Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 25

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 25


Diêu Hủy hắng giọng, nói: “Cố tổng á, suốt thời gian đó rất bình tĩnh, cậu nói gì, anh ấy đều bảo ‘Ừ’, cậu bảo muốn hôn anh ấy, anh ấy ‘Ừ’, cậu bảo muốn ngủ với anh ấy, anh ấy cũng ‘Ừ’. Còn đợi gì nữa, mau tiến tới đi.”

Phía sau nhóm bạn của anh ngẩn người.

“Không phải.” Cô thề thốt phủ nhận, giọng hơi run: “Là từ trường cấp 3 số 32. Hồi chúng ta còn học cấp 3, từ rất nhiều năm trước, 16 tuổi, 18 tuổi, em cũng không nhớ nữa, chỉ biết là đã thích anh từ lúc đó.”

Ôn Tri Dư thật không hiểu mấy người đàn ông kiểu này.

Sau khi họ rời đi, Dụ Nhạc Âm vỗ vỗ Giang Ngõa, nói: “Cậu có từng thấy Cố Đàm Tuyển như vậy chưa?”

Lên xe, cô ngồi ghế phụ và vẫy tay chào Cố Đàm Tuyển: “Anh Cố, tụi em về trước nhé, anh bận đi.”

Ánh mắt Diêu Hủy đầy ẩn ý. Như đang hỏi: Cưng à, còn đang chờ đợi gì nữa đấy.

Đây là nói dối, làm sao cô có thể không giúp chị em một tay chứ. Đây không phải đến cứu nguy sao.

Vai cô từ từ co lại, xoay laptop về, nói: “Cố tổng, em, có phải em nói nhiều quá không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đến văn phòng mọi người vẫn bình thường, ngồi ở vị trí làm việc của mình, đồng nghiệp đi ngang qua còn chào hỏi.

“Cũng không sớm đâu, chỉ là muốn chuẩn bị kỹ một chút thôi.” Anh ừ một tiếng, nhìn ly cà phê đế xanh trên bàn cô: “Uống gì thế?” Cô liếc nhìn: “Sản phẩm mới gần đây.”

Lúc đó cô đang ngủ, thế nên vị này gửi cho cô tấm ảnh bánh bao trứng rồi tiếc nuối bảo: [Thôi, xem ra ai đó ngủ nướng rồi, tớ đi làm đây.]

Nói không phải. Không phải vậy sao?

Dáng người thanh mảnh đẩy cửa bước vào, mang khí chất điềm đạm của một quản lý cấp cao văn phòng, nhưng còn hơn thế nữa. Khó mà miêu tả được, tóm lại người như vậy vừa bước vào cửa, ta không đoán được thân phận, nhìn bình dị nhưng lại toát ra vẻ giàu có.

Mua cho sếp một ly cà phê, là chuyện trong phận sự thôi.

Thực ra trọng điểm đâu phải là có ngủ với nhau hay không. Đó chỉ là đùa giỡn thôi.

Cô nói: “Chuyện hôm đó, xin lỗi anh.” “Không sao.”

Chứ không thì cứ giằng co mãi cũng không hay ho gì.

Vì sao uống rượu, vì sao đột nhiên thổ lộ, thổ lộ rồi họ sẽ ra sao, không nhắc đến.

“Không ạ.” “Vậy được.” Chỉ nói có thế.

Từ sáng sớm ngày đó đã bắt đầu nghĩ, hai ngày nay, không lúc nào là không nghĩ, không một giây không nghĩ.

Ở ghế sau, Ôn Tri Dư vẫn đang nói chuyện, hỏi họ: “Mình đi đâu vậy?”

Nhưng lúc đó cô nào dám mơ được đến gần anh như thế này, ký ức tuổi thanh xuân chắc chắn phải dừng lại ở quá khứ thôi. Cô luôn nghĩ, từ nay về sau không gặp lại anh cũng không sao, ai ngờ có một ngày lại có thể ở gần anh như thế này.

Kết quả căn bản đỡ không nổi, dù Thời Lâm qua phụ một tay, hai người cũng không chịu nổi một mình Ôn Tri Dư, chủ yếu là chân không có lực nên đi không nổi.

Không ngờ cô có thể giấu tâm sự sâu đến vậy. Thích anh nhiều như thế, vậy lần đầu gặp mặt thì sao, lần đầu họ cùng ăn mì ở quán trà sữa đó thì sao, khi cô đưa danh thiếp cho anh thì sao, sao lại bình thản đến vậy, sao anh không nhìn ra được chút gì.

