Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 53

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 53


– Ngài ngồi đi.

Hắn cúi xuống đắp chăn cho nàng cẩn thận, nhẹ nhàng chạm vào má nàng trấn an rồi sau đó vội vã rời đi.

Hi Nhi đáp:

Nhịp tim của Mộ Phù Lan tăng nhanh, toàn thân, tóc và da đều căng thẳng. Dường như hắn cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể nàng nên dừng lại.

– Tiểu Long Mã đã sắp để cháu cưỡi được rồi. Cháu muốn cưỡi ngựa không, ta sẽ dạy cho cháu.

Mộ Phù Lan liếc nhìn hắn, kìm nén sự khó hiểu xuống, bảo hắn đợi. Nàng ra khỏi phòng đánh thức thị nữ đang ngủ bên cạnh, đi vào bếp, tìm đồ ăn thừa từ tối qua rồi nhóm lửa lên, hâm nóng chúng và mang vào.

Và lần này thì nghe rất rõ ràng. Có người đang gõ cửa.

Tạ Trường Canh khựng lại, một hơi thở dài thoát ra từ lồng ng.ực. Hắn từ từ buông chân nàng, cũng thả váy nàng xuống, mình thì cũng chỉnh lại quần áo rồi mở cửa và nhanh chóng bước ra ngoài.

Mộ Phù Lan cầm chân nến trong tay, đứng tại chỗ nhìn hai bóng người một lớn một nhỏ nằm đối diện nhau trên giường. Một lát sau, nàng thu dọn quần áo và rón rén bước ra ngoài. Nàng mở cửa sổ và phơi quần áo ướt trước cửa sổ.

– Ừ.

Tạ Trường Canh mở mắt ra, phát hiện trời đã sáng choang. Một tia nắng buổi sáng chiếu qua cửa sổ, chiếu căn phòng đến đỏ rực. Đứng trước giường của hắn là một đứa bé.

Trong mơ màng, nàng tưởng là cửa sổ ở đâu đó vẫn chưa đóng kỹ, bị mưa gió làm mở bung ra. Nhưng rất nhanh nàng đã biết mình nghĩ sai rồi. Nàng thức dậy, Hi Nhi vẫn còn đang ngủ say giấc bên cạnh nàng, mà bên ngoài không biết khi nào gió đã ngừng và mưa cũng đã tạnh. Nàng lắng nghe kỹ, tiếng gõ cửa cũng biến mất, mọi thứ trở nên im lặng ngoại trừ tiếng nước nhỏ giọt giòn giã từ mái hiên. Chắc là ảo giác trong mơ mà thôi.

Hi Nhi chạy ra ngoài, miệng la to:

Nói xong hắn đi ngay, lúc đi đến cửa lại dừng lại quay đầu lại nhìn nàng một cái, rồi lại sải bước trở về bế nàng từ trên bàn xuống đưa vào trong nội thất, đặt lên giường nằm cạnh Hi Nhi.

Một lát sau, một người xuất hiện ở cửa.

Căn phòng đột nhiên tối sầm lại.

Xét thấy từ bài học kinh nghiệm từ vụ hỏa hoạn trước, hơn nữa thời tiết bất thường của mùa thu năm nay, ban đêm thường có sấm sét, việc tuần tra đêm tại trại ngựa hiện đang nghiêm ngặt hơn trước. Kể sau khi nàng đến, ban đêm khu vực xung quanh viện tử nơi nàng ở được canh gác nghiêm ngặt hơn.

……

Hắn xoa xoa thái dương, thấp giọng nói:

Hắn chỉ đứng sau nàng, nhìn nàng, vẻ mặt mệt mỏi, dáng vẻ thê thảm.

Mộ Phù Lan mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài trời vẫn còn tối, nàng đoán chừng chắc là canh tư.

Chương 53

Một lát sau, Tạ Trường Canh đi vào, thắp đèn, vẻ mặt rầu rĩ, nói với nàng:

Tạ Trường Canh đi tới ngắt lời nàng.

– Đầu bếp nữ không ngủ ở đây, nhưng dưới bếp vẫn còn chút thức ăn hôm qua nấu hơi nhiều. Nếu ngài không chê thì thiếp đi hâm nóng cho ngài.

Nói xong, hắn bảo quản sự đi lấy một bộ dây cương và yên cho con ngựa tới. Con ngựa con cũng được tùy tùng dắt tới. Tạ Trường Canh tự mình đeo dây cương và yên ngựa cho nó, lại đi tới đón Hi Nhi từ tay Mộ Phù Lan bế cậu lên đặt ngồi vào yên ngựa.

Mộ Phù Lan thắp nến lên chiếu lên xem. Hai vết thương về cơ bản đã lành, nhưng chúng có màu trắng, da mềm và hơi sưng, rõ ràng là do bị ướt mưa đêm qua gây ra.

