Thượng Công Chúa
Y Nhân Khuê Khuê
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 44
Ngôn Thượng đáp: “Nếu theo tình cảm cá nhân của ta thì trên thực tế ta không muốn ngài chọn bất kỳ ai trong số họ.”
Dương Tự đáp: “Ngươi vừa à ơi với công chúa, vừa ăn vụng bên ngoài, thế mà ngươi vẫn cho rằng phẩm tính của mình không có vấn đề hả?”
Dương Tự: “……”
Cho nên nếu nói về tình cảm riêng thì ta không muốn điện hạ chọn bất kỳ ai trong số hai người kia.”
Dương Tự dựng hết cả lông mày lên lạnh giọng hỏi: “Ngươi có ý gì?”
Lúc này hắn nổi đóa lên: “Hóa ra ngài đã sớm biết sao? Ngài cố tình điều tra ư?”
Ngôn Thượng nhìn qua hỏi: “Vì sao điện hạ lại cảm thấy ta sẽ không làm thế?”
Rốt cuộc quan hệ của họ phải tốt đến thế nào…… Mới có thể giống nhau cả cách nói chuyện thế này?
Thái Tử ngây ra sau đó ngửa đầu không nhịn được cười to nói: “Cô cũng thật sự không nghĩ tới ngươi lại ngây ngốc lâu như thế! Nếu mọi chuyện cô đều phải nói cho ngươi…… vậy cô dùng ngươi làm gì?”
Điện hạ phạt ngài ở trong sân tự suy nghĩ, tuy ngài muốn chơi cửu liên hoàn thì cũng đừng lớn tiếng như vậy nếu không nô tỳ không biết nói thế nào với Thái Tử điện hạ.”
Điện hạ chọn Vi Cự Nguyên thì Vi gia và Lý gia sẽ hợp tác, hai đại thế gia liên thủ với nhau thì điện hạ sẽ được bảo vệ tốt hơn.
Hiện giờ nàng hỏi Ngôn Thượng chẳng qua chỉ vì muốn bắt nạt chàng thôi.
Lang quân nên làm chuyện quan trọng hơn mới phải.”
Ta không tin ngươi nghĩ không ra biện pháp tốt hơn, nhưng rõ ràng ngươi không thích trưởng công chúa nên muốn nhìn nàng ta xấu mặt.”
Dương Tự không quan tâm vẫy vẫy tay nói: “Đã biết đã biết.”
Khóe miệng Mộ Vãn Diêu mang ý cười, ánh mắt lại không thèm để ý mà liếc ra ngoài cửa sổ.
Nhưng người oai hùng như lang quân lãng phí thời gian cho việc vặt nhàm chán này thì đúng là hơi phí.
Sau đó hắn lại hỏi: “Ngươi còn cùng biểu muội của ta dây dưa không rõ.”
Ta hy vọng ngài có thể gặp được người như thế và có được hạnh phúc chân chính.
Khoảng cách giữa hai người lại gần thêm một chút.
Nàng nhìn về phía chàng, thấy chàng cũng đang nhìn mình.
Ngôn Thượng nói: “Vì cảm tạ ơn nâng đỡ của công chúa điện hạ, hơn nữa ta ở Trường An không có căn cơ, chỉ có thể phụ thuộc vào Thái Tử.”
Vì cái liếc này mà trực giác của Dương Tự cho biết hắn đang đến gần một bí mật lớn vì thế hắn sửng sốt hỏi: “Làm sao vậy?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diêu Diêu, hiện tại muội thù dai quá đấy.”
Sau khi có trưởng công chúa làm gương thì đại ca có thể đòi tiền đám thế gia khác của Trường An, chuyện này quả thực rất bình thường đúng không?”
Ngôn Thượng nhẹ giọng nói: “Thần không dám.”
Như thế ngài gả cho người ta vẫn có thể tự tại.
Mộ Vãn Diêu: “……”
Mộ Vãn Diêu đã quen với cái kiểu ôn tồn không đắc tội người khác này của chàng vì thế nàng tức giận nói: “Mau nói xem.”
Hắn nghẹn họng không nói được gì.
Trong lòng nàng có chút tủi thân, có chút khổ sở.
Ngôn Thượng bất đắc dĩ nói: “Nhưng nếu nghĩ theo tình cảm thì trong lòng ta cho rằng tuy Vi Cự Nguyên còn nhỏ tuổi có điều chờ hai năm nữa hẳn là hắn sẽ rất thích hợp với ngài.”
Thái Tử trầm tư rồi nói: “Cái này là khó nhất.
Nàng để tay mình lên đó, chàng lập tức nhẹ nắm lấy dắt nàng xuống xe ngựa.
Lúc này Ngôn Thượng mỉm cười, duỗi tay ra với nàng nói: “Xe ngừng rồi, điện hạ chưa muốn xuống xe ư?”