Cô muốn độn thổ luôn, cô muốn c·h·ế·t quách đi, cô hối hận, cô cảm thấy đời mình thế là xong.

Cố Đàm Tuyển hạ mi mắt xuống, cũng đã hiểu ra.

Khi Lâm đặt ly rượu xuống, lại kinh ngạc: “Không biết Dư Dư có định tán tỉnh anh ta không? Trông người đàn ông này khó chinh phục lắm đấy.”

Ôn Tri Dư lảm nhảm: “Không phải, anh ấy không phải lãnh đạo.”

“Em có ý tưởng gì mới? Nói đi.”

Về chuyện phát triển sự nghiệp, vào đầu là do anh muốn cô nói nên cô mới thẳng thắn bàn luận, có lẽ trước mặt nhân vật trong ngành như vậy, không nên thế.

Người Ôn Tri Dư hơi cứng lại, sau một lúc mới hiểu ý nghĩa câu nói này.

Trước khi đi chào những người bạn bên cạnh: “Các cậu chơi tiếp đi, tôi ra ngoài một chút.”

Vẫn rất thích anh.

Giờ cô chỉ sợ, lúc say không nói linh tinh gì trước mặt mẹ.

Anh trả lời: [Tối nay có họp, tôi không rảnh.]

Ôn Tri Dư dậy rửa mặt, định chạy nhanh đến công ty lo công việc. Lục Cần hôm nay không có tiết học buổi sáng, đang ăn cơm ở phòng khách, Ôn Tri Dư hỏi mẹ hôm qua mình về kiểu gì.

Ôn Tri Dư thầm nghĩ, đáng tiếc. Cô thực sự chẳng có gì với anh ta cả. Không một đêm tình, không quan hệ thể xác, chẳng có gì hết.

“À đúng rồi, lúc đỡ con vào phòng còn gọi tên ai ấy, Cố Đàm Tuyển? Cố Đàm Tuyển là ai vậy?”

Anh ta không hề kiêu ngạo, khiêm tốn và lý trí, có thể tâm bình khí hòa trò chuyện với bạn. Ví dụ như khi gặp nhau trên đường đi làm, gọi một tiếng “Cố tổng”, anh hỏi bạn món mới của quán cà phê có ngon không? Bạn nói ngon rồi tiện tay đưa anh một phần, anh từ chối khéo còn kèm theo một câu “Thanks”.

Cố Đàm Tuyển nghe được nửa chừng mới nhận ra, sau đó tựa lưng ra sau, một tay cầm cà phê, ánh mắt dừng trên gương mặt cô, lặng lẽ lắng nghe.

Nói chuyện với Diêu Hủy xong, Ôn Tri Dư càng thu mình lại.

12 giờ, mọi người đều xuống mua cơm, Ôn Tri Dư đi hỏi Diêu Hủy: “Tớ thật sự nói muốn ngủ với anh ta trước mặt mọi người hả?”

Sau này dù qua bao lâu, chuyện này chắc chắn sẽ như cái đinh sỉ nhục đóng trước mắt cô, nhắc nhở cô rằng, Ôn Tri Dư ơi, đời này say rượu xong cô đã làm một hành động vĩ đại cỡ nào.

“Vừa nãy họ có ôm nhau không?” “Không biết.”

------oOo------

Thì ra là bạn bè nói cho anh ta, cũng phải thôi, anh ta với Cố Đàm Tuyển có nhiều bạn chung, hôm qua ở quán bar ồn ào như vậy, anh ta biết cũng

Dù là khen hay chê, thái độ anh trước sau như một, không vì cô mà gợn sóng gì.

Cuối cùng phải hai ngày sau mới lấy hết can đảm.

Diêu Hủy lắc đầu: “Không, anh ta chẳng có ý muốn ngủ với cậu đâu.” “Vậy cậu nói gì?”

Cô đóng laptop lại, nói: “Vâng, em hiểu rồi Cố tổng.”

Tim cô thắt lại, mấy chữ ngắn ngủi, đọc đi đọc lại cả chục lần. Cô: [Vâng, vậy khi nào anh rảnh ạ.]

Dù sao chỉ thấy dưới ánh đèn mờ ảo, cô gái thu mình trong lòng anh, Cố Đàm Tuyển cũng không từ chối, hai người dính vào nhau nói chuyện một hồi lâu.

“À, vậy cũng xấp xỉ tuổi chúng ta.”

Cố Đàm Tuyển theo bản năng muốn vẫy tay, nhưng lại dừng lại. Anh nhìn góc áo bị cô nắm nhàu, nói: “Thôi.”