– Ta hơi đói, chỗ nàng còn gì để ăn không?

Mộ Phù Lan do dự một lát, nói:

Nàng cúi nhìn, thấy Hi Nhi đã ngủ thiếp đi rồi. Nàng đứng dậy, nhón chân ra gian ngoài, nói với người đàn ông đang đứng trước cửa sổ:

– Buổi sáng thì mẫu thân dạy cháu đọc sách tập viết, học bài xong thì cháu đi chơi cùng Tiểu Long Mã của cháu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngoài cửa vang lên giọng nói trầm thấp của một người đàn ông, dường như pha lẫn chút mệt mỏi. Mộ Phù Lan lập tức nhận ra đó là ai.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào khu vực phía trước giường, có phần chói mắt.

Mộ Phù Lan từ từ ngồi dậy khoác áo vào đi ra thắp đèn, cầm chân nến đi ra ngoài phòng, nhẹ giọng hỏi qua khe cửa:

Sau một lát, bên tai hơi nóng lên, hắn nói.

– Mẫu thân ơi, Tạ đại nhân dậy rồi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mộ Phù Lan vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, nhưng thấy hắn không nói một lời bước vào đứng ở cửa bắt đầu cởi mũ cói và áo tơi xuống, nàng cũng không hỏi hắn từ đâu tới và tại sao lại vào lúc đêm mưa gió như thế này. Nàng chỉ yên lặng đứng một bên nhìn. Thấy hắn cởi mũ cói và áo tơi đưa cho mình, nàng đặt giá nến lên bàn, nhận lấy đặt bộ đồ đi mưa vào góc phòng cạnh cửa để ráo nước.

Bình thường hắn có thói quen dậy sớm, thế nhưng lần này lại ngủ say đến mức đến giờ này mới tỉnh dậy. Hắn từ từ trở mình, nhìn đứa bé bên cạnh một lúc, giơ tay lên xoa đầu cậu.

Tạ Trường Canh quay đầu lại nhìn nàng rồi đóng cửa sổ lại, chậm rì rì đi tới, cởi áo mình ra ngồi xuống bàn, đưa lưng về phía nàng.

Mộ Phù Lan vờ như không hiểu, quay người đi.

Đứa bé kia mở đôi mắt đến tròn xoe, có vẻ như đang quan sát hắt.

Giong dần dần nhỏ xuống.

Đèn tắt.

Người đàn ông dường như cảm nhận được sự phục tùng và nhu thuận từ người phụ nữ nhỏ bé bên dưới mình. Hắn bị thúc đẩy bởi một kh.oái c.ảm kỳ lạ, máu nóng trong người như sôi trào lên. Năm ngón tay hắn nắm chặt đôi chân ấm áp của nàng, để nàng quấn quanh eo mình. Nhưng ngay lúc hắn gấp gáp không thể chờ đợi được nữa lại nghe thấy bên ngoài có những tiếng bước chân dồn dập.

Vạt váy của nàng bị đẩy lên xếp chồng trên eo nàng. Mặt bàn lạnh lẽo và cứng ngắc ép chặt vào cơ thể mất đi thứ bảo hộ cơ thể nàng. Mộ Phù Lan nhắm mắt lại, dùng tay che mặt, vành mắt căng cứng tê dại.

Mộ Phù Lan tỉnh dậy sau giấc ngủ, tim đập nhanh hơn. Tới đã ở đây mấy ngày rồi, đối với trẻ con mà nói, đây quả thực là nơi vui chơi tốt. Hi Nhi rất thích. Trong bóng tối nàng vô thức sờ sờ bên cạnh, ngón tay chạm được vào cơ thể nho nhỏ, Hi Nhi đang nằm sát bên nàng ngủ ngon lành. Mộ Phù Lan thở phào nhẹ nhõm, từ từ thả lỏng người xuống.

– Nàng đừng lo, ta sẽ bảo vệ cậu nhóc. Bọn ta sẽ về trước chiều tối.

– Ta có việc phải về trước.

Tạ Trường Canh ngoái đầu lại nói với nàng.

Người phụ nữ kia bước vào, tay cầm quần áo của hắn, đặt chúng xuống và nói:

……

– Ai đó?

– Mộ thị, nàng không cần sợ ta. Nàng cứ theo ta, ta sẽ đối tốt với nàng.

– Để ý kẻo đánh thức Hi Nhi dậy.