Lúc chàng ở bên ngoài chờ Mộ Vãn Diêu lại gặp Dương Tam Lang Dương Tự.
Hắn nhịn không được tự thuyết phục bản thân ở trong lòng: Tên này nói có lý.
Bảo vật cô cô tích cóp tuyệt đối không ít, ý muội là ngài có thể có vài lời với cô cô để nàng nôn tiền ra.
Bất kỳ ai ở trước mặt người khác khoe khoang nhưng lại mất mặt thế này thì cũng…… thì cũng đều không được tự nhiên.
Mộ Vãn Diêu lười biếng nói: “Vậy ngươi tùy tiện phân tích một chút đi.”
Những năm gần đây cô cô dựa vào phụ hoàng ân sủng mà cướp đoạt trân bảo khắp nơi, còn nuôi đám mỹ thiếu niên.
—
Ngôn Thượng kỳ quái nói: “Chẳng lẽ công chúa không phải cùng đứng một hàng với Thái Tử sao? Ta làm gia thần của công chúa thì chẳng phải cũng dựa vào Thái Tử ư?”
Cuộc hôn nhân đầu tiên của ngài không phải vì lợi ích mà hy sinh sao? Chẳng lẽ cuộc hôn nhân lần hai này ngài vẫn muốn thế ư? Nếu có khả năng thì ta hy vọng điện hạ có người mà mình thích và muốn gả cho.
Mặc dù Dương Tự đang ngồi, phải ngửa đầu nhìn nhưng khí thế vẫn hiên ngang, giống như kiếm, như sét, vững vàng đè nặng lên Ngôn Thượng.
Lúc này trong chính điện của Đông Cung, Mộ Vãn Diêu khó khăn lắm mới nói xong chủ ý của mình: “…… Đây là ý của muội.
Ngôn Thượng đưa ra chủ ý này…… quả thực không tồi.
Lúc này, xe ngựa đã tới bên ngoài Đông Cung và dừng lại.
Mộ Vãn Diêu: “…… Ngươi đang đùa ta hả?”
Thế gian này nhất định có người thật lòng thương yêu ngài, khiến ngài cảm thấy lợi ích nào cũng không tốt bằng chọn hắn.
Để ta giải thích một chút.”
Hắn cười cười mà liếc mắt nhìn Mộ Vãn Diêu nói: “Trước đó vì việc của Thám Hoa lang mà muội và cô cô đã có chút mâu thuẫn.
Ngôn Thượng cứng đờ, cúi đầu nhìn về phía mũi giày của nàng đang chọc lên đầu gối của mình.
Mộ Vãn Diêu mỉm cười nói: “Cái này thì đại ca yên tâm, muội sẽ giúp huynh nói chuyện với cô cô.
Đã thế lời này còn như một tia gió xuân thổi qua tim hắn, trấn an tâm tình căng thẳng của hắn…… Dương Tự làm một Hỗn Thế Ma Vương bị Thái Tử mắng mà lớn lên, hắn chưa từng nghe được người khác khen mình, Ngôn Thượng vừa nói thế đã khiến Dương Tự không nhịn được cảm thấy đắc ý vô cùng.
Ngôn Thượng không con gì để nói.
Ta chỉ hỏi hành tung của vài người trong đêm đó là đã đoán được đại khái có chuyện gì xảy ra.
Mộ Vãn Diêu sửng sốt, sau đó mặt lập tức đỏ gay.
Ngôn Thượng chân thành nói: “Ta hy vọng điện hạ có thể gả cho người mình thích.”
Ngôn Thượng hiểu rồi.
Dương Tự như suy tư gì đó rồi nói: “Lúc trước ở chùa Vĩnh Thọ, lúc ta nhìn thấy ngươi và Diêu Diêu ở cùng nhau, vì sao các ngươi phải trốn ta?”
Mộ Vãn Diêu chớp chớp mắt, giấu đi thất thần trong đó.
Càng tốt chính là quan hệ của Vi Cự Nguyên và Vi gia không quá thân thiết.
Mộ Vãn Diêu mặt không biểu tình, như đang nói người khác: “Thần trí ngươi lúc đó đã không rõ ràng, thấy ta ngươi cũng không thèm giữ lễ nữa, bộ dáng của ngươi lúc ấy…… Làm ta cảm thấy ngươi sắp hoàn toàn gục rồi.
Ngôn Thượng cố nhịn cảm giác khó chịu trong lòng, trên mặt vẫn duy trì ý cười ôn hòa nói: Vậy mong lang quân nói xem vì sao ngài lại có thành kiến với ta sâu như thế? Nếu chỉ vì lần trước thấy ta ở Bắc Lí khiến ngài cảm thấy phẩm cách của ta không tốt thì ta có thể giải thích.”
Dương Tự nói: “Đừng tưởng ngươi có thể nói vậy là ta sẽ công nhận ngươi.
