Văn biết ý nghĩ trong lòng Lâm Tiểu Phân, thật ra thì cũng không phải

Xuyên Giang.

chúng ta không tệ, cho hai người chúng ta người đàn ông tốt như vậy." Nói xong,

cô, cuối cùng ngập đến đầu cô, cô từ bỏ giãy dụa, toàn tâm toàn ý muốn c·h·ế·t,

Tiểu Phân.

"Mạng của cô là do tôi cứu, tôi liền có chịu trách nhiệm với cô!" Cố Hằng Văn

nói.

bò dậy khỏi giường chạy về phía cổng trường học.

Văn, cuộc sống rất kham khổ nhưng trôi qua rất vui vẻ. Cha mẹ Cố gia rất thương

đứa bé này, nhưng là bị Cố Hằng Văn nghiêm khắc trách cứ, Cố Hằng Văn vẫn cho

sẽ xinh đẹp giống cô.

gì.

ngày hai đêm rốt cuộc mới sinh được, Lâm Tiểu Phân lại còn bị băng huyết, suýt

Lâm Tiểu Phân cắn môi, chực khóc, cuối cùng xoay người đùng một cái quỳ gối

Dịch Thừa nói: "Cha mẹ đã giữ kín bí mật này 30 năm, cha mẹ luôn lo lắng con

nữa thì không cứu được, cuối cùng qua được quỷ môn quan, bác sĩ tuyên bố từ nay

An Nhiên buông tay Tô Dịch Thừa ra, tiến lên, ôm cha mẹ của mình, nói: "cha,

sao, tại sao!"

còn tại chức. Đương nhiên trừ một số nhân viên trong thị ủy liên quan, còn có

nhíu mày, cũng không vội đưa tay đi lấy.

đẩy tới trước mặt anh, nói, "đây là tài liệu và căn cứ xác thực về thủ đoạn hối

Căn bản là Lâm Tiểu Phân vẫn còn khiếp sợ, chưa kịp tiêu hóa tin tức kinh

Nghiêm Lực đã sớm nắm được một ít bằng chứng vi phạm pháp luật của ông ta khi

đi, vừa ngủ liền ngủ suốt hai ngày. Bạn cùng phòng cũng biết chuyện Đồng Văn

khăng khăng nói.

của nó là một sai lầm!

vô cùng, không nói gì thêm nữa, nhìn anh ta một cái, lắc đầu tự giễu, đi lướt

chỉ cảm thấy buồn cười: "cho nên tôi dọn đi vừa đúng ý anh phải không?" Mệt cô

phận giống nhau, cho chúng ta trải nghiệm giống nhau."

mình, đứng trên bờ sông, cô nhìn thật lâu, cũng nghĩ thật lâu, cuối cùng cởi

Bị mẹ quở mắng như thế, Lâm Tiểu Phân chỉ có thể khóc gật đầu, nhưng không

cũng nói bên tai Lâm Tiểu Phân rằng đứa bé đáng yêu thế nào, lớn lên nhất định

Đồng Văn Hải không nói chuyện, thật ra thì anh ta cũng từng giãy dụa, nhưng

Phi vứt bỏ, có lúc mẹ nghĩ, ông trời đối xử với mẹ con ta thật sự không tốt. Số

Thực sự mẹ Lâm cảm thấy trời sụp mất, vừa mất chồng, bây giờ con gái lại bị

này, cha mẹ cảm thấy cần phải nói rõ với các con. Không sai, cha ruột của An

xưng là mẹ cô đến tìm cô, bây giờ đang ở cổng trường. Lâm Tiểu Phân kinh hãi,

Lâm Tiểu Phân cười khổ ra tiếng, vừa cười, khóe mắt còn đọng nước mắt, nói:

An Nhiên không nói gì thêm nữa, chậm rãi nhắm mắt lại, giống như hồi còn bé,

Tô Dịch Thừa quay đầu nhìn cô, vỗ nhẹ tay cô, như là đang cổ vũ.

quê lên thành phố, cả nhà chen chúc trong căn nhà tập thể đơn sơ của Cố Hằng

có những người khác.

nắm đấm. Cô đi theo Hoàng Đức Hưng sáu năm, không ngần ngại thân phận bẩn thỉu

thể cưỡng cầu, anh chỉ ôm Lâm Tiểu Phân nói, đời này anh có một con gái là đã

Tiểu Phân còn tức giận hơn cô, thậm chí không đến một tuần, người gầy đi mất mấy

tức giận thì cứ đánh cô, đừng làm tổn thương mình.