Anh ta là kiểu người rất chính thống cổ điển, như đã nói là một cán bộ lâu năm, khi nào làm việc gì cũng rõ ràng. Với người như vậy, cô chưa từng thấy anh ta hút thuốc trong giờ làm việc, ít nhất là Ôn Tri Dư chưa từng thấy.

Ai, người ta chỉ thử nói vậy thôi mà sao cậu lại nói thật luôn thế.

Cứ nghĩ chuyện không hay xảy ra là thế giới sắp sụp đổ, nhưng khi trở lại thực tế mới thấy, mọi thứ vẫn ổn cả, ai cũng có việc phải lo, chẳng ai quản hay để ý đến mình. Chỉ cần ở góc nhỏ của mình, bình tĩnh làm tốt công việc là được.

Đã quên là làm sao đỡ Ôn Tri Dư ra ngoài, Thời Lâm lái xe tới, đến nơi mở cửa xe nói: “Ở đây.”

Có lẽ dạo này vị nam nhân này cũng đang phiền lòng vì chuyện cá nhân, mọi người trong tháng 7 này đều căng thẳng ghê?

Cố Đàm Tuyển rất lạnh nhạt, anh lại hỏi: “Nhưng thực ra tôi cũng rất tò mò về những gì em nói hôm đó.”

“Lần trước ở quán bar, em cũng có ý nghĩ đó. Em muốn hôn anh, muốn lắm. Còn rất nhiều điều muốn nữa.”

Trên người vẫn còn vương lại cảm giác mềm mại và hương thơm của cô, vô hình quấn quanh người anh như không thể tan đi được.

Trương Gia Mậu ngồi, dựa lưng ra sau. Đang họp được nửa chừng, anh ta bất ngờ rút điếu thuốc.

Có những chuyện trở về thực tế, mọi người đều bận rộn công việc, ai cũng vest cà vạt chỉnh tề đàng hoàng.

Nhìn về phía anh, anh cũng đang nhìn cô, hai người đối diện nhau.

Anh quay đầu đi, không phải để né tránh, cũng không phải chấp nhận. Anh chỉ hỏi: “Chuyện từ khi nào?”

10 giờ sáng, điện thoại ngập tràn tin nhắn công việc, email, cuộc gọi, còn có cô nhân viên mới hỏi chị Ôn sao hôm nay không đi làm, đã mua cho chị cuốn thịt gà rau củ để ở bàn làm việc. Ôn Tri Dư gửi lời cảm ơn.

“Hôm nay đi làm rồi.” “dạ.”

Cô và Trương Gia Mậu tiến hành cuộc họp video ngắn, trong quá trình báo cáo số liệu Ôn Tri Dư cứ như người mộng du, không biết là do say rượu hay buổi sáng không có tinh thần làm việc, nói nói lại nghĩ đến cảnh mình ôm Cố Đàm Tuyển lúc say và những lời đã nói với anh.

Anh nói thật nhạt nhẽo, từ trước đến giờ cái gì cũng rất khéo léo.

“Được rồi, nói vậy thôi em đi làm việc đi.”

Cô càng không biết xử trí thế nào.

Trong hoàn cảnh công việc thế này, cô cảm thấy tất cả vỏ bọc của mình bị l*t tr*n, bị phân tích, bị anh đối xử một cách lý trí.

Dù sao cũng là xa xỉ.

“Gì cơ?”

Dù gì người ta cũng là lãnh đạo, bạn của lãnh đạo chẳng phải cũng là lãnh đạo sao. Diêu Hủy thích mắng Lưu Ký, trước đây cũng từng giận dỗi với đồng nghiệp ngốc nghếch trên thương trường, cô cảm thấy mọi người đều bình đẳng, anh chức cao hơn tôi một bậc không có nghĩa là tư tưởng anh tốt hơn tôi.

Cô nhắm mắt: “Không ạ, mẹ đừng nói nữa.” Phần sau chắc cô cũng đoán được.

Dù như nhiều người nói, không thể để những người giàu có như họ lo lắng không biết tiêu tiền vào đâu.

Sau khi tắt video, Ôn Tri Dư quay về phòng làm việc. Nhưng tắt máy tính rồi, chẳng làm được việc gì cả.

Giống như khi cô báo cáo công việc, có chút sai sót, anh rất độ lượng, tỏ ý không sao.

Diêu Hủy gật đầu cả nghìn vạn lần, khẳng định: “Đúng vậy, cậu đúng là nói thế với Cố tổng, bọn tớ ngăn cũng không được.”

Anh “ừm” một tiếng: “Đi đường cẩn thận.”