Chắc chắn muội sẽ làm tốt việc này, để cô cô cam tâm tình nguyện bỏ tiền.
Mộ Vãn Diêu hạ quyết tâm, nghĩ thầm mình nhất định phải thu cái tên phụ tá này.
Thái Tử chỉ tùy ý nói: “Cũng không có gì, Ngôn Thượng giúp lục muội, hiện tại cũng coi như giúp ta.”
Hiện tại nàng có tác dụng khác thì Thái Tử lại không thúc giục chuyện hôn sự của nàng nữa.
Điện hạ cùng Cự Nguyên ở Trường An sống với nhau, Vi gia ở Lạc Dương, Lý gia ở Kim Lăng…… Trời cao hoàng đế xa, luôn nhẹ nhàng hơn một chút.”
Lúc vừa rồi đi trên đường Ngôn Thượng còn nói mình và Dương Tự có hiểu lầm, sao bây giờ…… hiểu lầm đã được hóa giải thế này?
Ngươi bị cô cô chọc ghẹo đến nông nỗi ấy, nếu chỉ trả thù nho nhỏ thế này thì ta cảm thấy không quá phù hợp với tác phong của ngươi.”
Một lát sau hắn nhịn không được tức giận vỗ bàn.
Tuy trong lòng đã xuôi xuôi nhưng trên mặt Dương Tự lại không thể hiện gì.
Mộ Vãn Diêu có chút kinh ngạc đến ngây người.
Một hồi lâu sau Ngôn Thượng mới chậm rãi mở miệng hỏi: “Điện hạ muốn nghe tiếng lòng của ta hay nghe ta phân tích?”
Mộ Vãn Diêu liếc chàng hỏi: “Ngươi nói như vậy là bởi vì ngươi có quan hệ tốt với Vi Thụ đúng không?”
Chàng chỉ đành tiếp tục đề tài lúc trước: “Ta kiến nghị điện hạ chọn Vi Cự Nguyên là bởi vì so với Thái Tử thì Lý gia mới là hậu thuẫn vững chắc của điện hạ.
Chàng nhìn thấy sắc mặt Dương Tự càng lúc càng khó coi, trên trán bắt đầu thấm mồ hôi mới mở miệng nhắc hắn một cái.
Mộ Vãn Diêu bỡn cợt mà nhìn chàng, chỉ thấy chàng nghiêng mặt đi, tai đỏ lựng lên.
Thái Tử đứng dậy, vỗ vỗ vai Mộ Vãn Diêu, vui mừng nói: “Lục muội, rốt cuộc muội cũng có thể giúp đại ca làm việc.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dương Tự thấy hắn cười to thì càng tức giận đến gân cổ đỏ mặt, hắn một tay xốc cái bàn trước mặt rồi tức giận nhào qua nói: “Mấy cái kẻ thông minh các người thật là quá đáng! Quá đáng!”
—
Nhưng Mộ Vãn Diêu vốn không chút để ý mà nhìn ngoài cửa lại ngây người.
Kỳ thật Ngôn Thượng đã thấy hắn lòng vòng chỗ này ba lần rồi, lần nào cũng không vào đúng cửa.
Thế nên dù điện hạ chọn Vi Cự Nguyên thì cũng chỉ đại biểu là hợp tác với Vi gia.
Thái Tử cười.
Dương Tự lại nén giận nói: “Cho nên ngài đã sớm biết việc này mà còn nhìn thần ngu ngốc lâu như thế ư? Ngài, mấy người……”
Mộ Vãn Diêu lặng lẽ nói: “Trưởng công chúa muốn ngủ với ngươi mà không thành là do ngươi đưa ra chủ ý để nàng đứng về phe Thái Tử ư? Để nàng ta hy sinh chút tiền tài rồi bị Thái Tử làm cho không còn mặt mũi nào ở Trường An sao?”
Thái Tử không nói gì mà liếc hắn một cái.
Trong xe ngựa, nữ lang nâng mũi giày, nhẹ chọc chọc chân chàng.
Nhưng nếu Mộ Vãn Diêu có thể giúp hắn trấn an trưởng công chúa, để nàng ta cam tâm tình nguyện bị cướp đoạt thì Thái Tử đương nhiên thích.
Chẳng qua hắn e ngại hoàng đế nên mới không tiện ra tay.
Mộ Vãn Diêu nhìn thấy chàng cười thì trong lòng không tự chủ được cũng vui mừng theo.
Nàng che miệng, lẩm bẩm tự nói: “Hắn còn nhỏ như thế đã tương tư ta? Có phải quá sớm không nhỉ……”
Dương Tự hỏi: “…… Phụ thuộc vào Thái Tử?”
Giống đến nỗi loại người thận trọng như Ngôn Thượng cũng cảm thấy khó chịu không thôi.
