Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Thương Ly

Tuyết Linh Chi

Chương 22: Lựa chọn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Lựa chọn


Tĩnh Hiên cho cung nữ lui ra, tự mình cài khuy áo, vui

tên thái giám, giọng lãnh đạm không vui.

này, không ngờ lão ta cũng chấp nhận thái độ cao ngạo của vị Khánh vương gia

Nàng nhắm chặt mắt ôm lấy chăn, không thèm để ý đến y.

trong chứ gì, nàng không hề bất ngờ. Khác với vẻ lãnh đạm của nàng, Hồng Linh

Chuyện trước đây, nàng đã quá đau lòng rồi, y nói gì

không sao mở lời được.

Về?

Hồng Linh nhất thời không nhớ ra đó là ai, giọng vẫn

cả.

Mỹ Ly uống chưa đến nửa chén trà, bên ngoài đã vang

Trác Mục Lãng không hề phản bác lại lời nói mỉa mai

nhan sắc làm ta động lòng.” Giọng khinh miệt của y khiến Trác Mục Lãng hít mạnh

cách! Từ tận bãi săn quay về, cho nên giờ mới tới nơi.” Rồi nhìn dáng vẻ ốm yếu

muốn nói cho hả giận, nàng c·h·ế·t rồi, y cũng chẳng còn hứng thú gì nữa đâu.

“Dạ.” Trác Mục Lăng đáp, giọng ẩn chứa phẫn nộ.

“Cách cách!” Nàng bị thái giám trước cửa viện ngăn

Y nói, “chuyện riêng của y” là ám chỉ nàng sao?

được y và có được Vĩnh Hách, thì y lao vào giành đoạt! Nàng lại phải vật vã

lý.

để phản kháng y, nàng chẳng còn cách nào khác cả.

rơi gói giấy, dùng sức quá mạnh, nàng lại quá yếu, bị y làm loạng choạng ngã

phải tuyệt vọng đau đớn đến nhường này.

Linh mới miễn cưỡng đi lại được, mồ hôi rịn đầy trán, nàng cười khổ lắc đầu

Mỹ Ly gật đầu, nàng không đứng nổi nữa thật,

sờ hồi lâu rồi choáng váng lắc đầu, tựa hồ đang muốn thuyết phục bản thân:

“Choang!” Chung trà Hồng Linh chưa kịp tiếp lấy đã rơi

hết mọi khả năng, giăng sẵn thiên la địa võng giữ chặt lấy nàng.

biết được quyết định của mình nhanh thế.

miêng, vừa như nguyền rủa vừa như cầu xin, “Xin ngươi buông tha cho nhà chúng

muốn c·h·ế·t nàng cũng nhẫn nhịn vượt qua, nhưng lần này, ngoại trừ dùng cái c·h·ế·t (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dường như y đã định sẵn tương lai cho tất cả mọi người, kể cả nàng nữa. Nàng

c·h·ế·t đi, c·h·ế·t đi càng vui.” Y tuyệt vọng nguyền rủa.

chí chẳng đủ tư cách cảnh cáo y, nhưng nàng quá oán hận. Nàng hận Tĩnh Hiên,

Y có thể uy h**p bất cứ kẻ nào cầu xin y, nhưng đối

“Vâng,” tên thái giám hết sức ân cần, “Vương gia nhìn

bọn họ.

cồm cộp xuống nền gạch.

cũng vui lòng thuận nước đẩy thuyền, không cản trở gì.”

“Nàng không nên trách ta, nàng cần phải trách gã đàn

Nơi nàng ở cách tẩm cung Hiếu Trang không xa, nhưng

Nói xong, Tĩnh Hiên cũng không dùng dằng, đủng đỉnh bỏ

vang lên, “Đứng dậy đi!”

Hồng Linh khẽ đẩy Mỹ Ly đang sững sờ, nàng mới nhớ ra

sẽ ban cho Tố Doanh một đám cưới đàng hoàng, đến phiên nàng... bất quá là nạp

khinh bạc thế này sao? Nàng biết mình không có tư cách gì để thông cảm với Tố

Nàng không phải là người phụ nữ mà y muốn cưới đầu

Nàng không thể chống cự được gã đàn ông ngang ngược

bội. Cách cách tình hình thế này làm sao mà đứng “chờ một lát” ở giữa sân lộng

Nàng chằm chằm nhìn y, không nói được tiếng nào, cũng

Hồng Linh cảm thấy sức nặng trên tay càng lúc càng

“Đi thôi!” Y hung hãn kéo nàng đứng dậy, “Tự mình đi

ông ấy. Nếu gã mạnh hơn ta, có thể nhốt ta vào thiên lao, muốn ta sống là ta

thầm siết chặt nắm tay, sợ nàng thật sự nghĩ quẩn đổ thuốc độc vào miệng, “Nàng

hơn hẳn khi nãy, vài phần tức giận cũng đã biến mất trước thái độ hờ hững của

“Cách cách, tôi biết là bề trên lại cầu xin người thế

Nàng chìm trong nhẫn nhục, đắm trong tuyệt vọng. Cô bé Mỹ Ly trong quá khứ đã

sáng.

xưng hô kính trọng này, giọng điệu nặng nề khiến Mỹ Ly run rẩy bẩy. “Cả nhà

chưa mắc nợ gì người! Con trai tôi, vì người mà...” Giọng bà chợt ré lên chói

với nàng, nhân thể cho hai người làm đôi uyên ương dưới suối vàng.”

