Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Lạc Bối Bối
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10: Chương 10
Rồi hắn ta nhặt những chiếc bánh rơi xuống đất, thổi thổi cùng ta ngồi xổm ở góc phòng ăn.
Thấy tay áo nhuốm đầy m.á.u của ta, hắn ta vén tay áo lên, sắc mặt lập tức tái nhợt.
"Không muốn cười thì đừng cười." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngày hôm sau, ta theo Thương Bắc trốn ra khỏi kết giới của sư tôn.
Nhưng chỉ có thần tiên thượng đẳng mới có tư cách đến tắm ở Thiên tuyền, vì vậy ta chưa từng vào đó.
Thiên tuyền quả là một nơi tuyệt vời, là suối nước nóng duy nhất trên Thiên đình.
"Ngũ đồ đệ của Tu Nhiễm Thượng thần, chính là kẻ phế vật nổi tiếng đó phải không? Nghe nói các đồ đệ của Tu Nhiễm Thượng thần ai cũng mỹ mạo tuấn tú, là nhân trung long phượng, chỉ có ngũ đồ đệ đó, là kẻ xấu xí tu vi thấp kém, một đứa vô dụng."
Chương 10: Chương 10
"Đồ ngốc." Hắn ta đột nhiên lên tiếng.
Nửa đường gặp một tiểu tiên nga khác mặc áo trắng, hai người cùng đi phía trước, cách ta khoảng mười trượng, lén lút nói xấu sau lưng.
Còn ta, là một con rắn, từ khi sinh ra đến nay đã ngàn năm, chưa từng lột da lần nào.
Nghe nói nơi đó bốn mùa như mùa xuân, ngay cả nước suối cũng ngọt.
"Hả?"
Rắn thường ở nhân gian khoảng ba, bốn tháng lột da một lần.
Thương Bắc ăn xong chiếc bánh trong tay, phủi phủi những mảnh vụn trên tay nói: "Nếu Tân Đình Thượng thần cần da rắn, tỷ chỉ cần đưa cho hắn những miếng da rắn tỷ lột trước đây là được, cần gì phải làm mình bị thương."
Tiểu tiên nga mặc áo xanh lá đó đánh giá ta từ đầu đến chân, dường như rất chê bai ta, miễn cưỡng dẫn đường cho ta vào.
Tiếc thay tai ta quá thính, lời thì thầm của hai người đều bị ta nghe thấy.
Tiểu tiên nga áo trắng nói: "Lục Vu tỷ tỷ, hôm nay tỷ dẫn ai vậy? Ta canh giữ ở đây mấy trăm năm rồi chưa từng thấy người này." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đau không?"
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
"Da rắn đã lột tự nhiên là hiệu quả không tốt bằng da rắn tươi. . ."
"Nên mới bảo tỷ ngốc chứ sao."
Nhưng Thương Bắc rất có bản lĩnh, chỉ thấy hắn ta nói vài câu với tiểu tiên nga mặc áo xanh lá đứng đầu canh giữ Thiên tuyền, tiểu tiên nga kia liền đỏ mặt gật đầu mời ta và Thương Bắc vào.
Không ngờ lại đang bàn tán về ta, ta chỉ thấy lông mày mình giật liên hồi.
Tương truyền thường xuyên tắm ở đó có ích lớn cho việc chữa thương và tăng cường tu vi.
Ta chưa nói xong, đột nhiên sững người.
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Ta chỉ nói với hắn ta rằng vì muốn báo ân nên đã trả Tân Đình Thượng thần một miếng da rắn, hơn nữa khi xưa Tân Đình Thượng thần cứu ta, Bích Nhan Thượng thần cũng có mặt, nên cũng coi như có phần của nàng ta.
Ta gượng cười ngẩng đầu nhìn hắn ta: "Tên tiểu tử hỗn láo nhà ngươi, vô lễ, dám ăn nói vô phép với sư tỷ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ vì Thiên tuyền chỉ có một chỗ.
Thương Bắc nhìn chiếc nơ bướm chính mình buộc trên cánh tay ta, lên tiếng hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chiếc bánh đậu xanh vừa mới ăn vào miệng cũng rất phối hợp làm ta bị nghẹn, suýt nữa không thở được.
"Không đau."
Ta và Thương Bắc khác giới tính nên không tiện, Thương Bắc liền để ta vào trước.
Thương Bắc gõ nhẹ đầu ta.
Thương Bắc không nói gì, chỉ lặng lẽ băng bó vết thương cho ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thương Bắc thấy tinh thần ta không tốt, trên người còn mang thương tích, liền định đưa ta đến Thiên tuyền trên Thiên đình để ngâm tắm.
Hắn ta còn thắt một chiếc nơ bướm xinh xắn.
Rắn ở Thiên đình khoảng ba, bốn trăm năm cũng lột da một lần.
Tiểu tiên nga mặc áo xanh lá tên là Lục Vu nói: "Ngươi có biết Thương Bắc Thượng tiên không? Chính là lục đồ đệ của Tu Nhiễm Thượng thần, hắn đến xin ta cho tắm Thiên tuyền. Vốn Thương Bắc Thượng tiên đã không đủ tư cách, nhưng nhìn khuôn mặt hắn, ta thực sự không thể từ chối, nên phá lệ một lần đồng ý, không ngờ, hắn lại dẫn theo sư tỷ của mình – ngũ đồ đệ của Tu Nhiễm Thượng thần đến, ta đã hứa rồi, nên không tiện từ chối."
Thương Bắc đành đứng dậy đi nhặt hộp bánh vừa ném xuống đất, lấy những chiếc bánh rơi rải rác dưới đất, chọn vài cái còn sạch trong hộp đưa cho ta.
Sau khi nghe ta giải thích, sắc mặt Thương Bắc mới dịu lại đôi chút.
9
"Đừng nhắc nữa."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.