Trong viện hoa đào rơi rụng, thị nữ im lặng ngồi xổm dưới mái hiên cho mèo ăn.
Mộ Vãn Diêu làm gì chịu nghe: “Ngươi nói tiếp đi.
Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng rời khỏi Đông Cung một cái là Dương Tự đã đi vào hỏi xem Mộ Vãn Diêu vừa nói gì với Thái Tử.
Sau khi nói một hồi Dương Tự phát hiện mình không có gì hiểu lầm Ngôn Thượng cả…… Lúc này Ngôn Thượng lại hành lễ với hắn, ánh mắt dò hỏi, mà hắn thì hừ một tiếng nói: “Ngươi vẫn nên giải thích vì sao đêm đó ngươi lại xuất hiện ở Bắc Lí đi.”
Ngươi quả thực chẳng đắc tội ai.
Ngôn Thượng mỉm cười nói: “Chỉ có cách này mới có thể khiến vị trưởng công chúa không hề tham dự chính trị kia khiến Thái Tử phải mang ơn.”
Không những không lời nào để nói, cũng chẳng thể trách cứ đối phương.
Tuy Thái Tử ngày sau sẽ là đấng quân vương…… Nhưng điện hạ đã là công chúa, chỉ cần duy trì tôn trọng ngoài mặt với ngài ấy là đủ, những gì Thái Tử có thể cho ngài thì Lý gia cũng có thể.
Trong lòng Ngôn Thượng cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Hắn ngồi dưới một cây đào trong Đông Cung, mắt híp lại, ngồi xếp bằng nhìn về phía chàng hỏi: “Ngôn Tố Thần đúng không? Thái Tử điện hạ muốn ta tiếp ngươi.”
Mộ Vãn Diêu phản bác: “Đại ca nói lời gì thế? Muội đang giúp huynh đó, hơn nữa lấy việc công báo thù riêng thì có gì sai?”
Ngôn Thượng ở bên cạnh đứng nửa ngày, mặt Dương Tự càng lúc càng cứng đờ, càng ngày càng căng thẳng.
Chàng cười khổ, khó xử thở dài nói: “Không dối gạt Tam Lang, ta vẫn luôn cự tuyệt Triệu Ngũ Nương, vì cự tuyệt Triệu Ngũ Nương mà ta còn phải chuyển nhà…… Ta đã làm được như thế, lang quân còn muốn ta phải thế nào?”
Nàng nhìn chằm chằm chàng, một hai muốn chàng phải nói.
Nhưng Mộ Vãn Diêu không thể không cảm khái, nhân duyên của Ngôn Thượng quả là tốt.
Mộ Vãn Diêu lập tức ngơ ngẩn.
Một thế gia như thế sẽ không dễ dàng nhúng chân vào bất kỳ chuyện tranh chấp nào.
Hắn quả thực nhẹ nhàng hơn một chút nhưng vẫn nhíu chặt mày nghịch cửu liên hoàn trong tay, hiển nhiên là không giải được.
Nếu đại ca muốn đòi tiền thì người trong nhà là đối tượng tốt nhất.
Nói thì nói thế nhưng trên tay Dương Tự lại cầm một cái cửu liên hoàn, loảng xoảng loảng xoảng nửa ngày.
Chỗ này là Đông Cung, không phải chỗ tùy tiện nào đó.”
Nàng vốn chỉ muốn trêu chàng một chút, ai ngờ Ngôn Thượng lại cư nhiên phân tích nhiều điều như thế cho nàng? Mà nghe xong phân tích của chàng…… Mộ Vãn Diêu đỡ đỡ bộ châm trên đầu mình, kỳ quái mà đánh giá chàng: “Có phải ngươi bị Cự Nguyên phái tới làm mai cho hắn không đấy? Ngươi luôn mồm khen hắn tốt, chẳng lẽ đã nhận hối lộ của hắn? Chẳng lẽ trong lòng Cự Nguyên có ta hả?”
Lúc nàng không có tác dụng nào khác thì Thái Tử chỉ muốn nàng nhanh chóng gả cho Dương Tự.
Dương Tự nhíu mày, hắn muốn nói công chúa và Thái Tử đương nhiên không giống nhau, nhưng thấy thần sắc thản nhiên của Ngôn Thượng…… hắn đành nuốt lời vào.
Còn nữa, Vi gia mong muốn “tồn tại lâu dài”.
Mộ Vãn Diêu cáu: “Ngươi nói lời này có khác gì chưa nói gì?” Nàng tiếp tục mắng: “Ngươi cảm thấy Vi Thụ cũng khá tốt, Dương Tự cũng khá tốt.