“Nói bậy!” Cú phản kích hóa ra lại vô tác dụng với y,

Tĩnh Hiên nghiến răng hậm hực. Nàng không đồng ý, y

nàng cũng chẳng cần quá phiền phức, năm ngày chuẩn bị là đủ.”

đến gặp lão tổ tông. Hồi tưởng lại, lúc ấy nàng còn có chút hy vọng mong manh.

Mỹ Ly hít sâu một hơi để đứng vững, không, nàng không

phải cưới con gái nhà ngươi, nhưng vị “cha vợ” nhà ngươi đừng có quản chặt chẽ

trĩu xuống, người Cách cách thì run bần bật. “Cách cách?” Cô ta lo lắng gọi,

siết lấy chiếc cằm thon run rẩy của nàng, nhưng giọng thì giá băng tàn khốc,

Hiếu Trang thực sự đau lòng không nỡ. Mỹ Ly từ nhỏ đến lớn đã chịu khổ nhiều

Mỹ Ly run lẩy bẩy, là y, y cũng đến rồi.

thể trở về được nữa!

Linh cũng sốt ruột, hở chút lại chạy ra ngoài viện xem thử, làu bàu trách móc

Doanh. Y quả cũng thích Tố Doanh đấy, nhưng chữ “thích” đối với y chỉ là cái

vì đứa bé này bà đã lo lắng biết chừng nào. “Lại đây!” Bà vỗ vỗ chỗ ngồi bên

vận mệnh, trước hiện thực, là nỗi bất lực u ám nhất. Không thể phản bác, không

đó!

oán hận, toàn là từ chối.

áo vừa lơ đãng nói với nàng. “Vĩnh Hách bị giam vào đại lao vì âm mưu ám sát

“Trác Mục Lãng!” Giọng Tĩnh Hiên từ lãnh đạm đột nhiên

sang điên tiết.

kể thì đáng sợ thật, nhưng vẫn còn tốt hơn là lấy gã đàn ông lạnh lùng vô tình

Tay đã giơ lên, nhưng không đủ can đảm ngang ngạnh lần

khỏi phòng, dưới ánh mặt trời, hoa cỏ đặc biệt rực rỡ, nàng liếc mắt ngắm cảnh

đồng ý, nàng đành buộc mình quên lãng y. Mỹ Ly mỉm cười với bóng mình trong

Mục Lãng dùng tâm tình gì, vẻ mặt gì để nói lên tiếng “dạ” đó? Bất lực trước

Nàng lơ đãng ra lệnh.

của Trác Mục Lãng. Gần vua như gần cọp, hiện giờ hoàng thượng đang cần dùng

điệu vẫn bình tĩnh.

bên ngoài chiếu vào cửa sổ, rõ ràng là một ngày nắng đẹp, nhưng chỉ khiến nàng

vợ tương lai, chưa kể lão ta có thể giúp đỡ y rất nhiều trong tương lai. Lẽ ra

Y quá oán hận, chỉ còn cách dùng những lời khắc bạc để

“Cách cách, cách cách!” Ứng Như phúc tấn gọi nàng luôn

chính miệng nói ra quyết định của mình.” Tĩnh Hiên đứng dậy, ra lệnh cho cung

Hách cơ chứ?

gia chưa dậy.

Như phúc tấn bấu vào cánh tay, muốn nói quyết tâm rời khỏi Vĩnh Hách nhưng

khi lão thần kịp quỳ xuống. Nhưng lúc này, Tĩnh Hiên xem ra không phản đối gì

chuyển sang khắc bạc, cắt ngang lời nói của đối phương. “Ngươi đừng hở chút đem

“Cách cách, sao lại nôn nóng như vậy? Người xem, chân vẫn bủn rủn thế này này!

vào, sắc mặt xanh lè, mắt đỏ ngầu. Thấy vẻ mặt oán hận của bà, Mỹ Ly vội xuống

nói với lão tổ tông đi!”

“Ta đã bẩm với hoàng thượng, xin người điều Đồ Cáp đến

tức cười! Còn mò đến cầu xin lão tổ tông nữa!

một hơi, không dám ho hé. “Vì sao hoàng thượng muốn ta cưới Tố Doanh, trong

tiên, lúc trước có công chúa Mông Cổ, về sau có Tố Doanh, nhưng cũng chẳng phải

“Nhanh lên đi, ta còn có chuyện phải ra ngoài.” Mỹ Ly

Đêm lại nổi gió nữa, người mà để nhiễm lạnh thì không phải chuyện đùa đâu...”

quá nhiều trang sức, thoáng cái đã trang điểm xong. “Lấy chiếc áo màu lam nhạt

đệ. Còn Vĩnh Hách? Nàng có thể tưởng tượng được gã còn chịu chê cười khinh miệt

Tiếng “dạ” càng khiến lồng ngực Mỹ Ly trĩu nặng, Trác

khiến tim Mỹ Ly đau nhói. Ánh mắt cưng chiều khi nhìn nàng ta, vẻ mặt hiền hòa

cách quỷ dị.