Bị anh nhìn, bị anh hỏi: Em có phải muốn ngủ với anh không. Cô có thể nói sao đây.

“Tôi không có ý nói việc đó, chỉ là tâm sự thôi.”

Anh đột nhiên hỏi: “Hôm đó về, đầu còn đau không?” Mọi động tác của cô khựng lại.

Cô nghĩ, may mà người đầu tư của cô không phải anh, chứ không làm việc với đàn ông kiểu này chắc khó lắm, đã bảo không rảnh còn bắt cô chọn thời gian, cô chọn kiểu gì đây. Nhưng nghĩ lại thì thực ra anh với sếp Trương trong công việc cũng giống nhau, đàn ông lên được đến tầng lớp này, thời gian là tiền bạc, khắp nơi đều là trải nghiệm. Đừng mong hiểu được suy nghĩ của họ.

Cuối cùng Ôn Tri Dư hẹn vào thứ năm, 6 giờ chiều, quán cà phê dưới tòa nhà Thịnh Tân.

Ôn Tri Dư còn nhiều chuyện hôm qua muốn hỏi bạn mình, nhưng nghĩ lại thôi, mọi người đều bận, qua hai ngày nói sau. Trên đường đi làm thật sự không có tâm trạng nghĩ những chuyện này, có lẽ cô còn phải xin lỗi người ta nữa.

Bạn đã từng thấy một công tử phong khinh vân đạm có thể bước vào chốn phàm trần hòa mình với người thường chưa? Đã từng thấy vị tổng tài của công ty niêm yết trị giá hàng trăm triệu dính dáng đến chuyện yêu đương chưa?

“Nhưng thực ra, cũng không tệ đâu.” Diêu Hủy nói: “Tớ thấy này, một người đàn ông không thẳng thừng từ chối cậu hoặc tỏ ra rất khó chịu với cậu, thì thái độ vẫn có chút ẩn ý đấy.”

Nhìn tin nhắn trên điện thoại mà không biết xử lý cái nào trước, ngoài tiểu Văn thì còn một đồng nghiệp khác cũng hỏi sao cô không đến, nhưng cũng chỉ là quan tâm xã giao thôi.

Có thể nằm thì không đứng, Ôn Tri Dư cũng lười chạy qua bên đó.

“Anh hỏi, từ khi nào em thích tôi?”

Côlàm tốt, anh cũng khen cô được.

Ôn Tri Dư vừa mới đã viết báo cáo, tổng kết ý tưởng của mình thành vài nghìn chữ. Cô xoay laptop về phía anh, đồng thời nói: “Vì trước đó nghe nói anh muốn làm game, em có vài suy nghĩ muốn trao đổi với anh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thời Lâm: [Cười c·h·ế·t, tớ biết ngay cậu chưa tỉnh rượu mà.]

Cô vẫn chưa đi, chỉ ngồi đó, như mơ hồ mà cố chấp nhắc nhở, muốn chờ đợi điều gì.

Cô nói: “Không đau.”

Thì ra Trương Gia Mậu cũng biết.

Cô nói: “Thật sự không có yêu đương gì đâu.”

Cố Đàm Tuyển ừ một tiếng, nói: “Được.”

Thực ra muốn Cố Đàm Tuyển cứ thế thích một người cũng không có khả năng, nhưng mà thôi, Cố Đàm Tuyển trước đây cũng từng có bạn gái, nếu chỉ là một mối quan hệ ngắn ngủi, cũng không phải không thể.

Tuy sau này vì một số chuyện có chút cảm giác, nhưng anh còn tưởng rằng–

Không ngắt lời người khác khi họ đang nói là thể hiện sự tôn trọng. Chỉ là, nói được một lúc Ôn Tri Dư mới nhận ra có gì đó không đúng.

“Không phải.” Cô thề thốt phủ nhận, rồi nói: “Mẹ có thể đừng cứ nhắc đến con trai là nghĩ ngay đến bạn trai không?”

Cô trả lời: [Đúng thật, giờ tớ mới dậy.]

Lúc ấy không thấy say, còn nghĩ trên đời này chẳng ai tỉnh táo bằng mình, mọi việc làm đều đúng đắn cả. Ngủ một giấc tỉnh dậy, đầu óc tỉnh

“Chưa.”

Ôn Tri Dư thở phào đặt đồ lên bàn, Diêu Hủy đến chào và đưa cho cô chai sữa: “Này, đau đầu không?”

Người trưởng thành ai cũng có h*m m**n riêng. Cô cũng có h*m m**n với anh, có gì sai không

“Xin cậu đi, nói cho tớ biết đi, tớ quan tâm chuyện này lắm.”