Lúc Dương Tự xấu hổ đến cực điểm thì nghe thấy giọng nói chán ghét của cái tên Ngôn Nhị Lang kia vang lên: “Ngài vòng ngón cái tay phải dưới vòng tròn kia ba vòng về phía bên phải, lại để ngón giữa tay trái lên……”
Bởi vì hắn cảm thấy ngài đã sớm biết…… Cho nên kỳ thật mấy người đều hiểu hết, chỉ có thần là không biết đúng không? Thần vẫn luôn cho rằng hắn là kẻ ăn chơi trác táng.”
Dương Tự lại nói: “Nhưng có chuyện ngài không biết.
Chàng ho khan một tiếng, có chút cố tình kéo đề tài về chỗ cũ: “Kỳ thật một khi Thái Tử bắt đầu quản đến trưởng công chúa thì kế tiếp nàng ta sẽ không có ngày lành đâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dương Tự ngẩn ra, ngồi xếp bằng dưới đất.
Mộ Vãn Diêu lại giáo huấn chàng một hồi.
Mộ Vãn Diêu lại mỉa mai: “Nhưng ta thấy ngươi đang dùng việc công báo thù tư.
Cái tên Ngôn Tố Thần này thực không đơn giản, hắn nói với thần rằng nguyên nhân lần trước hắn tới Bắc Lí là bởi vì đêm đó hắn biết trưởng công chúa thay đổi tên Thám Hoa lang nên mới đặc biệt tới chỗ kia tìm người giải quyết sự tình.”
Nhưng nàng vẫn dỗi nói: “Nhưng mà ngươi chỉ muốn cô cô bị thiệt hại một lần thế thôi sao? Ngươi không có thủ đoạn nào khác mà đã buông tha cho nàng ta rồi à? Ta cảm thấy thật không giống ngươi.”
Có thị nữ của Đông Cung nhìn thấy thế thì nhỏ giọng nói với Dương Tự: “Tam Lang ngài nhẹ nhàng chút.
Ngôn Thượng ngây ra, lần này chàng thật sự không hiểu gì hết: “Biểu muội của ngài là ai?”
Dương Tự phiền lòng vì sao mình lại nghĩ tới việc chơi cửu liên hoàn, nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì cũng chỉ có thể trách bản thân nhìn thấy Ngôn Thượng tiến vào, nghĩ đến đối phương hào hoa phong nhã như thế nên mới muốn ra oai phủ đầu…… Ai ngờ hắn chỉ giỏi đấm đá, làm gì biết giải cửu liên hoàn!
Ngôn Thượng ngồi trên xe trầm mặc hồi lâu nhưng Mộ Vãn Diêu hiển nhiên không buông tha chàng.
Nàng nhìn thấy Ngôn Thượng và Dương Tự đang đứng chung một chỗ trong sân, kề vai sát cánh, cùng nhau cúi đầu đùa nghịch cái gì đó……
Mộ Vãn Diêu vẫn cố chấp: “Nhưng ta cố tình muốn nghe ngươi nói.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mộ Vãn Diêu cười khúc khích nói: “Làm sao vậy Ngôn Thượng? Tức hả?”
Nhưng vì tính tình của chàng quá tốt nên chàng cũng chỉ ngừng một lát đã điều chỉnh được cảm xúc của mình.
Ngôn Thượng nói: “Sao nói thế được.”
Nhưng chàng cũng không phủ nhận.
Kỳ thật cô cô cũng không dễ dàng, chẳng lẽ bản thân nàng không sợ sau khi phụ hoàng trăm năm thì cuộc sống của mình sẽ không được như ý ư? Chẳng qua cô cô bị phụ hoàng áp chế quá lâu nên mới không dám tìm huynh đặt vấn đề.
Mà cứ thế tiếp tục, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày Thái Tử nhịn không được ra tay với trưởng công chúa, thu hồi những quyền thế mà nàng ta đang có.”
Ta chỉ đùa với ngươi chút thôi, ta không tin ngươi thật sự làm mai cho Cự Nguyên.”
Hắn quả thực không để bụng chuyện lấy việc công báo thù tư, thậm chí Mộ Vãn Diêu và trưởng công chúa có thù oán còn khiến hắn vui vẻ.
Ai ngờ Dương Tự lại trừng mắt nhìn mình khiến Ngôn Thượng chỉ đành cười cười, ôn nhu nói: “Lang quân tất nhiên là có thể giải được, chỉ cần dành thêm chút thời gian là tốt rồi.
Ngươi không có chút ý tưởng cá nhân nào sao? Làm gia thần của ta mà ngươi định ba phải thế này hả?”
Mộ Vãn Diêu cùng Ngôn Thượng ngồi xe về.
Mộ Vãn Diêu tò mò: “Sao lại nói thế?”
Nhưng phiền toái ở chỗ vì sao cô cô lại chịu giúp chúng ta? Chẳng lẽ nàng ta không đến chỗ phụ hoàng cáo trạng ư?”
Nếu…… hai người thành thân, dù có Thái Tử quản trên đầu nhưng Dương Tự hẳn sẽ che chở ngài.