Vĩnh Hách thì kiên quyết đòi cưới Mỹ Ly, thái độ ấy

chúng tôi thấp thỏm không được ngày nào yên tâm, phu quân tôi lớn tuổi đến vậy

dằng dặc đến dường nào không?

làm vợ lẽ, nói cho êm tai là trắc phúc tấn, nhưng thật ra chỉ là thiếp mà thôi.

“Cách cách, Ứng Như phúc tấn...” Tiểu cung nữ đã xông

thức ăn túm năm tụm ba đi qua đi lại, trông thấy Mỹ Ly họ đều cúi mặt tủm tỉm,

Mái tóc của nàng bới lên dễ dàng, lại không cần đeo

Mỹ Ly chưa chịu thôi, rút bao thuốc chuột ra. Nàng

Nàng thoáng gật đầu, “Được.” Càng nhanh càng tốt, nếu

cách nhún mình chào theo đúng lễ nghi xong thì ra lệnh cho Hồng Linh đỡ mình

xuống đất vỡ tan. Ứng Như phúc tấn vẻ mặt lạnh lùng mà nước mắt lưng tròng, Mỹ

tài lập tức vào bẩm báo hộ người.”

Giọng điệu của y khi nhắc đến Tố Doanh không ngờ lại

dưỡng bệnh cho khỏe đi, chọn được am đường nào thì ta sẽ tiễn nàng đến tận

bĩnh tĩnh mà xem chừng còn đáng sợ hơn lúc nổi giận nữa. Dường như y đã dự tính

này, thì thật đáng xấu hổ, nhưng cũng bởi vì người...” Bà nhấn giọng vào lối

nhóm ý muốn rút lui, xong giờ đây, chẳng còn sót lại chút nào nữa cả!

Linh quay về thi cau mày hất đầu chỉ vào phòng. Mỹ Ly cười nhạt, Tĩnh Hiên ở

cũng khiến người từng trải qua bao cảnh bạc tình bạc nghĩa nơi nội cung như bà

thêm điều gì, khi nào rời đi, đêm đã khuya chưa, hay khi nào trời mới sáng.

giảm cơn phẫn nộ. “Toàn nhà ở Thừa Đức, ta cho người dọn dẹp sạch sẽ rồi, lấy

là người cuối cùng. Đột nhiên nàng có cảm giác được giải thoát, sự lựa chọn của

để làm gì cơ chứ.

lạnh, lãnh đạm hỏi: “Muốn xuất gia sao?” Hỏi như thể châm chọc, nhưng giọng

Bị nàng phớt lờ, Tĩnh Hiên không nổi giận mà chỉ cười

Để cho thuận tiện, Tĩnh Hiên cũng không về biệt viện

không mở mắt ra, đột nhiên mất hết hứng thú với mọi sự trên đời. Nàng mơ hồ cảm

lại tức giận muốn ám sát y, y nắm được yếu điểm của Đồ Cáp, thâm hiểm khống chế

sao dễ dàng g·i·ế·t chàng được!” Nàng mất tự chủ giật lùi hai bước, kinh hoàng

sống, muốn ta c·h·ế·t là ta c·h·ế·t, thì nàng đâu cần dùng ánh mắt thế này nhìn ta?”

mà lấy mạng của Vĩnh Hách chứ?!

đối xử tốt với nàng.

là người ra góc hành lang đằng kia ngồi tránh gió đi. Lát nữa khách về rồi, nô

Điều cần nói đều đã nói xong, Mỹ Ly trở về phòng mình

Mỹ Ly thấy đầu nóng lên, vẻ bình tĩnh giả tạo lập tức tan tành, “A mã của Vĩnh

tránh không được! Nàng không muốn tìm cái c·h·ế·t, bao lần đau khổ tưởng chừng

nàng cũng không tin, giờ y chỉ biết giữ lại nàng trước đã, vậy mới có cơ hội

“Rót cho ta chén trà nóng đi!” Mỹ Ly run run ra lệnh,

Nàng lại sai lầm rồi, nàng cứ nhìn mọi chuyện quá đơn

dễ dàng tìm được lọ thuốc chuột đặt trong ngăn tủ. Loại này không hẳn là cực

hai nàng đã quấn quýt lấy y, vì sao lại không bằng mấy tháng ngắn ngủi bên Vĩnh

Nhưng không! Nàng đã phát hiện vì thái độ thích thì gọi ghét thì đuổi ấy rồi,

chịu đựng nỗi đau khi y muốn có nàng.

Khi nhìn thấy đèn lồng vừa được thái giám dùng sào

đổi sắc mặt.

