Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 30: Chương 30

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30: Chương 30


"Ý ta là nói, trước khi ta ra đời, ngài đã biết ta rồi phải không?"

Ta bị hắn nói đến đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Ta đâu có. . ."

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!

📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Tân Đình Thượng thần thở dài, khi ngẩng đầu lên nhìn ta đã nhíu mày: "Nàng có đau không?"

Ta đành ngoan ngoãn chờ hắn bôi xong thuốc cao, rồi lại nhìn hắn thổi nhẹ vào vết thương trên cánh tay ta.

"Nhưng, nhưng trước đây rõ ràng chàng không thừa nhận chúng ta. . ."

Thuốc cao mát lạnh bôi lên cánh tay rất dễ chịu, nhưng ta vô thức muốn rút tay lại.

Dù lần trước cùng hắn đi chúc mừng sinh nhật Nam Hải Thủy quân, nghe hắn nói hắn không có tình ý gì với Bích Nhan Thượng thần.

Chương 30: Chương 30

Hắn nhìn ta với ánh mắt sáng như đuốc, nói xong đi đến bên cạnh ta, nắm lấy cánh tay ta, vén tay áo lên: "Để ta xem vết thương của nàng đã khỏi chưa?"

"Thừa nhận chúng ta thế nào?"

Ta nhìn cái lọ sứ trong tay, nhất thời không biết có nên nhận hay không.

"Đã lành hẳn rồi, Thượng thần không cần bận tâm."

Khi nàng ta đi rồi, ta chỉ cảm thấy bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngùng.

Hắn nhìn ta với vẻ mặt bình thản: "Nàng vậy mà mơ về ta sao? Hay là ngày đêm nhớ nhung, nhớ ta đến nỗi nằm mơ?"

Bích Nhan Thượng thần nhìn hai bọn ta, mở miệng: "Ta còn vài việc vặt, cáo từ trước."

Tân Đình Thượng thần dường như nhìn ra sự bối rối của ta, hắn mở miệng: "Nếu Bích Nhan đã đưa cho nàng, nàng cứ cầm lấy đi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ta quên hỏi nàng, nàng đến tìm ta có việc gì?"

Nàng ta nói xong lấy từ trong n.g.ự.c ra một cái lọ nhỏ màu bạc, đi tới nhét vào tay ta: "Bôi những thứ này lên vết thương, sẽ không để lại sẹo."

"Chuyện nhỏ như vậy không cần để tâm."

Hắn nhìn ra động tác của ta, siết chặt cổ tay ta, mở miệng: "Đừng động đậy."

Hắn nắm tay ta, tựa trán vào trán ta: "Nhưng ta phát hiện nàng đã chịu rất nhiều khổ, rất nhiều tội, còn ta lại không thể đường đường chính chính bảo vệ nàng."

Đôi mày nhíu lại của hắn lập tức dãn ra, khóe miệng lại hiện nụ cười: "Ồ? Lời gì?"

Ta buông tay áo xuống, chỉnh lại quần áo ngẩng đầu nhìn hắn: "Ta có rất nhiều lời muốn nói với ngài."

"Trước đây, chúng ta đã quen biết rồi phải không?"

Bích Nhan Thượng thần mở miệng: "Đáng lẽ ta phải cảm ơn ngươi, thời gian trước ta vì Tam Muội Chân Hỏa mà bị thương, nghe Tân Đình nói là ngươi dùng da rắn cứu ta, không biết vết thương của ngươi đã hồi phục thế nào rồi?"

Tân Đình Thượng thần vừa nói vừa lấy cái lọ trắng từ tay ta, mở nắp lọ khoét thuốc cao trong lọ bôi lên chỗ vết thương trên cánh tay ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Nữ nhi, vẫn phải chú ý hơn một chút thì tốt, nếu không sau này làm sao lấy chồng?"

"Nhưng ta hối hận rồi, Hoài Uyển."

Sự kinh ngạc thoáng qua trong mắt hắn, hắn mở miệng: "Vì sao nàng lại nói vậy?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Nàng đang nói gì vậy."

Nụ cười của hắn rất rõ ràng, tiến gần ta mở miệng: "Vốn là ta hoang đường, không muốn thừa nhận, nghĩ rằng rạch ròi ranh giới với nàng sẽ bảo vệ được nàng chu toàn."

Ta lúng túng mở miệng: "Tân Đình Thượng thần, ta cũng xin cáo từ. . ."

Ta chỉ đành gật gật đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ngài. . ."

Ta nhíu mày: "Gần đây ta đã có một giấc mơ, mơ thấy khi ta còn là một quả trứng, lúc đó bên cạnh ta có một nữ nhân và một nam đồng, sau đó cuối cùng ta cũng phá vỏ chui ra, nam đồng đó lại chính là ngài."

"Nhưng ta có."

"Ngài. . ."

Hắn cười vỗ vỗ đầu ta: "Chúng ta đã quen nhau mấy trăm năm rồi còn gì."

Hắn đột nhiên mở miệng, ta ngạc nhiên nhìn hắn, hắn mỉm cười dịu dàng: "Hoài Uyển, ta ngày đêm đều mơ thấy nàng."

Ta ngẩn người.

Ta cùng hắn cúi đầu nhìn cánh tay mình, làn da vốn trắng nõn giờ vẫn còn vết đỏ nhạt.

Ta lắc đầu: "Đã khỏi rồi, không đau nữa."

Hắn thở dài, tay phải vuốt v3 gò má ta, trong mắt ánh lên tia sáng: "Hoài Uyển, ta chỉ muốn ngày ngày được ở bên ngàng."

Nhưng ta cũng chưa từng nghĩ đến, hắn lại nói thẳng ra rằng muốn ở bên ta.

"Nàng định đi đâu?"

"Ta đến cảm ơn ngài đã cứu ta một lần nữa."

"Ồ?"

"Chuyện này là lỗi của ta, là lúc đó ta không bảo vệ được nàng." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ta nhất thời không biết đáp lại thế nào, đỏ mặt: "Ý ngài là. . ."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30: Chương 30