Dù phò mã là ai ngươi cũng cảm thấy không tồi.
Trong lòng Ngôn Thượng có thêm nhận thức về Dương Tự nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì, chỉ ôn nhu giải thích vì sao mình tới Bắc Lí.
Mộ Vãn Diêu ngơ ngẩn, si ngốc nhìn chàng.
Đôi hài màu sắc nhẹ nhàng lắc lư, chân ngọc ở bên dưới lớp vải nhẹ cong lên……
Ngôn Thượng: “……”
Nàng chỉ lộ ra chút mềm lòng lúc nãy, sau khi vào Đông Cung nàng lại đeo lên lớp ngụy trang hoàn mỹ, trở thành Đan Dương công chúa lạnh lùng ngạo mạn.
Nếu đứng từ góc độ tình cảm mà nói thì điện hạ gả cho Dương Tự là rất ổn thỏa.”
Hắn nhàm chán buông cửu liên hoàn, cũng không cảm thấy mất mặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bởi vì sự tình một khi đã bắt đầu thì không thể rút lui.
Kỳ thật ta đã sớm nghĩ đến đám thế gia, quý tộc của Trường An nhiều như vậy, quốc khố thiếu tiền thì đương nhiên là phải hỏi bọn họ.
Bàn tay chàng duỗi ra, làm tư thế nâng.
Nhưng muội cũng biết ta không có thân quen với mấy thế gia…… Nếu xuống tay từ chỗ cô cô vậy đương nhiên là thỏa đáng nhất.
Dương Tự: “……”
Ngôn Thượng dựa lưng vào vách xe, an tĩnh đến cực điểm.
Dương Tự: “……”
Huống chi điện hạ và Dương Tam Lang cùng nhau lớn lên từ nhỏ, là thanh mai trúc mã, mối quan hệ này người khác không thể sánh được.
Chàng bị nàng bắt nạt cả ngày nay, nàng dùng lời lẽ chèn ép chàng đã lâu nên cuối cùng chàng không nhịn được cãi: “Ta thật sự đối xử độc ác với nữ lang muốn ngủ với mình ư? Người nào cũng thế ư?”
Hai người ngồi trong xe, cách xa nhau một khoảng, Mộ Vãn Diêu duỗi tay cũng không đủ với đến chỗ chàng mà nàng lại lười vì thế trực tiếp nhấc chân, tà váy như cách sen xõa tung ra.
Vì sao ngươi không muốn ta chọn bất kỳ ai trong số họ?”
Dương Tự xì một cái nói: “Nói đùa hả? Ta thì có gì mà hiểu lầm ngươi?”
Mộ Vãn Diêu liếc chàng, phát hiện mặt mày chàng ôn hòa, ý cười trên mặt chàng chân thành tha thiết hơn trước kia rất nhiều.
Chương 44
Chính nhân quân tử, lời này chỉ nên để người khác nói mình chứ tự mình khen mình thì chẳng có ý nghĩa gì vì thế Ngôn Thượng không nói lời nào.
Đương nhiên Ngôn Thượng sẽ không nói rằng Mộ Vãn Diêu sợ Dương Tự cáo trạng nàng trước mặt Thái Tử, chàng chỉ kinh ngạc hỏi: “Lần đó hẳn là ngoài ý muốn.
Mộ Vãn Diêu nghi hoặc, mà Thái Tử cũng thấy được.
Nàng nhìn biểu hiện như chim sợ cành cong của Thái Tử thì nhịn không được mím môi nhịn cười.
Ngôn Thượng ở bên cạnh yên lặng nhìn hắn nửa ngày, mới đầu chàng còn chắp tay trước ngực hành lễ với vị Dương Tam Lang này nhưng cái tên kia lại đang mải giải cửu liên hoàn, cơ bẳn chẳng để ý tới chàng.
Tôi tớ bên ngoài hỏi công chúa đã muốn xuống xe chưa nhưng lại chỉ nghe thấy công chúa dồn dập quát: “Chờ một chút!”
Ngôn Thượng đi theo nàng cùng nhau vào trong nhưng không đi vào gặp Thái Tử bởi vì hiện tại chàng chưa có chức quan, còn chưa đủ tư cách gặp mặt Thái Tử.
Ngôn Thượng mím môi, rũ lông mi, dường như cực kỳ nghiêm túc mà phân tích chuyện hôn sự của nàng cho nàng nghe: “Tuy ta cảm thấy chọn phe không tốt nhưng nếu Thái Tử tương lai thành đế vương…… Điện hạ muốn đánh cược một ván cờ lớn thì cũng không hẳn không thể.
Dương Tự xoay quanh chàng hai vòng, ném ra câu hỏi cuối cùng: “Vậy vì sao sau khi hôn sự của ngươi và Diêu Diêu tan tành ngươi còn thân cận với nàng như thế?”