đấy. “Nhưng ngươi nhất định phải bỏ qua cho Vĩnh Hách và a mã của chàng.”

hơi ngỡ ngàng, dẫu Tĩnh Hiên quyền cao chức trọng, nhưng dù sao đây cũng là cha

cũng không có gì là không tốt. Y giàu có quyền thế, về với y ăn sung mặc sướng.

cùng kiên định của Mỹ Ly, Hiếu Trang trầm mặc hồi lâu. “Vâng! Nô tỳ nguyện ý cả

Tin tức linh thông thật! Mỹ Ly chẳng lấy làm lạ khi y

gia đình chúng tôi nữa!”

“Nàng biết ta trước giờ không nói hai lời.” Tĩnh Hiên

lại càng hận vận mệnh! Lúc nàng muốn gả cho y, dẫu cầu xin thế nào y cũng không

tháng khốn đốn trong lãnh cung. Ngay lúc nàng thầm cảm thấy may mắn vì đã quên

Xem ra, bất cứ chọn hướng giải quyết nào cũng là vô

vậy. Cách cách lựa chọn xuất gia chứ không lấy y, kể cũng là quyết định rất hợp

trên ghế, mặt lạnh như tiền. Mỹ Ly không ngước mắt nhìn y, âm thầm chống đối bằng

giản, quá đẹp đẽ. Nàng cứ tưởng ít nhất Tĩnh Hiên cũng thực lòng yêu thương Tố

Thế giới của nàng quá nhỏ, chỉ bao gồm cung điện, phủ

“Mỹ Ly...” Hiếu Trang mệt mỏi thở dài, hai ngày nay,

cuối, Mỹ Ly không dám đánh cược, vì tiền cược chính là Vĩnh Hách.

Mỹ Ly nhếch mép cười, y đang đáp lễ thái độ coi thường

đi!”

Y không đỡ nàng, mặt lạnh như tiền. Đã không còn nguy

“Đúng vậy!” Nàng vui sướng đánh lừa, không ngờ lại

đi. Hồng Linh đưa tay đập đập ngực, sững sờ nhìn theo bóng y, thật không ngờ

cuộc đời! Nàng từng có cảm giác giống thế này lúc được dẫn ra khỏi lãnh cung

Một lúc lâu sau, giọng cố ý lãnh đạm của Tĩnh Hiên mới

bình thản như vậy, lạnh nhạt chắc chắn như vậy. Y không cần ép nàng, không cần

Khánh vương gia lại bình tĩnh chấp nhận chuyện này như vậy. Cô cứ tưởng khi

“Tiểu nữ bệnh nặng, nô tài lo lắng không yên nên xin

thích nhất thời, nảy sinh trước sắc đẹp và tính tình dịu dàng hấp dẫn mà thôi.

muôn hoa khoe sắc. Gian phòng đựng đồ lặt vặt đang để ngỏ cửa, nàng bước vào,

“Vương gia...” Trác Mục Lãng lại lên tiếng, nhỏ giọng

không đáp. Có bao nhiêu sức lực nàng phải tập trung để kiên trì đi cho hết đoạn

“Không đâu...ngài không cần phải hành động hồ đồ thế đâu!” Sao y có thể vì nàng

với nàng, y có thể làm gì?

không tin sau khi nàng c·h·ế·t y sẽ đuổi tận g·i·ế·t tuyệt Vĩnh Hách, chẳng qua y

gió được?

cười nhạt thúc giục, thấy rất hài hước trước thái độ hoảng hốt của cô ta.

Tên thái giám sốt ruột giậm chân, lén nhìn gương mặt

Mỹ Ly cười nhạt, đó là hiện thực, a mã của Tổ Doanh

Nỗi bi thương của nàng khiến Tĩnh Hiên căm giận.

một tiếng lạnh nhạt: “Được.”

“Mỹ Ly trách ta sao?” Y mỉm cười hỏi, dịu dàng một

lai.

Ngoài viên có tiếng động, rồi tiếng vấn an lia lịa,

Hồng Linh nãy giờ đứng bên quan sát, phát sởn gai ốc

thành rồi!”

Mỹ Ly không thi lễ, không tránh ánh mắt y, mà nhìn

như sắp khuỵu ngã của Mỹ Ly, tiểu thái giám mủi lòng đề nghị, “Cách cách, hay

cũng cần một ông con rể quyền thế nghiêng trời làm chỗ dựa.

Năm ngày... Nàng không muốn nhìn y, chỉ đành nhắm chặt

“Trọng thần nào mà giờ này còn tới?” Hồng Linh bực

trúc treo lên bên ngoài tẩm điện của lão tổ tông, mắt nàng bất giác ươn ướt.

lòng ngươi hiểu rõ rồi đấy!” Y quả thật rất giận Trác Mục Lãng cậy già lên mặt

binh ra trận? Hôm đó ta tìm ông ta...” Y ác ý dừng một lúc, ngắm vẻ mặt tái

Hồng Linh dìu Mỹ Ly chầm chậm đi đến tẩm cung của thái

nơi.”

tiếng, khiến người đối thoại không còn chút thể diện nào.

hoàng thượng ra đe dọa ta. Chịu cưới con gái nhà người là vì nàng ta có chút (đọc tại Nhiều Truyện.com)

c·h·ế·t hẳn, chỉ còn lại mỗi mình nàng, một thiếu nữ bất lực trước vận mệnh.

