Tịch Nguyệt - Nguyệt Lộc
Nguyệt Lộc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: CHƯƠNG 3
Trong lòng ta cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng vì hắn suy nghĩ: "Đây dù sao cũng là một chuyện lớn, chi bằng phu quân đi thiên lao, cùng Vân Triều thương lượng một phen, như vậy sau này ở trước mặt biểu ca, cũng có thể diễn tốt vở kịch này hơn."
"Vậy sao?" Ta cười cười không nói nữa.
Nói xong những lời này, Tiêu Ngọc liền xoay người đi thiên lao, tìm thanh mai trúc mã của hắn thương lượng chuyện thành hôn.
"Ta nhất định có thể thuyết phục Triều Nhi, thiếp thất tuy ủy khuất cho nàng ấy, nhưng ta nhất định sẽ cầu cho nàng ấy một vị trí quý thiếp, coi như đền bù."
Ta không tin hắn không hiểu, chẳng qua là muốn có được cả hai mà thôi.
"Rất đơn giản, không phải là trở thành người Tiêu gia sao? Thiếp thất mặc người khi nhục, nghĩa nữ phải hạ thấp thân phận, người ngoài nhìn vào, đây là đang sỉ nhục Vân Triều. Như vậy lấy danh nghĩa của ta đề xuất, dù cho biểu ca biết, cũng sẽ chỉ cho rằng ta cố ý muốn bắt nạt nàng ấy, nhất định sẽ chiều theo ý ta, phu quân thấy thế nào?"
Ta cười nhìn bóng lưng hắn rời đi, nha hoàn A Nại bên cạnh, lại nhịn không được mở miệng: "Tiểu thư, người thực sự muốn cô gia nạp nữ nhân kia làm thiếp sao?"
Quy củ bày ra trước mắt, nhất cử nhất động của ta bây giờ đều đại diện cho Tiêu gia, lại có biểu ca chống lưng, dù thế nào cũng không làm nhục được danh tiếng Thẩm gia.
Có lẽ bởi vì đã c.h.ế.t tâm hoàn toàn.
A Nại lại lắc đầu, phản bác lời ta: "Nô tỳ cảm thấy tiểu thư lần này nghĩ sai rồi. Vân Triều thích cô gia như vậy, lại liên quan đến tính mạng của nàng ta, cho dù là một vị trí thiếp thất, nàng ta cũng tuyệt đối sẽ không từ chối."
Trước kia ta là Thẩm gia đại tiểu thư, nhất cử nhất động đều đại diện cho Thẩm gia, lại là nữ tử chưa xuất giá, dù cho bị tính kế, có vài chuyện cũng phải nhẫn nhịn.
Cá và tay gấu không thể có được cả hai.
A Nại lập tức có chút không ngồi yên được, ghé sát vào tai ta nói: "Tiểu thư, người lần này đoán sai rồi! Làm sao bây giờ? Nữ nhân này thực sự âm hồn bất tán, năm đó suýt chút nữa hại tiểu thư c.h.ế.t đuối, sau đó lại hại tiểu thư ở trong cung suýt chút nữa thất thân, làm nhiều chuyện xấu như vậy, c.h.ế.t cũng đáng đời. Bây giờ không chỉ không c·h·ế·t, còn dùng hết kim bài miễn tử, thậm chí còn muốn tranh giành phu quân với tiểu thư!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Ngọc chậm rãi buông tay ta ra, ánh mắt nhìn ta, mang theo chút thất vọng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Thiếp thất?"
"Nếu đã như vậy, thiếp thất liền thiếp thất đi. Tuy nói là ủy khuất cho Triều Nhi, nhưng có thể bảo toàn tính mạng, chung quy cũng là tốt."
Tiêu Ngọc trực tiếp trợn to hai mắt, giống như hoàn toàn không ngờ tới ta sẽ đưa ra đề nghị như vậy.
Hơn nữa trong tay Tiêu Ngọc, còn cầm một phần thánh chỉ.
Tiêu Ngọc đương nhiên coi trọng vinh nhục của Tiêu gia, suy nghĩ kỹ càng xong, liền tự mình đưa ra quyết định cuối cùng.
Xem ra, không quá thuận lợi.
Những người đã từng khi nhục ta, ngay từ kiếp trước trước khi c·h·ế·t, ta đều đã thề, kiếp này tuyệt đối sẽ không quên, cũng nhất định sẽ báo thù rửa hận! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Ngọc rất khuya mới trở về. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta xoay người nhìn nàng ấy, ý cười rạng rỡ.
Ta đưa tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng ấy hai cái, ra hiệu an ủi.
Chương 3: CHƯƠNG 3
"Yên tâm, tiểu thư nhà ngươi sẽ không để mặc người ta bắt nạt."
"Triều Nhi làm sao có thể làm thiếp thất! Nàng ấy chính là đích nữ của Thái phó, tôn quý vô cùng. Sỉ nhục như vậy, là muốn lấy mạng nàng ấy! Tịch Nguyệt, sao nàng có thể có lòng dạ độc ác như vậy?"
Tiêu Ngọc mang theo Vân Triều xuất hiện trước mặt ta, hai người không đắc ý như A Nại tưởng tượng, ngược lại đều mím môi, dường như có bộ dáng khó mở miệng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Nữ tử trên thế giới này có muôn hình vạn trạng, tuy có người làm ra vẻ, nhưng chung quy giáo dưỡng ở đó, ngạo khí trong xương tủy, làm sao có thể cho phép bản thân làm thiếp? Đừng nói đến tổ huấn Vân gia, nữ tử hậu bối tuyệt đối không thể làm thiếp!"
Nhưng bây giờ, ta là phụ nhân Tiêu gia!
Hắn nói những lời này, trong mắt che giấu không được sự khiển trách, giống như đối với ta thất vọng tột độ.
Để Vân Triều sống, chẳng qua cũng chỉ là mua vui mà thôi.
Lúc trở về, bên cạnh còn đi theo Vân Triều "yếu đuối không thể tự lo liệu", hai người vai kề vai đi cùng nhau, nhìn qua quả thực là trai tài gái sắc.
Ta cố ý làm như không thấy.
A Nại một lòng vì ta suy nghĩ, gấp đến mức đỏ cả mắt, nhưng vẫn che chở trước mặt ta, ý đồ thay ta ngăn cản tất cả mưa gió.
Nghe vậy, Tiêu Ngọc gật đầu.
Ta cũng không tức giận, mà là tiếp tục phân tích với hắn: "Nếu không sỉ nhục Vân Triều, vậy phải lấy tiền đồ của Tiêu gia làm vật tế. Phu quân cảm thấy, cái nào nhẹ cái nào nặng?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.