Dù tính tình chàng cực tốt thì cũng phải ngừng một lát vì suy luận này của nàng.
Mộ Vãn Diêu nghe chàng nói “tiếng lòng” thì hơi động tâm nhưng nàng nhanh chóng hoàn hồn và nhận ra mình có thể đang nghĩ nhiều —— loại người như Ngôn Thượng chẳng lẽ sẽ có cùng tiếng lòng với nàng sao? Vì thế nàng chẳng tỏ vẻ gì mà cười một chút, dù sao nàng cũng đã sớm không có mong chờ gì với hôn nhân.
Thái Tử không chút để ý nói: “Cũng không phải ta có cố tình điều tra.
Mộ Vãn Diêu trợn tròn mắt nói: “Ngươi thật là đáng sợ.
Ngôn Thượng trừng mắt nhìn nàng, thấy trong mắt nàng có chế nhạo và tràn đầy ý cười.
Người mang cái danh Thái Tử này chính là định sẵn phải chia phe phái.
Ngôn Thượng than: “Hình như lang quân có hiểu lầm gì đó với ta.
Ngôn Thượng nhẫn nại mà nhìn nàng, sau đó chàng nghiêng mặt, nắm chặt cuốn sách, mím môi.
Ngôn Thượng nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Nếu không liên quan tới tình cảm thì ta nghĩ hai người đó đều tốt.”
Dương Tự giận đến nhảy dựng lên: “Nhanh như thế ngươi đã quên nàng rồi hả? Nàng là Triệu Ngũ Nương Triệu Linh Phi! Biểu muội của ta ngày ngày ở trước mặt ta nhắc đến ngươi, chẳng lẽ ngươi lại lừa con bé?”
Ngôn Thượng đáp: “Lang quân có nguyên do của mình, thì ta tất nhiên cũng giống ngài.”
Ngôn Thượng rũ mắt.
Ngôn Thượng nói: “Ta sẽ không vì tình cảm riêng của mình mà lừa điện hạ.
Có lẽ cái tên nhà quê này nghĩ như thế thật.
Đầu gối chàng bị nàng chọc thì đờ ra, lúc này Ngôn Thượng chỉ đành nhìn nàng, ý đồ khuyên bảo nói: “Điện hạ đừng như thế.”
Ngôn Thượng không thể khống chế mà nhíu mày.
Lúc đến Đông Cung gặp Thái Tử thì Mộ Vãn Diêu đã ổn định cảm xúc của mình.
Ánh mắt chàng ôn nhu nhìn nàng nói: “Nếu có khả năng, ta vẫn hy vọng điện hạ không bị bất kỳ lợi ích nào trói buộc, có thể gả cho người mình thật lòng thích, cùng người đó cả đời tôn trọng ân ái cùng nhau.
Theo ý ta nếu điện hạ kết thân với Dương Tam Lang kia…… kỳ thật cũng có thể.”
Mà nhược điểm của cô cô ngài quả thực quá nhiều…… Sau này chỉ cần Thái Tử điện hạ thiếu tiền là sẽ nhớ tới nàng ta, mỗi lần đều sẽ lợi dụng trưởng công chúa.
Huống hồ Dương Tam Lang chỉ có chút hiểu lầm với ta, nói ra là tốt, sao ta phải vô cớ chửi bới, nói xấu hắn làm gì?”
Ngôn Thượng đáp: “Ta nói không hay đâu.”
Lời thế này chưa từng có ai nói với nàng……
Trên đường Ngôn Thượng nhẹ nhàng nói: “Điện hạ mới vừa khỏi bệnh cần về nghỉ ngơi.
Mí mắt Ngôn Thượng hơi hơi giật giật, nghĩ thầm cái tên Dương Tam Lang này e là kẻ cố chấp, chuyện đã qua lâu như thế rồi mà hắn còn lấn cấn.
Thiếu niên lang ngồi dưới tàng cây, nhìn Ngôn Thượng với ánh mắt tìm tòi.
Ngôn Thượng nói: “Lang quân chẳng lẽ không phải vừa bất bình thay công chúa vừa tới Bắc Lí uống rượu và chạm mặt ta sao?”
Ngôn Thượng có chút bất đắc dĩ mà nhìn nàng nói tiếp: “Ta quả thật không phải đang nói tốt cho Cự Nguyên.
—
Nàng hoài nghi nói: “Có phải ngươi không thích Dương Tự nên mới phản đối ta gả cho hắn không?”
Nhưng khẩu khí của Dương Tự …… Quả thực quá giống Mộ Vãn Diêu.
Chuyện của trưởng công chúa đã là do ta đề xuất thì tự nhiên cũng phải để ta đến trong phủ trưởng công chúa kết nối nàng ta với Thái Tử.”
Lúc chàng chơi xấu cũng thực quang minh chính đại, làm nàng thật sự…… Khâm phục.