Nhưng, cô chỉ muốn tâm sự với anh.

Sau lần nghe mọi người nhắc đến, cô về tìm hiểu tài liệu liên quan, mô phỏng 4D, chính là loại phải đeo kính thực tế ảo đó. Hiện tại trong nước chưa làm được cái gì mang lại lợi nhuận khổng lồ, nước ngoài cũng chưa có.

Lúc đó Ôn Tri Dư còn chưa hiểu tại sao mình lại “xong” như thế. Cô chỉ cảm thấy… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tôi mới đi có mười phút mà chuyện gì xảy ra vậy. Ôn Tri Dư yêu đương à?”

Diêu Hủy không nói với mọi người, nhưng những người quen biết này chắc đều hiểu chuyện, cũng không vội vã giục cô đến làm việc gì.

Gọi xong đồ uống, một ly cà phê đế xanh giống hệt được đặt trước mặt anh. Cố Đàm Tuyển nâng lên uống một ngụm.

Ôn Tri Dư trầm ngâm, cố gắng nhớ lại. Đầu óc nặng trĩu, cô nhíu mày không nhớ ra được nguyên do.

Đúng vậy, cô thích anh, đúng là có những ảo tưởng về anh. Bốn chữ “phát sinh quan hệ” không chỉ có nghĩa đen, có thể là về thể xác, cũng có thể là về thân phận.

Đỡ cô lúc Thời Lâm còn lén thì thầm bên tai: “Ngầu đấy Ôn Tri Dư, dám tán tỉnh lãnh đạo của các cậu.”

Ngày mai khi tỉnh rượu, đi làm gặp mặt nhau, chắc chắn ai cũng sẽ hối hận.

Diêu Hủy vừa uống nước trái cây vừa nói: “Khó nói lắm.” “Anh chàng đẹp trai này là ai vậy?”

Cô cũng không phải vì tiền, không chỉ vì công việc, cô có ý đồ riêng, lý do khác.

Chỉ là anh không hiểu nổi, thế này rồi mà Cố Đàm Tuyển vẫn có thể không dao động?

Thời đại này, quan niệm tư tưởng quá cởi mở, nói đến quán bar tìm một mối tình chớp nhoáng cũng bình thường, nhưng gọi điện cho một nhân vật cấp lãnh đạo thì Diêu Hủy thật sự không khuyến khích.

“Không có.” Cô cụp mắt xuống.

Nếu muốn một đêm vui vẻ, có thể tìm những anh chàng đẹp trai ăn chơi trốn tránh ánh đèn sân khấu, có thể tìm những rapper thời thượng ở hộp đêm, có thể là đàn ông trưởng thành, cũng có thể là những chàng trai nhiệt tình. Điều không nên nhất là tìm người có thể đối mặt ở văn phòng.

Diêu Hủy nhìn anh ta với ánh mắt kỳ lạ: “Anh cũng biết à?” “Nói lung tung thôi.”

Nghĩ xem cô phải làm sao, thái độ của anh thế nào, sau này họ còn có thể làm đồng nghiệp, hay bạn bè được không.

Cô nuốt những lời muốn nói vào trong, bắt đầu thu dọn túi laptop, giọng nói cũng dứt khoát hơn: “Xin lỗi Cố tổng, đã làm phiền anh. Nhưng cũng coi như là giao lưu kinh doanh đơn giản vậy, chỉ là nói nếu tương lai anh có xem xét đến lĩnh vực này thì có thể tìm em bất cứ lúc nào, tuy em không xuất sắc lắm, nhưng cũng làm trong ngành này, có chút kinh nghiệm cũng coi như là…”

Chương 25

Cố Đàm Tuyển đút tay vào túi, dáng người cao gầy đứng trong gió đêm trông thật có ý vị.

Tất cả đều bị phơi bày dưới ánh mặt trời, tr*n tr**. Những ngón tay cô lạnh cứng, trái tim đang run rẩy. Cô chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy.

“Cũng không hẳn.” Diêu Hủy suy nghĩ: “Nhưng mà, anh ấy rất trẻ, mới 25 tuổi thôi.”

Diêu Hủy nhún vai.

“Được đấy, vậy tôi cũng gọi một ly.”

Anh đang nhắc lại lời cô nói hôm đó, rất bình tĩnh, nói thẳng ra.

Anh nói: “Nhưng những gì em nói cũng có lý, tôi sẽ suy nghĩ lại sau, hoặc nếu em có ý tưởng mới gì cũng có thể nói với tôi, cần đầu tư hay gì khác.”