Nàng vẫn không mở mắt, đôi môi tái nhợt chỉ thốt ra

thấy khoan khoái vì có thể dùng cái c·h·ế·t của mình để trả thù y.

Doanh, nhưng nàng cũng cảm thấy buồn giùm nàng ta. Yêu phải Tĩnh Hiên thì thật

được? Do vậy, hoàng thượng phải khiến cho Trác Mục Lãng yên tâm, Trác Mục Lãng

cách quá gần nên nghe rõ mồn một, “Thỉnh an Khánh vương gia, vương gia cát

Hách cũng là bậc đại quan, lại là người được hoàng thượng coi trọng, ngươi làm

vẻ nhìn sắc mặt thất vọng của nàng, “Sao lại không? Chỉ cần ta muốn là được. Ám

phải đỡ Ứng Như phúc tấn đứng dậy, nàng vốn chân tay yếu ớt, thêm vào Ứng Như

tâm trạng đột nhiên hoảng hốt. Thái độ của Tĩnh Hiên khiến nàng rất bất ngờ,

“Được rồi, đi đi, nói rõ ràng với con gái nhà ngươi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

tối.

cộp cộp khiến nàng hồi hộp bất an.

Bà đã rất sợ, sợ Mỹ Ly đến nói rằng mình và Tĩnh Hiên

ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng, không có nàng thì tốt biết bao nhiêu, mọi người

Tiểu cung nữ đứng hầu trước cửa, thấy nàng và Hồng

mình chẳng cao thượng gì, nhưng y chỉ muốn có được nàng thôi! Chỉ vì muốn giữ

thật không ngờ, tên nhóc lạnh lùng bá đạo ấy lại thẳng thắng nói với bà rằng

gặp lão tổ tông, nàng thậm chí đã cười nhạt được. Tương lai cô tịch

của nàng đây! Y tập võ từ nhỏ, không thể dậy trễ được. Y muốn nàng đợi thì nàng

Mỹ Ly mỉm cười, nghĩ ư, còn có biện pháp gì khác sao?

cạnh vẻ thương xót, Mỹ Ly vâng lời. Hiếu Trang rưng rưng lệ v**t v* khuôn mặt

Khi nàng mở mắt ra lần nữa, ánh mặt trời tưng bừng từ

tai. “Nghĩ tình nó từng hết lòng yêu thương người, xin đừng hại nó, đừng hại

lai. Như bình thường, ngay hoàng thượng cũng phải nể mặt, nói câu miễn lễ trước

Mỹ Ly bải hoải rệu rã, phải dựa hẳn vào người Hồng

Bữa tối sắp xong, rất đông cung nữ thái giám ôm tráp

trở vể ngay trong đêm vậy?” Tĩnh Hiên cười nhạt, hỏi với giọng ngạo mạn. Mỹ Ly

“Hay chúng ta về đi đã?”

thể cự nự những lời gây tổn thương người khác được nói ra bằng giọng thờ ơ kia.

Không khí bỗng bị rút hết khỏi lồng ngực, Mỹ Ly sững

Lúc vừa rời khỏi căn phòng trú ẩn, lòng nàng còn nhen

tình, là tàn nhẫn. Bởi hai lựa chọn đó đều khiến Mỹ Ly tổn thương. Nào ngờ nàng

Ly há hốc miệng nhìn, khiếp sợ đến mức quên rằng phải đến đỡ bà đứng dậy.

“Ta muốn nàng thế nào?” Y nheo mắt nhìn nàng, cười

Đợi người đi hết, lúc tên thái giám đến gọi nàng vào

Trác Mục Lãng, hết sức trọng nể ban ân, nhưng khi lợi dụng xong, Trác Mục Lãng

riêng của ta cũng chẳng cần các ngươi nhúng ta vào!”

sát vương gia cũng tính là trọng tội, có c·h·ế·t cũng đáng. Nhưng mà... ta có thể

độc, nhưng chỉ cần ăn nhiều một chút, muốn giải thoát không phải là khó. Quay

Nàng biết nàng c·h·ế·t đi cũng chẳng có ý nghĩa gì, thậm

lại đây, hôm nay ta muốn mặc.”

ma quỷ của mình, “Hồng Linh, trang điểm lại cho ra.”

nằm xuống giường. Vất vả lâu như vậy, nàng đã kiệt sức rồi.

làm tiên phong dưới quyền của ta, lão tuy hơn lớn tuổi, nhưng dày dặn kinh

đường còn dài dẫn tới Lạc Thọ đường, và để nói ra quyết định của mình với thái

được giá trị của mình trong lòng y, y sẽ là kẻ thất bại.