Mộ Phù Lan ở bên trong, loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tạ Trường Canh nhắm mắt lại, rất nhanh đã nhớ lại mọi chuyện. Đêm qua, vì trốn tránh mẫu thân mà hắn đã gần như chạy trốn, đi hơn trăm dặm trong đêm mưa, lúc tới nơi này người vừa lạnh lại vừa đói và vừa mệt. Khi nàng đi hâm nóng thức ăn cho hắn, hắn dự định chỉ nằm xuống chợp mắt một lát thôi, ai mà ngờ được vừa mới đặt đầu xuống gối, ngửi thấy mùi hương ấm áp thoang thoảng còn vương, cả người hắn hoàn toàn thả lỏng xuống, lập tức thiếp đi.

Ở phủ Tiết độ sứ có phái tới một hạ nhân, nói lão phu nhân đêm qua đã thu dọn đồ đạc ngay trong đêm náo loạn đòi đi về, quản sự không dám để bà ta đi, lão phu nhân liền tuyệt thực, từ buổi sáng nay đến giờ chưa ăn gì cả, quản sự xin hắn mau chóng đi về.

– Tạ đại nhân, thúc dậy rồi ạ?

– Bẩm đại nhân, trong thành có người tới nói là lão phu nhân có chuyện rồi!

Nói xong, nàng đi ra ngoài.

– Là ta.

– Nàng xoa tiếp cho ta đi.

Hắn nói một cách mơ hồ, hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Nàng thổi tắt nến, ngồi một mình trong bóng tối, ôm đầu gối, nhìn ra màn đêm mù sương bên ngoài cửa sổ, chờ đợi bình minh đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

– Cơm nước ở bên ngoài phòng, ngài rửa mặt xong là có thể ăn.

Suốt cả một buổi chiều Hi Nhi được Tạ Trường Canh đưa đi, mãi cho đến hoàng hôn khi trời sắp tối xuống hai người mới từ bên ngoài trở về. Hi Nhi đầu đầy mồ hôi, tắm rửa ăn cơm, cả người vẫn như chìm đắm trong niềm vui sướng vừa được học cưỡi ngựa, mãi cho đến khi được bế lên giường, cậu mới cảm nhận được mệt mỏi của cả một ngày dài.

Cách hừng đông vẫn còn một thời gian dài nên nàng bảo thị nữ đi ngủ tiếp, mình thì cầm hộp cơm đẩy cửa ra. Trên bàn, ngọn nến vẫn còn cháy, lặng lẽ soi sáng căn phòng, nhưng không thấy người kia đâu.

Mộ Phù Lan nhẹ nhàng đặt thức ăn lên bàn, cầm chân nến rồi bước vào trong. Nàng đi mấy bước lại đứng lại. Quần áo ướt và thắt lưng đã cởi xuống treo lộn xộn trên lưng ghế, trên nền đất dưới giường là đôi ủng của người đàn ông, một chiếc bị lật ngược. Người đàn ông nằm trên gối, thay thế chỗ nàng ngủ trước đó, quay mặt về phía Hi Nhi vẫn đang ngủ say trên giường, chìm vào giấc ngủ. Căn phòng yên tĩnh, lưng hắn bất động, hơi thở nhẹ nhàng và đều đặn

Tạ Trường Canh lặng lẽ mặc quần áo khô rồi bước ra ngoài. Hắn thấy nước đã được mang đến và đồ ăn đã được bày trên bàn. Sau khi rửa mặt xong, hắn nhanh chóng ăn xong bữa sáng và đi ra ngoài.

– Lần này ta tới đây chỉ để xem trại ngựa một chút thôi, hôm nay cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, không sao đâu.

– Hi Nhi, Tạ đại nhân rất nhiều việc, con đừng làm phiền thúc ấy…

Ánh mắt của Tạ Trường Canh dừng lại một lát. Đứa bé dường như đã đợi rất lâu, khi cuối cùng hắn mở mắt ra, vẻ vui mừng thoáng qua lập tức hiện lên trên mặt cậu nhóc, cậu thì thầm:

Nàng mặc y phục đàng hoàng, kéo then cửa mở cửa ra. Một cơn gió lạnh ẩm ướt thổi vào, khiến ngọn nến trên tay nàng chập chờn lay động. Trong ánh sáng mờ ảo chập chờn, nàng nhìn thấy một bóng người mặc áo tơi đứng bên ngoài cửa.

Hắn thấy mắt đứa bé sáng lên vì ngạc nhiên và mừng rỡ, rõ ràng phản ứng đang rất phấn khích, định đồng ý thì đột nhiên nhìn ra phía sau lưng hắn, chạy qua hét lớn:

– Nơi này hơi nhỏ, thiếp vẫn luôn ngủ ở đây với Hi Nhi, tối nay nếu ngài muốn ngủ ở đây, để thiếp bảo người khác dọn thêm một chiếc giường khác cho ngài…

Nàng đóng cửa sổ rồi quay lại giường ở buồng trong. Nàng sợ tiếng sấm sẽ đánh thức Hi Nhi nên ôm chặt lấy cậu. Bên ngoài sấm sét ầm ầm, gió lạnh và mưa đêm, nàng ôm chặt con trai nhỏ bé trong vòng tay, trong chiếc chăn ấm áp nhắm mắt lại. Nàng mơ màng ngủ tiếp, cũng không biết thời gian đã qua bao lâu, đến nửa đêm, nàng dường như lại nghe thấy vài tiếng gõ cửa rất nhẹ.