Ít lời mà sâu xa, lúc làm việc chẳng muốn nói thêm chữ nào, nói gì cũng phải suy nghĩ. Y như ngày xưa đi làm đối mặt với sếp cũ bí hiểm vậy.

Nhưng cô gặp nhiều người như vậy, duy chỉ không cảm thấy Cố Đàm Tuyển cùng cấp bậc với họ.

Chính là một người dễ gần như vậy.

Anh: [Em chọn đi.]

Cố Đàm Tuyển cũng không vội, chỉ lẳng lặng chờ đợi.

Đến nơi hẹn, Ôn Tri Dư ngồi gõ laptop một hồi lâu. 6 giờ, bóng dáng anh mới từ tốn xuất hiện.

Chắc không thể tưởng tượng được như trong phim, dù sao đây đâu phải “Ready Player One”.

Cô nghĩ về chuyện ngày đó.

Anh nói: “Lần trước đi Gia Trinh có nói chuyện này, về nghĩ lại thì tôi cũng chẳng có gì không thể bỏ ra làm cả, nên sớm bỏ ý định đó rồi.”

Không phải đi Gia Trinh, Ôn Tri Dư tìm phòng họp trống, máy tính kết nối internet, mở cuộc họp video với bên kia.

“Lớn tuổi lắm không?”

Đóng cửa xe lại, Diêu Hủy nhỏ giọng nói: “Bạn tôi ơi, thôi đừng nói nữa.”

“Vâng.”

Vậy anh nghĩ thế nào đây, cô thật sự rất muốn biết, nhưng lại sợ biết, cô cảm thấy chắc anh sẽ từ chối.

“Đầu tiên, em cũng từng thử sức trong lĩnh vực này. Em biết một studio không thể chỉ dựa vào một game để kiếm tiền, cần phải mở rộng, đa dạng hóa, còn phải thử nghiệm những cách phát triển mới theo định hướng riêng. Đảm bảo người chơi không bị nhàm chán, khách hàng không mệt mỏi với thẩm mỹ là quan trọng. Nếu không thì trên thị trường cũng sẽ không có nhiều thương hiệu lâu năm hàng năm làm mở rộng, thay đổi cách làm để tạo ra sự đa dạng mới thu hút khách hàng. Em biết mình cần nâng cao trải nghiệm người chơi trước, tăng độ nổi tiếng, xây dựng thương hiệu…”

Diêu Hủy đỡ không nổi, anh lại nói: “Để tôi.” Cố Đàm Tuyển qua đỡ cô.

“Vậy, em có ý tưởng mới gì cần đầu tư phải không?” “Không ạ, không có ý tưởng mới, cũng không cần đầu tư.” “Vậy là sao?”

Ôn Tri Dư ra khỏi nhà.

Khi đỡ người lên xe anh còn bắt tay chào, Diêu Hủy ở bên cạnh nhìn mà hồn vía lên mây, nhưng Cố Đàm Tuyển suốt quá trình không có biểu hiện gì đặc biệt, thậm chí, khi đỡ eo Ôn Tri Dư vẫn giữ phong thái quý ông.

Cô nhắm mắt lại.

Cô ngẩng mắt lên, anh đang nhìn cô, ánh mắt thẳng thắn. “Em nói, muốn ngủ với anh.”

Hành động này khiến Ôn Tri Dư giật mình.

“Lãnh đạo.” Cô bổ sung, “Nói chính xác thì là lãnh đạo ngành công nghệ.”

“Không sao đâu.” Trương Gia Mậu nói: “Người lớn rồi, có tình cảm gì cũng bình thường thôi, em đừng có áp lực, tôi chỉ tò mò vậy thôi.”

Ôn Tri Dư định nói chỉ là vì trước đó nghe người ta bảo anh muốn làm.

Ôn Tri Dư mặt còn đẫm nước mắt, lúc này đứng cũng không vững, dựa vào cánh tay Diêu Hủy kích động đến run rẩy: “Không, tớ không say.”

Bàn tay đặt trên đùi cô càng siết chặt. Thật ra, có chuyện chứ.

Ôn Tri Dư kể cho anh nghe ưu khuyết điểm khi làm loại game này, Cố Đàm Tuyển chỉ nghe, có ý tưởng gì cũng không bày tỏ.

Cho đến lúc lên xe Ôn Tri Dư vẫn nắm tay anh không buông, trước mặt mọi người nói: “Cố Đàm Tuyển, em muốn ngủ với anh.”