thấy mình được mấy người đỡ lên giường, không biết Ứng Như phúc tấn còn nói

mình rất yêu thích Mỹ Ly, lấy Mỹ Ly rồi sẽ chăm sóc cho nàng cả đời. Y nói được

nàng từng khao khát cả trái tim...Thật không ngờ, cuối cùng đã có được y, nàng

nỗi kỳ vọng tha thiết dành cho con trai, bà cũng hiểu tâm tình sẵn sàng hy sinh

Thấy nàng ngẩn ngơ ngừng lại, Tĩnh Hiên vung tay đánh

“Phúc tấn, Mỹ Ly biết phải làm thế nào rồi.” Nàng

nghiệm.” Y cười ha hả, đắc thắng nhìn sống lưng cứng đờ của nàng. “Ừ, nàng cứ

“Ngài muốn tôi thế nào thì tôi làm thế ấy.” Nàng không

nụ cười chứa đựng quá nhiều ý vị trào phúng mỉa mai, nhiều hơn mức Mỹ Ly có thể

Nhưng hiện giờ, nàng phải tự mình dập tắt ước mơ về một tương lai rõ ràng tươi

quỵ, chân tay nhủn ra không đứng dậy được.

sao?” Y hừ mũi, dằn chén trà xuống bàn.

Mỹ Ly tái nhợt dưới ánh đèn lờ mờ. “Là Trác Mục Lãng, A mã của Tổ Doanh cách

giám vào báo tin một hồi lâu mới quay ra, không ngờ lại nói với nàng là vương

những tiếng thì thào giễu cợt. Nghe không rõ lời bọn họ, nhưng nàng cần nghe rõ

nhức mắt. Ngồi trước gương đồng, nàng nhìn chằm chằm vào bộ dạng tiều tụy như

Tiếng chân vững vàng nặng nề lan dần về phía này,

ông ta giải thích cho hoàng thượng hiểu.” Mỹ Ly thở hổn hển, hèn gì Vĩnh Hách

“Lão tổ tông, Mỹ Ly không hối hận, cả đời không hối hận.”

tường!”

Đó mới đúng là Mỹ Ly cách cách chứ! Nàng nhìn cái bóng

không?

“Trác Mục Lãng, chuyện gì khiến ngươi khổ sở gấp gáp

tôi! Xin người khai ân!”

xem rồi, năm ngày sau là ngày tốt.” Y lạnh lùng tuyên bố, giọng đều đều.

kết cục chắc chắn là như thế, nàng hy vọng Vĩnh Hách bớt khổ đến đâu hay đến

Tĩnh Hiên ăn vận chỉnh tề, tủm tỉm bước tới âu yếm

nghe rất rõ ràng, y ban cho Tố Doanh danh phận vương phi, là nhờ vào năng lực

Tên thái giám cũng có quen biết Hồng Linh, bèn bước

Tĩnh Hiên. Tuy ngán ngẩm, nhưng vì con gái, lão không thể không dịu giọng: “Tố

“Trác Mục Lãng, chuyện ta đáp ứng ngươi, đáp ứng hoàng

khô nẻ của nàng, còn giả vờ quan tâm gọi cung nữ dâng trà.

mất hơn cả cuộc đời hay sao? Nàng còn quá trẻ, có thực sự hiểu được cuộc đời

quá như thế!” Giọng Tĩnh Hiên đầy châm chọc, mặt lạnh tanh chầm chậm dằn từng

với thân thể yếu bệnh cùng tâm tình tệ hại, con đường bỗng thành dài như cả

vì thanh âm ấy, vội vàng tới đỡ lấy nàng, “Cách cách, người ngàn vạn lần đừng

Ánh mắt của nàng khiến y cực kì tức giận, vì trong ánh mắt của nàng chỉ toàn là

tuổi đáng con cháu mình.

giống những cung điện khác, nơi này có rất nhiều binh sĩ hộ vệ canh gác. Thái

đem bạc về từ đâu, bằng cách nào, làm sao mà hoàng thượng có thể chấp nhận

cảm động. Nhưng bà không nỡ lòng nào đáp ứng lời cầu xin của gã, bà biết cưới

quan lớn nơi biên cương vốn là chức vụ béo bở, béo bở ở đâu đây? Ta có thể giúp

vẫn phải ra trận lập công, con trai tôi thì bị giam trong thiên lao. Cách cách,

mà Vĩnh Hách phải hứng những lời ác độc hạ lưu gấp trăm lần như thế thì nàng

phải khuất phục y, khuất phục vận mệnh, thì cũng là lúc nàng mất đi sợi dây

nàng. Thiếu nữ đẹp như hoa như ngọc, chẳng lẽ chỉ vì một câu nói nhẹ bỗng mà

Nàng rời khỏi An Ninh điện u ám đến tận xương tủy, không ngờ chỉ để đi đến một

“....Ngươi nghĩ kỹ rồi sao?” Nghe lời thỉnh cầu vô

khi cúi xuống nghe Tố Doanh thỏ thẻ bên tai...rồi sau lưng lại nói những lời

Tên tiểu thái giám khi nãy lên tiếng vấn an, vì khoảng

ánh mắt của y. Y buông tay, đứng thẳng người, hờ hững nhìn nàng.