Nàng nghe hắn hỏi.

Tạ Trường Canh quay đầu lại, thấy người phụ nữ kia đã bước nhanh đi tới, nắm tay đứa bé, lắc đầu với cậu:

– Mẫu thân ơi, Tạ đại nhân nói dạy con cưỡi ngựa ạ!

– Mẫu thân ở bên ngoài ạ! Đại nhân đợi đi, để cháu đi gọi mẹ.

Tạ Trường Canh mỉm cười:

Nàng nhắm mắt lại, đúng lúc lại nghe được âm thanh kia.

Cơn gió mạnh thổi qua cánh đồng rộng lớn của trang trại ngựa, đập dữ dội vào cửa sổ bên ngoài ngôi nhà không được đóng chặt, tạo ra một loạt tiếng gõ kỳ lạ.

Hành trình đi qua đêm giông bão tối hôm qua như một giấc mơ. Trại ngựa trước mặt sáng sủa và đầy nắng, trải dài đến tận chân trời. Quản sự trại ngựa dẫn theo người đã chờ sẵn ở đó, bẩm báo tình hình chỉnh đốn và tu sửa lại sau vụ hỏa hoạn trước đó. Đã đến đây rồi thì phải tận dụng tối đa, Tạ Trường Canh đích thân đi kiểm tra trại ngựa, sau khi kiểm tra xong thì đã nửa ngày trôi qua. Hắn vẫn chưa muốn quay về nhà. Hắn gọi đứa bé kia tới, hỏi cậu bé tình hình mấy ngày qua ở đây như thế nào.

– Không phải thiếp đã dặn ngài không được để dính mưa hay sao? Tối qua sao lại dầm mưa tới nơi này làm gì. – Nàng lấy nước thuốc lau cho hắn, bất mãn nói.

Cậu ngáp lên ngáp xuống, mắt díu cả lại vì buồn ngủ, mơ mơ màng màng nói:

– Nàng ngủ đi. Nếu ta rảnh thì sẽ tới thăm nàng.

Người đàn ông cúi đầu, đi qua khung cửa và bước vào. Nước mưa còn lại nhỏ giọt chậm rãi dọc theo mép mũ cói và áo tơi ướt đẫm của hắn, như thể hắn đã mạo hiểm vượt qua cơn bão nửa đêm và đi xuyên đêm để đến nơi này.

Nàng trèo xuống giường, mò mẫm đi ra phòng ngoài, dừng lại ở cửa sổ và nhìn ra bên ngoài. Đêm tối thâm trầm, có tia chớp lóe sáng trên bầu trời, tiếng sấm rền vang đến tận đỉnh núi xa xa. Trời sắp mưa.

– Mẫu thân cháu đâu rồi? – Hắn ngồi dậy nhìn quanh phòng.

Mộ Phù Lan ngã vào trên đùi người đàn ông. Nàng đứng dậy, nhưng hắn không buông nàng ra, trong lúc giằng co, cũng không biết là ai đã vô tình va vào bàn. Chân bàn hơi dịch chuyển, ngọn nến trên bàn mất thăng bằng rồi rơi xuống thịch một tiếng.

Nàng đã từng an tâm đi theo hắn, làm vợ hắn.

Một đôi tay vươn ra từ phía sau, nắm lấy eo nàng và kéo nàng qua.

– Mẫu thân ơi…Tạ đại nhân nói lần sau nếu rảnh lại mang con đi cưỡi ngựa tiếp…Khi nào thì thúc ấy lại rảnh nữa hả mẹ…. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong ánh sáng mờ ảo, Mộ Phù Lan nghe thấy hắn thì thầm câu này vào tai mình. Nói xong, hắn đứng dậy, bế nàng lên đặt lên bàn phía sau mình.

Từ lúc sẩm tối quay về, hắn nói vết thương sau lưng bị đau nhức, bảo nàng xem cho hắn.

Vào giờ này, khi mọi người đều đang ngủ say, ai có thể gõ cửa được?

Bộ đồ đi mưa không thể hoàn toàn cách ly hắn khỏi gió và mưa đêm. Thái dương và lông mày hắn hơi ẩm ướt, và hầu hết quần áo đều ướt, bám chặt vào người hắn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 53