Cô vẫn theo dõi tin tức về anh, xem TV, nhìn anh được vạn ngôi sao vây quanh.

Anh biết cô lúc này không bình tĩnh, rất không bình tĩnh. Người uống rượu vào thường làm những chuyện mà bình thường sẽ không bao giờ làm, nhất là trước mặt nhiều người như vậy – đồng nghiệp, bạn bè của cô, và cả bạn bè của anh nữa.

Cô không còn mặt mũi nào gặp lại anh nữa.

Nên, có thể nói ít thì cứ nói ít đi.

không có gì lạ.

Anh định lấy điện thoại quét mã, cô gọi nhân viên phục vụ: “Để em.” Anh khẽ nhếch môi, không từ chối: “Cũng được.”

“Em là nhất thời nổi hứng muốn phát triển thành một mối quan hệ với tôi, hay là em chỉ xúc động muốn quan hệ bạn tình với tôi thôi?”

Cố Đàm Tuyển sắc mặt trầm tĩnh gật đầu.

Thời Lâm còn nhắn tin hỏi cô 8 giờ có ăn gì không.

Thật sự xong thật.

Dù sau này lên đại học, xung quanh bạn bè đều theo đuổi ngôi sao này ngôi sao kia, yêu đương này yêu đương nọ.

Uống đến mức không nhớ gì là cảm giác gì nhỉ?

“Đưa cô ấy về đi. Ở đây ồn ào quá, cô ấy dễ loạn.”

Mọi người xung quanh đều đang nhìn, người giả vờ uống rượu, người giả vờ trò chuyện, kỳ thực đều lén lút bát quái nhìn về phía họ.

Ôn Tri Dư ừ một tiếng: “Cảm ơn anh.”

Chẳng hạn như, cô muốn gặp anh, muốn hỏi về chuyện ngày đó. Dù cô biết mình không nên.

Cô nghĩ: Cố Đàm Tuyển người này, vẫn rất đáng tin cậy.

Cô nhớ đến một chuyện nghe được trước đó, gửi tin nhắn: [Cố tổng, gần đây em có một số ý tưởng công việc muốn trao đổi với anh, không biết hôm nay anh có thời gian không ạ, là về game mô phỏng thực tế ảo 4D mà anh quan tâm gần đây.]

Cái ‘Ừ’ đó là cái ‘Ừ’ gì chứ, ai chẳng nghe ra được ý nghĩa ngược của nó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ừ.”

Sợ hiểu lầm, rồi ảnh hưởng đến công việc, cô vội ngồi thẳng người: “Không ạ. Xin lỗi sếp Trương, nếu vì chuyện cá nhân mà khiến anh hiểu lầm, xin lỗi ạ, Tôi không để ảnh hưởng đến công việc đâu.”

Về mặt tình cảm, cô không khuyến khích Ôn Tri Dư chủ động như vậy. Cô cảm thấy Ôn Tri Dư chắc chắn xong đời rồi.

Xin lỗi, sự nghiệp người ta làm đến mức này chẳng lẽ tự họ không hiểu sao, ai thiếu chút tiền đó, người khác có tiền muốn đầu tư chơi chơi thì có liên quan gì đến cô.

Càng có tu dưỡng, càng có chỉ số EQ cao, những người như vậy càng lý trí, quá rõ ràng bản thân muốn gì mới có thể tạo khoảng cách với bạn.

Dù họ không có quan hệ trực tiếp, cũng không có quan hệ công việc. Nhưng không phải vẫn phải kiêng dè sao.

Con gái khóc thành ra như vậy, anh vẫn còn tỉnh táo. Diêu Hủy liên tục gật đầu: “Vâng vâng.”

Mặc kệ cô nói gì, anh đều đồng ý.

Thời Lâm hơi ngượng ngùng, liếc nhìn anh, rồi cảm thấy người đàn ông này khá lịch thiệp, ít nhất đến giờ, Ôn Tri Dư nói gì anh cũng đều theo. Không kiêu ngạo, không tự cao, nhân cách tốt.

Dụ Nhạc Âm cười khan: “Tôi thấy cô gái đó ngầu thật, cậu ta cũng ngầu, được rồi, cả hai đều ngầu.”

Ôn Tri Dư thầm bàn tán về nhà đầu tư này.

muốn làm gì. Cô cứ thế quan tâm, để tâm, lo lắng về tương lai của người ta mà đến đây bận tâm, nói cho anh biết thế này sẽ tốn tiền ư?