biết được quyết định của cách cách, vương gia sẽ nổi giận đùng đùng chứ. Lúc

Trong phòng, ánh nến không quá sáng rõ, Tĩnh Hiên ngồi

tính mệnh bảo vệ con cái của người mẹ, bà không thể phản đối Ứng Như.

chịu đựng. Khi bọn họ nhanh chân đi ngang qua, nàng không hề ngạc nhiên trước

ta. Nếu nàng c·h·ế·t, niệm tình nghĩa giữa hai chúng ta, ta sẽ để hắn đồng hành

vô cùng căng thẳng, lúc đỡ nàng vào phòng, thậm chí còn dùng dằng ở ngưỡng cửa

Lúc nàng cảm thấy mình đã hết sức chống cự, bắt buộc

y không nên dùng thái độ này đối xử với lão mới phải.

“Dạ.”

biến, nhưng chẳng lẽ vì thế mà y mất luôn quyền cưới vợ lẽ hay sao?! Đúng là

“Tốt lắm! Coi như biết tu thân tích đức.” Y giễu cợt.

lại. “Lão tổ tông đang tiếp kiến trọng thần, xin người chờ một lát.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

trong gương, mỉm cười với bản thân, như thể gặp lại người bạn cũ.

hề bào mòn tính ngang ngạnh của mình. Thật ra nếu không yêu y nữa, gả cho y

chẳng phải đau lòng khổ sở nữa.

hai mắt.

Vậy là Tĩnh Hiên lâm vào thế phải cưới Mỹ Ly, nhưng

chọn, không đời nào nàng chọn bước đường này, nhưng giờ đây, nàng bắt buộc phải (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Y làm nhiều như vậy, đúng, y thừa nhận thủ đoạn của

Mỹ Ly gã phải mất những gì.

Thứ ta cần ban cho nàng ta thì sẽ ban cho, không cần các ngươi lo lắng. Chuyện

là trong sạch, vẫn đòi được gả cho Vĩnh Hách. Bà tin lời Mỹ Ly nhưng cũng lâm

hoàng thượng đến đây trước.” Trác Mục Lãng hậm hực đáp, dẫu thầm tức giận nhưng

đành đợi thôi.

liên hệ cuối cùng với cô bé Mỹ Ly non dại nhưng tràn đầy dũng khí và sinh lực.

Đột nhiên nàng phì cười, nhận ra bao khổ nạn cũng chưa

ám, chẳng có tia sáng nào rọi tới. Mỹ Ly dựa vào cột gỗ, mệt mỏi chờ đợi. Hồng

thùng thình ngồi trên ghế thái sư uống trà, thấy sắc mặt nhợt nhạt và đôi môi

Những ngón tay Mỹ Ly siết chặt vào thanh gỗ lan can.

Tĩnh Hiên cố nhịn để không giằng lấy gói độc dược

vẫn hết sức nhẫn nhịn, không dám ngang ngược quá trớn trước mặt con rể tương

gường, không ngờ Ứng Như phúc tấn lại quỳ phịch xuống trước mặt nàng, dập đầu

đầu cười khổ, lệ nóng dào dạt tuôn rơi. Nàng khóc không ra tiếng, gã đàn ông mà

Doanh thật lòng đối với ngươi, hoàng thượng cũng hứa với lão nô...”

can thiệp chuyện riêng của mình, cưới Tố Doanh là lựa chọn mà y không thể cải

dẫu hiển hách tới đâu cũng phải quỳ gối trước mặt Tĩnh Hiên, người con rể tương

“Tìm ta làm gì? Đã chọn được nơi tốt để quy y rồi

Hồng Linh gật đầu, rảo bước đi lấy.

nơi khác còn lạnh lùng cô tịch hơn.

Trác Mục Lãng nói gì mà lâu đến thế.

còn cách nào đối diện với Vĩnh Hách và cha mẹ gã đây?

Mỹ Ly siết chặt chăn, chắc y chỉ đe dọa nàng thôi phải

Đứng suốt nửa canh giờ, chân Mỹ Ly đã tê rần, sắp mất

hoàng thái hậu.

Mỹ Ly bùn rủn ngồi bệt xuống đất. Hèn gì Tĩnh Hiên

Cưới hỏi đàng hoàng? Y đã hứa với cha vợ tương lai là

lên tiếng chân gấp rút hoảng loạn, gót hài gỗ giẫm lên gạch xanh phát ra tiếng

ra miệng như vậy cũng không phải dễ dàng gì.

bằng bất cứ giá nào cũng phải trả hắn mới được.

“Tốt lắm, vậy giờ nàng theo ta đi gặp lão tổ tông,

hoàng thái hậu. Cô vừa lo lắng giúp nàng khép lại áo choàng, vừa khuyên nhủ:

quay vào với bộ y phục.

thẳng vào mặt y. Trước ánh mắt lạnh như băng của nàng, vẻ cười cợt của y đổi

nàng vốn chỉ là một cô gái nhỏ bé bị dằn vặt bị ép buộc. Đến né tránh cũng né

vào thế khó xử. Ứng Như khóc lóc nức nở trước mặt bà, bà cũng là mẹ, bà hiểu

lại gần nói nhỏ, “Là Hộ bộ thị lang.”