Hai người Lâm Tiểu Phân cùng Cố Hằng Văn quay đầu nhìn nhau cười hiểu rõ.

thôi học, sau khi sinh con cũng không quay về trường học nữa. Vào thời điểm Lâm

Lâm Tiểu Phân nói xong, quay đầu liếc nhìn Cố Hằng Văn ngồi bên cạnh.

đến sưng đỏ lên cũng không dừng lại, cô giận mình, cũng oán chính mình!

vấn: "cô làm gì, cô không nghe thấy bác sĩ vừa nói cô mang thai rồi sao!"

Tiếu Hiểu lấy ra một túi tài liệu đã ố vàng từ trong túi, bỏ lên trên bàn,

"Tôi nói giữ đứa bé lại, để tôi làm cha nó!" Cố Hằng Văn nhìn cô kiên định

"Nhất định anh cảm thấy rất lạ vì sao tôi lại đưa vật này cho anh đúng

muốn giữ thứ liên quan đến Đồng Văn Hải. Cuối cùng không thể thay đổi được cô,

Tiếu Hiểu đứng dậy, chỉ nói: "Những tài liệu này làm phiền anh." Nói xong

giầy, bước từng bước xuống dòng sông. Khi nước sông từng chút từng chút bao phủ

sao?"

"Con nói đi, con nói đi chứ, có phải là Đồng Văn Hải không cần con nữa rồi,

đều tìm được người đàn ông tốt." Mẹ gặp được cha, cô gặp được Tô Dịch Thừa, hai

gái, mới có thể để cô gây ra chuyện như vậy, mới có thể làm hại chồng đang sống

chính là một người trong số đó, vào buổi sáng ngày thứ ba sau khi ông ta đến ầm

Trong mắt Tiếu Hiểu hiện lên một tia độc ác và tàn nhẫn, chậm rãi mở miệng,

kỷ cũng được, nói anh ta vô tình vô nghĩa cũng tốt, anh ta đều thừa nhận, chỉ là

lộ, thông qua bất hợp pháp của ‘Chân Thành’."

Dù thế nào cũng là con gái ruột, có oán hận nhiều hơn nữa cũng thế, đâu có

Hai người giống như là tâm linh tương thông, Cố Hằng Văn cũng quay đầu nhìn

của gia đình cô ta có thể giúp cho sự nghiệp sau này của anh ta. Nói anh ta ích

Tiểu Phân ngửi thấy mùi thức ăn là luôn buồn nôn, tất cả mọi người đều không để

ta không cần con nữa?"

thế giới này!" Cố Hằng Văn nghiêm túc nói.

Tô Dịch Thừa khẽ nhíu mày, cuối cùng vẫn gật đầu để người ta đi vào.

Thấy cô như thế, mẹ Lâm lại càng tức giận, nắm bả vai của cô lắc mạnh nói:

Nhiên, giúp tôi nói một câu cảm ơn với cô ấy." Nói xong, không hề dừng lại thêm

nước mắt đàn ông.

Hầu như không cần suy nghĩ, Lâm Tiểu Phân nằm lên gối, khóe miệng ẩn chứa ý

không thể quay lại được nữa.

tiếp đó lại tiến lên bổ sung thêm một cái tát, thậm chí còn sa thải cô, tàn nhẫn

đến mức ngừng tất cả thẻ của cô, ông ta đã không nhớ một chữ tình, vậy cũng đừng

vẫn oán hận. Cố Hằng Văn thương đứa bé, khóc đói đều do anh lo liệu, ngày nào

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 139: Tình yêu của Lâm Tiểu Phân (2)