Nếu ta giúp đại ca cầu tình thì nhất định cô cô sẽ nhả ra.”
Dương Tự a một tiếng, cũng không tin tưởng lắm nhưng hắn cũng chẳng có chứng cứ.
Kẻ không đứng về phía ai ở trong mắt hắn không khác gì kẻ địch, mà tác phong ngày thường của Lư Lăng trưởng công chúa đã có chút vấn đề…… Thái Tử muốn có uy phong thì đương nhiên muốn khai đao với cô mình.
Thái Tử liếc hắn.
Hiển nhiên hiện tại chàng đã hướng về nàng, không hề có cố kỵ như trước kia, có nhiều lời trước kia chàng không nói, rất nhiều chuyện trước kia chàng làm mà không nói với nàng.
Chàng trấn an Dương Tự giống như đang trấn an một Mộ Vãn Diêu khác.
Dương Tự trừng mắt nhìn chàng mắng: “Loại trò chơi của trẻ con này có thể làm khó ta sao? Ngươi cảm thấy ta không giải được hả?”
Còn những người trong Vi gia sẽ vì không thích Vi Cự Nguyên mà không quản chuyện của ngài.
Mộ Vãn Diêu liếc qua thì thấy mũi chàng cao thẳng, khuôn mặt giấu trong bóng râm, nhìn có vẻ âm u…… Chàng không nói lời nào, nhưng đối với người có tính tình như chàng thì biểu tình này chứng tỏ chàng không vui.
Mộ Vãn Diêu nhìn trời, nhẹ giọng nói: “Bởi vì ngày ấy ngươi phản kháng rất kịch liệt nhé.”
Thái Tử nói: “…… Ngươi phải nghe chính miệng Ngôn Tố Thần nói mới biết được chuyện đó là hắn động tay chân ư?”
Chàng đợi nàng mắng xong mới nói: “Ta tự nhiên có ý tưởng của mình, ngài có muốn nghe không?”
—
Thái Tử như suy tư gì đó.
Ta thấy thần thái lúc điện hạ nói chuyện với Dương Tam Lang thì đã biết…… Hai người kỳ thật rất tin tưởng nhau, hắn đối với ngài rất tốt.
Ta còn tưởng muội đã sớm quên, ai ngờ muội lại chờ cơ hội trả thù cô cô.
Dương Tự ngây ngẩn cả người, thần sắc hắn cổ quái hỏi: “…… Ngươi còn vì trốn con nhóc kia mà chuyển nhà hả? Chẳng lẽ ngươi đúng là chính nhân quân tử?”
Không giải được thật là xấu hổ.
Người ta chỉ muốn ngủ với ngươi thôi mà ngươi trả thù đến mức khiến người ta không còn gì…… Ngươi đối xử với nữ lang muốn ngủ với mình cũng quá độc ác rồi!”
Thái Tử: “…… Dương Tam sẽ không chọc cái họa gì để ta phải đi dọn đúng không?”
Lúc đó ta cũng đã quen lang quân đâu.”
Ta sẽ chờ tới khi phò mã vào phủ công chúa của ta ở, để xem ngươi và phò mã ngày ngày ân ái, vui vẻ hòa thuận.”
Nàng nhìn trời tự hỏi: “Lúc ấy mặt ngươi đỏ hồng, cả người nóng rực, nắm chặt lấy tay ta không buông, cả người cứng lại, ngươi……”
Vốn hắn muốn vừa giải cửu liên hoàn vừa cao cao tại thượng mà cảnh cáo Ngôn Thượng một trận nhưng ngay bước đầu tiên hắn đã bị đánh cho sấp mặt.
Nàng nghĩ thầm Thái Tử chắc bị Dương Tự gây sự quá nhiều nên bây giờ thấy hắn làm gì cũng đều có dự cảm không tốt.
Giọng chàng như gió thoảng, ánh mắt ấm áp, khí chất ôn hòa…… Chàng từ từ nói ra những lời này nhưng chúng lại như một con dao nhọn đâm vào tim nàng, đâm vào tâm hồn nàng đã sớm khóa kỹ.
Hắn bỗng nhiên sửng sốt, bừng tỉnh nói: “Ngôn Tố Thần tất nhiên cũng biết ngài đã biết chuyện đó nên hôm nay hắn mới giải thích cho thần mà không kiêng kị gì.
Ở trong xe, Mộ Vãn Diêu nhìn chằm chằm Ngôn Thượng, một mực truy hỏi: “Nói chuyện đừng nói có một nửa.
Trên mặt Ngôn Thượng hiện lên xấu hổ, chàng nhanh chóng ngăn cản: “Điện hạ đừng nói nữa!”
Mộ Vãn Diêu cười đầy thâm ý nói: “Phải, ngươi sẽ không chửi bới bất kỳ ai.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.