“Đời này nếu không có ta thì tốt rồi.” Mỹ Ly bị động

một lát, rất có thể nàng sẽ đánh mất dũng khí rời xa gã!

trong tay nàng. Y không muốn nàng biết suy nghĩ chân thật của y, nếu nàng hiểu

hiểm, y mặc kệ nàng khóc lóc, nàng thực lòng quan tâm Vĩnh Hách vậy sao? “Ta

trở lại phòng, nàng hài lòng ngắm bóng mình trong gương một lúc, Hồng Linh mới

lạy của phúc tấn, cũng đành cũng quỳ xuống trước mặt bà.

hết cảm giác, mới được người dẫn vào trong. Tĩnh Hiên đang ung dung khoác áo choàng

“Nàng nghĩ vì sao Đồ Cáp lớn tuổi như vậy lại nhiệt huyết sôi trào muốn lãnh

của mình mà nghỉ lại ở một gian nhà phụ trong góc khuất của hành cung. Không

không thể tỏ thái độ.

phục y? Đừng hòng!

thúc giục mình tiến về phía trước. Bởi vì cần Vĩnh Hách đưa mắt nhìn nàng thêm

gương. Nàng đã gắng sức chịu đựng nỗi khổ phải quên y, cũng chịu được những năm

ngày trước cả nhà chúng tôi vâng lời lão tổ tông, dẫu không làm ơn thì cũng

Tĩnh Hiên cười giễu, tỏ vẻ không quan tâm: “Vậy đi

nói nhiều với nàng, cũng đủ để ép nàng vào đường cùng. Nàng nhắm mắt lại, ngẩng

“Mỹ Ly, để ta nghĩ kỹ lại đã.” Bà không nỡ đáp ứng

thượng, đương nhiên sẽ làm được. Những chuyện khác, ngươi bớt xen vào đi! Ta

phép.

nghĩ quẩn!”

phúc tấn quyết tâm quỳ bằng được, nàng không kéo lên nổi, lại không dám nhận

nhợt hồi hộp đến không thở nổi của nàng, “Cho ông ta xem mấy thứ, nàng biết mà,

bực bội, “Là ai?”

“Vâng.” Nàng quay lưng lại với y, vâng dạ cho phải

ruồi giả vờ không hiểu.

tiếng y phục sột soạt, “Nô tài thỉnh an vương gia.”

Cuối cùng cũng thoát được đám a hoàn, Mỹ Ly bước ra

cách cách ngã bệnh y còn hết sức chu đáo tận tâm, không ngờ lãnh đạm nhanh như

“Phúc tấn...” Nàng cố nhịn cảm giác đau đớn khi bị Ứng

nữ thay quan phục, “À, đúng rồi.” Như thể nhớ ra một chuyện vặt vãnh, y vừa mặc

quá rồi, chẳng lẽ ông trời thấy vậy còn chưa đủ sao?

hơn hẳn nàng! Nàng đã nghe bọn đàn ông khác nói xấu nàng rồi, nhưng nếu vì nàng

Tĩnh Hiên nhìn nàng hồi lâu, nhưng nàng không để ý đến

Hồng Linh còn nói nàng quá nôn nóng...Nếu được lựa

dàng chấm dứt câu chuyện như thế.

Trác Mục Lãng hơi ngạc nhiên, không ngờ Tĩnh Hiên dễ

kìa, chẳng phải vừa ra kia sao?”

nói đây chẳng qua là hiểu lầm, không cần truy cứu, ta nghĩ rất nhiều người khác

đời lễ Phật, cầu phúc tăng thọ cho lão tổ tông.” Mỹ Ly dập đầu một lần nữa.

nàng bên người!

sẽ vâng phục ngài.” Nàng dằn từng tiếng, chợt muốn phá lên cười ranh quái, vâng

tái nhợt nhưng vẫn diễm lệ khác thường của nàng. “Con à, quả thật là trưởng

Hàng lang tránh gió, nhưng cũng vì vậy mà đặc biệt u

nhìn y.

lại quyết định sống cả đời cô độc tịch mịch, một mình chịu đựng mọi thống khổ.

hận. Nàng đồng y, y càng hận! Tất cả cũng chỉ vì gã đàn ông đó! Từ thuở mười

nhẹ nhàng hơn nhiều, chân vẫn loạng choạng nhưng còn khó khăn như khi nãy nữa.

Chương 22: Lựa chọn

hồi lâu.

quen thói khống chế vận mệnh của người khác, trở tay là gió lật tay là mưa ấy,

nàng quả thật là một kiểu giải thoát!

“Trát Mục Lãng tới rồi sao?” Tĩnh Hiên trầm giọng hỏi

đáng thương.

nhất định là một nhân vật quan trong vừa đến. Hồng Linh lách mình lẩn vào chỗ

“Thả Vĩnh Hách ra, đừng làm khó a mã của nàng nữa, tôi

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Lựa chọn