Trương Gia Mậu nói: “Vì nghe họ kể, cảm giác cũng không giống đùa giỡn.”

táo lại thì mọi thứ rối bời như muốn làm lại từ đầu. Ngồi trên giường, Ôn Tri Dư vỗ vỗ trán, cau mày r*n r*.

Về nhà Ôn Tri Dư định nhắn tin xin lỗi, muốn hỏi anh, mở khung chat WeChat tên [Jul] ra, gõ đi gõ lại rồi xóa hết. Không biết nói sao cho phải.

Nhìn anh đến gần, tim Ôn Tri Dư vẫn không tránh khỏi đập mạnh hai nhịp.

“Ẩn ý gì? Ý cậu là, cậu nghĩ Cố Đàm Tuyển thích tớ à?”

Nhưng cô cảm thấy, càng là người như vậy càng không dễ tiếp cận.

Lục Cần lại hỏi: “Vậy người này là ai?”

“Không đau, về ngủ một giấc là khỏe rồi.” Cô nói. “Ừ, mẹ em có nói gì không?”

Cô đã thổ lộ như vậy mà anh chẳng có chút phản ứng gì, là vì coi đó là lời say rượu nói bậy không đáng quan tâm, hay thực sự không để tâm. Nhưng không, cô đâu có nói bậy.

Ôn Tri Dư do dự: “Không phải đâu…” “Được rồi, cậu bảo không có thì không có.”

Lục Cần bình thản đáp: “Đồng nghiệp với Diêu Huỷ đưa con về.” “À, Thời Lâm đâu?”

Cô chỉ thấy khó xử quá.

Cố Đàm Tuyển nghe thấy, nói: “Em nói sao cũng được, không phải thì không phải.”

“Lần trước.” Cô nói.

“Thích nhiều năm rồi…” Cô lẩm bẩm.

Giờ internet phát triển, cái gì cũng có thể làm online.

Anh còn chẳng có ý định đó, cô đến đây nói chuyện với anh nhiều như vậy để làm gì chứ, thậm chí anh cũng chưa từng nói với cô là mình

“Em bắt đầu thích anh từ lần trước sao?”

“Vậy tốt, cái này cho cậu. À đúng rồi, sếp Trương nhắn tin, họp báo cáo tháng 7, Đàm Phong bảo hôm nay không đến văn phòng được, cậu đi nhé.”

Hôm sau tỉnh dậy là hối hận ngay.

Ôn Tri Dư đỏ mặt xấu hổ: “Cậu còn cười, tiến tới cái gì chứ.”

Cô đắm chìm trong tình yêu nam nữ, cô không biết xấu hổ sao?

Ôn Tri Dư đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Ôn Tri Dư kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô bạn, ôm lấy cánh tay Diêu Hủy: “Thế… anh ấy nói sao?”

Cố Đàm Tuyển như vừa mới chỉ nghe cho có, giờ mới tỉnh táo lại. Anh ngồi thẳng người, đặt cốc xuống: “Không đâu. Em nói rất hay, tôi cũng đang suy nghĩ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh thật sự không biết.

Trương Gia Mậu nhìn người phụ nữ này, cũng hiểu. Có lẽ Cố Đàm Tuyển chưa chấp nhận.

Trương Gia Mậu hỏi: “Em với Cố Đàm Tuyển đang yêu nhau à?” Cô giật thót.

Không lâu sau các bạn liền kéo đi. Diêu Hủy qua đỡ Ôn Tri Dư và xin lỗi anh: “Xin lỗi Cố tổng, chúng tôi biết Dư Dư uống hơi nhiều, vừa rồi không nói gì không phải với anh chứ? Để tôi đưa cô ấy về trước.”

Chưa đầy một giây sau cô lại bắt mình tập trung.

Anh ngồi xuống trước mặt cô, nói: “Em đến sớm vậy.”

Còn cô, việc của mình còn chưa làm tốt, lại đến đây lo chuyện của người khác.

Nhiều nhất chỉ ừ một tiếng.

Nghĩ gì cũng không quan trọng nữa. Anh ừ một tiếng, nói: “Tôi biết rồi.”

Cô lại bắt đầu suy nghĩ.

Họ cười đáp: “Còn đi đâu nữa, đưa cậu lên thiên đường chắc. Cậu xong rồi đấy, chờ mai lên công ty mà hối hận đi.”

Ngay từ cái nhìn đầu tiên đã cảm thấy như vậy.

Cô đáp: “Không ai cả, một người bạn thôi.” “Bạn trai à?”

Đoạn nói này của cô thay vì bảo là tùy tâm nói, chi bằng gọi là một bài diễn thuyết đã chuẩn bị từ trước.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 25